Ôn Uyển cũng có thước, Chẳng qua thước đối với Ôn Uyển mà nói chỉ là một đạo cụ, từ đầu đến bây giờ nàng không có dùng để đánh xuống ba đứa trẻ. Không nghĩ tới tiên sinh đầu tiên là dùng tới thước rồi.
Ôn Uyển thấy Minh Cẩn khóc tới đáng thương thì ngoài mặt buông tay xuống, lau nước mắt cho Minh Cẩn. Sau đó kêu người đưa nước tới rửa khuôn mặt mèo hoa, lấy thuốc băng chỗ tay sưng đỏ của hắn, lại vuốt vuốt sau đó mang theo hắn quay lại lớp học.
Minh Cẩn cho là Ôn Uyển sẽ nói cùng tiên sinh để hắn sau này không nên đánh người nữa , đâu có biết rằng mẹ lại còn nói xin lỗi cùng với tên xấu xa này: “Con nhỏ không tốt còn cần tiên sinh phải phí tâm hơn.”
Phương tiên sinh lắc đầu: “Quận chúa yên tâm, lão hủ sẽ dốc lòng dạy .” Thật ra thì Phương Sĩ Đồng từ sự kiện này cũng nhìn ra được nguyên nhân là do tính tình, cũng không phải là do Ôn Uyển nuông chiều từ bé. Nhận thấy quận chúa quả nhiên giống như lời đồn, không can thiệp vào việc hắn dạy bọn nhỏ như thế nào, như vậy rất tốt, không có người lớn che chở thì có thể mài giũa tính tình thật tốt.
Ôn Uyển biết do Minh Cẩn chưa từng bị quản thúc qua, đột nhiên tới một người quản thúc, hắn nhất định không quen. Ôn Uyển cũng không nuông chiều tật xấu này của hắn, nói xin lỗi cùng với tiên sinh xong, Ôn Uyển xoay người nhìn Minh Cẩn nói: “Đây là lần đầu, Mẹ sẽ không truy cứu. Nếu lần sau không được sự cho phép của tiên sinh mà bỏ lớp học thì không chỉ phạt viết một ngàn chữ to, mà ngày nghỉ một tháng cũng bị hủy bỏ.”
Minh Cẩn cực kỳ ủy khuất.
Minh Duệ và Linh Đông nghe phản ứng rất nhanh: “Mẹ ( cô cô ). . . . . .” Bốn ngày nghỉ của một tháng này mà bị hủy bỏ thì bọn họ không đồng ý nhé. Bởi vì ngày nghỉ đã định xong rồi, mặc kệ là tiếp tục học tập hay là đi chơi đều là thời gian do bản thân mình phân bố. Nhưng nếu hủy bỏ thì không thể nào lựa chọn được, Minh Duệ và Linh Đông tất nhiên S không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Ôn Uyển cười híp mắt nói: “Ba người các con là một thể , đương nhiên là có phúc cùng hưởng rồi. Nếu sợ ngày nghỉ hủy bỏ thì cần phải giám sát đệ đệ cho tốt, đừng có để cho hắn nghịch ngợm gây sự, không nghe lời của tiên sinh.”
Hai người vội vàng đáp ứng. Sắc mặt của Minh Cẩn thoáng chốc liền suy sụp, cũng không dám có tâm tư lặp lại nữa. Mẹ hắn nói một là một. Thử nghĩ xem không có ngày nghỉ cũng tốt, nhưng một ngàn chữ to. Da đầu Minh Cẩn liền tê dại.
Phương Sĩ Đồng nghe xong vô cùng kinh ngạc, nhưng khi nhìn thần sắc của Minh Duệ cùng Linh Đông, thoáng chốc liền hiểu được. Xem ra. Phương thức giáo cục của Quận chúa quả thật là khác biệt, cũng đã thực hành tội liên đới rồi.
Sau đó Minh Cẩn phát hiện Phương tiên sinh dường như cố ý nhằm vào hắn vậy, việc học bố trí rất nhiều, mắng cũng nhiều. Đáng tiếc Mẹ không chỉ có không giúp hắn, còn để cho ca ca đốc thúc hắn. Minh Cẩn hiện tại cảm thấy mình thật quá đáng thương, cuộc sống có thể xem như là nước sôi lửa bỏng.
Phương tiên sinh tới, Ôn Uyển dư ra không ít thời gian, có thời gian liền vội vàng đem chuyện đồng ý làm y phục cho Minh Cẩn gấp gáp chế tạo.
Hạ Dao nhìn ba bộ áo lót này thì nén cười. Ôn Uyển may châm tuyến cũng không chỉnh tề, trước sau trái phải không đối xứng, dài ngắn cũng không cân xứng. Y phục khó coi không chịu được.
Ôn Uyển cũng không ngại mất mặt, buổi tối đem ba bộ y phục chia cho ba hài tử. Minh Cẩn nhìn y phục quái dị khó như thế thì trong lời nói biểu lộ ra vẻ không tin: “Mẹ, đây là người làm.” Ở trong suy nghĩ của Minh Cẩn, mẹ hắn cái gì cũng làm được, hơn nữa cái gì cũng đều làm rất tốt.
Ôn Uyển không trả lời: “Mau mặc vào để cho mẹ tới xem một chút xem có vừa người hay không? Nếu không vừa người thì mẹ sẽ sửa lại lần nữa.” Ba hài tử đều mặc vào, mặc dù làm có hơi khó coi một chút nhưng lại rất vừa người, cũng không có ngắn, chiều dài vừa khít.
Ôn Uyển vuốt cằm: “Ừ, lớn nhỏ vừa khéo. Làm cũng không phải đẹp mắt, nếu các con ghét bỏ thì để lại đi, nếu đồng ý mặc thì liền mặc.!” Y phục làm rất xấu, nhưng lại dám lấy ra, mà không cần cất giấu.
Minh Cẩn không có ý kiến. Nhớ tới lời ca ca khiển trách hắn, Minh Cẩn lập tức nói xin lỗi với Ôn Uyển: “Mẹ, cũng là chúng con không tốt. Mẹ bận rộn như vậy còn phải làm y phục cho chúng con.”
Ôn Uyển cầm khăn lau khuôn mặt nhỏ nhắn cho Minh Cẩn một chút: “Y phục là mẹ làm cho con, nhưng Minh Cẩn, sau này con cần phải nhớ kỹ không thể tùy tiện ganh đua so sánh cùng với người khác, cũng giống như lần này, bởi vì con ganh đua so sánh nên mẹ phải làm xiêm y cho con, vậy con có biết là mẹ không biết may xiêm y hay không?”
Hạ Dao xen vào nói: “Minh Cẩn, Quận chúa vì may xiêm y cho các cháu mà tay không biết bị đâm xuống bao nhiêu kim, nhìn một chút xem trên tay có rất nhiều lỗ.”
Minh Cẩn áy náy nói: “Mẹ, con sai rồi. Con sẽ không như thế nữa.”
Ôn Uyển sờ sờ đầu Minh Cẩn: “Sau này, làm việc phải suy nghĩ kỹ càng. Đừng thấy người khác có, mình không có liền muốn, cũng phải nghĩ xem mình có cần hay không, có năng lực nhận được hay không, mà giao ra cùng nhận được có ngang nhau hay không, lần này mẹ thỏa mãn con, nhưng những lần sau thì không thế nữa.”
Minh Cẩn gật đầu.
Ôn Uyển đem Minh Cẩn xấu hổ không dứt ôm vào trong ngực. Nhìn Linh Đông cùng Minh Duệ nói: “Không chỉ có Minh Cẩn, các con cũng phải nhớ kỹ những lời này.”
Hai người gật đầu đáp ứng.
Mấy ngày kế tiếp, Minh Cẩn đều ngoan ngoãn, buổi sáng đàng hoàng nghe giảng bài, xế chiều chăm chỉ học tập cỡi ngựa bắn cung. Buổi tối chăm chú luyện viết chữ to.
Lại đã tới một ngày nghỉ của bảy ngày. Ôn Uyển gọi ba đứa bé đến: “Đoạn thời gian này biết các con rất cực khổ. Mẹ cho các con một phần thưởng, ngày mai mang các con đi ra ngoài. Minh Cẩn, phía ngoài có rất nhiều đồ ăn vặt , ngày mai con có thể ăn đủ rồi.”
Minh Cẩn hoan hô lên. Mấy ngày qua bởi vì chuyện mẹ đâm đầu ngón tay nên đã bị ca ca mắng gần chết, hắn cũng chỉ có thể phục thấp mà thật tình học tập, không dám để cho mẹ lo lắng nữa, cũng không dám chọc cho ca ca tức giận. Không nghĩ tới lại đổi lấy một chuyện vui mừng như thế.
Khuôn mặt Linh Đông rất vui mừng. Hắn đến nay vẫn không có đi ra khỏi cửa, chỉ có đi lại ở sâu trong trạch viện cho nên đối với việc lần này có thể ra ngoài rất chờ đợi.
Ôn Uyển thấy thần sắc