Tâm tình của Hoàng đế không tốt, nên không có ai dám đụng vào họng súng này. Mặc dù Ôn Uyển không sợ nhưng tuyệt đối không tìm ngược mà đi gặp hoàng đế. Chẳng qua nàng không đi thì cũng không có nghĩa là hoàng đế không gặp nàng.
Hoàng đế tuyên chỉ Ôn Uyển vào cung, Hạ Dao có chút lo lắng nói: “Không phải là liên quan tới chuyện của Tư Thông công chúa đấy chứ?”
Hạ Ảnh trừng mắt xem thường: “Loại chuyện này hoàng thượng làm sao có thể thảo luận cùng với quận chúa. Hạ Dao, ta phát hiện từ khi ngươi lập gia đình thì giống như ngu ngốc hơn rồi.” Làm cậu lại thảo luận chuyện nữ nhi của mình nuôi nam nhân cùng với cháu gái, đó là chuyện mà một người bình thường không thể nào làm được. Làm sao hoàng đế có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Sợ là có chuyện quan trọng khác cần thương lượng.
Hạ Dao chán nản. Cái nữ nhân chết tiệt này, lá gan càng ngày càng lớn rồi. Nói chuyện cũng càng ngày càng không có cố kỵ gì nữa. Phải nghĩ biện pháp để quận chúa trị nàng cho thật tốt.
Ôn Uyển cười nhìn hai người đấu võ mồm . Thấy hai nữ nhân thường ngày khí phách mười phần lại gây lộn, Ôn Uyển cảm thấy không thể bỏ qua vở kịch hay như vậy được!
Hoàng đế để cho Ôn Uyển tới quả thật không phải vì chuyện của Tư Thông. Dù thế nào loại chuyện như thế coi như là việc xấu trong nhà, Ôn Uyển lại là vãn bối nên làm sao có thể thảo luận cùng với Ôn Uyển loại chuyện này được. Hoàng đế gọi Ôn Uyển đi tới là do việc cải tiến xe ngựa gặp vấn đề nên muốn để Ôn Uyển cho chút ý kiến.
Ôn Uyển nghe được hoàng đế hỏi về việc cải tiến xe ngựa thì sửng sốt một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại: “Cậu hoàng đế, con cũng không phải là phu xe a, người hỏi con cái này để làm gì?”
Hoàng đế cũng không nói chế tạo để làm cái gì: “Ta nghe người phía dưới nói, xe ngựa của con đã cải tiến qua, ngồi cũng thoải mái hơn.” Thật ra thì làm gì có người phía dưới nào nói. Là do hoàng đế đột nhiên nhớ tới xe ngựa mà ban đầu Ôn Uyển ngồi, chiếc xe ngựa kia còn có nhiều tính năng hơn so với những chiếc khác. Hoàng đế bởi vì chuyện này, cố ý hỏi người ban đầu đã chế tạo xe ngựa cho Ôn Uyển. Còn lấy ra bản thiết kế của Ôn Uyển, sau đó trải qua mấy lần sửa đổi thiết kế. Hoàng đế nhìn liền cảm thấy nếu có thể cải tiến xe ngựa thì về sau phương diện đi lại cũng tốt hơn.
Ôn Uyển nghe thấy là cải tiến xe ngựa thì cười nói: “Dùng loại lò xo này là để cải tạo sự chấn động khi đường quá xóc nảy. Cậu hoàng đế làm sao lại nghĩ tới những cái này, chẳng lẽ cậu hoàng đế cũng muốn tạo một chiếc rồi sau đó đi du ngoạn sao?” Nói đến du ngoạn Ôn Uyển liền nổi lên hứng thú: “Cậu hoàng đế, nếu như đi du ngoạn thì ngàn vạn lần không thể thiếu phần con được nha.”
Hoàng đế im lặng. Hiện tại đã lớn bao nhiêu tuổi rồi mà còn muốn chơi. Hoàng đế nghĩ tới đoạn thời gian trước chuyện Ôn Uyển nữ giả nam trang liền lập tức mất hứng nói: “Sẽ không thiếu phần con.”
Ôn Uyển cười ha hả mà tạ ơn. Đối với khuôn mặt thối của hoàng đế thì Ôn Uyển làm như không nhìn thấy. Hoàng đế tìm thấy thợ thủ công thì nhân cơ hội này cũng hỏi Ôn Uyển rất nhiều vấn đề, Ôn Uyển đem hết những thứ hiểu biết được đều giải đáp, những cái không biết thì không cần nói .
Ôn Uyển nhìn ánh sáng lóe lên trong mắt người kia liền hồ nghi trong lòng. Đây không hẳn chỉ là cải tiến xe ngựa đi du ngoạn, chắc là còn có những cách dùng khác đi ? Nhưng hoàng đế không nói cho nàng là rốt cục dùng để làm gì, Ôn Uyển cũng không tiện hỏi. Nên hỏi thì hỏi, không nên hỏi kiên quyết nửa chữ không hỏi. Tránh khỏi việc dẫn ra nhiều phiền toán.
Ôn Uyển bị người này hỏi những thuật ngữ chuyên nghiệp khiến cho nàng cũng không thể đáp thành lời được. Trong lòng Ôn Uyển phỉ nhổ, đời trước nàng học quản lý công thương, không phải là xây cất cơ giới. Điệu bộ này là coi nàng như kỹ sư cơ giới rồi, thật đáng tiếc.
Sau khi Ôn Uyển trả lời xong hết mọi vấn đề xong, thấy hoàng đế cùng người nọ nói tới rất tâm đầu ý hợp. Ôn Uyển rất có ánh mắt mà lui ra, trong lòng Ôn Uyển cảm thấy quái dị. Theo đó mà nói thì bây giờ hoàng đế không hẳn là rất tức giận. Nhưng vì sao hoàng đế lại giống như một chút không thèm để ý tới như vậy. ừ, không phải là không để ý mà còn có những chuyện khác để dẫn dắt hoàng đế dời lực chú ý đi.
Ôn Uyển càng cân nhắc xong càng cảm thấy là có chuyện này. Chuyện lớn như thế mà hoàng đế cũng không có tức giận, trạng thái tinh thần còn tốt như vậy. Vậy tất nhiên là có những chuyện lớn hơn nữa đang thu hút sự chú ý của hắn. Chuyện gì để cho hoàng đế chăm chú tới như vậy. ừ, Ôn Uyển vẫn suy nghĩ.
Ôn Uyển suy nghĩ một lúc lâu mà vẫn không nghĩ ra. Bởi vì gần đây triều đình không có chuyện lớn gì phát sinh. Ôn Uyển kêu Hạ Ảnh tới đây hỏi: “Cậu hoàng đế gần đây đang bận cái gì vậy?” bình thường Ôn Uyển không có việc gì thì cũng sẽ không đi hỏi thăm xem hoàng đế đang làm gì. Trong ngày thường nhiều nhất Ôn Uyển cũng chỉ hỏi tới tình trạng thân thể của hoàng đế, đối với những người khác, có thể việc theo dõi long thể là người mang hai lòng bất chính. Nhưng Ôn Uyển là tình huống đặc thù, Diệp thái y được hoàng đế ngầm thừa nhận nên tất nhiên là tri vô bất ngôn tri ngôn bất tẫn ( không biết không nói, biết gì thì sẽ nói hết ). Bởi nói tình trạng của hoàng đế với Ôn Uyển, nếu như không tốt thì Ôn Uyển liền sẽ lảm nhảm bên tai hoàng đế, Ôn Uyển lảm nhảm đảm bảo so với một ngàn câu nói của thái y đều có tác dụng hơn .
Hạ Ảnh thoáng chốc cũng không hiểu được Ôn Uyển hỏi câu này là có ý gì: “Quận chúa. Hoàng thượng gần đây không khác biệt gì so với thường ngày ? Có chuyện gì sao?”
Ôn Uyển lắc đầu, suy nghĩ sau đó nói: “Vậy ngươi nói cho ta biết một chút xem gần đây cậu hoàng đế có chỗ nào khác thường hay không?”
Khác thường, Hạ Ảnh suy nghĩ xong liền lắc đầu: “Không có gì khác thường cả? Còn không phải là vẫn giống như trước kia sao. Nếu nói không giống thì cũng có cái không giống. Bắt đầu từ cuối năm trước, hoàng thượng đã chú trọng thân thể hơn. Mỗi ngày đều muốn bỏ ra gần nửa ngày rảnh rỗi để rèn luyện thân thể. Đây cũng là nghe theo đề nghị của quận chúa đấy.”
Chuyện này thì Ôn Uyển đã sớm biết rồi : “Không có những thứ khác sao?”
Hạ Ảnh lắc đầu “Quả thật không có. Vâng , hoàng thượng có thể bị Quận chúa ảnh hưởng. Còn dành thời gian rảnh để luyện tập công phu cưỡi ngựa bắn tên nữa.” Hoàng đế có tài năng văn chương rồi, võ công là nhất đẳng, cưỡi ngựa bắn cung cũng là nhất lưu. Chẳng qua hoàng đễ đã bỏ bê nhiều năm như vậy, lúc trước chính vụ bận rộn nên không có thời gian rèn luyện. Hôm nay chính vụ không có bận rộn thì lại lần nữa dành ra thời gian cưỡi ngựa bắn cung. Cho nên Hạ Ảnh không thấy có cái gì khác biệt.
Ôn Uyển vừa nghe liền cảm thấy không có chỗ gì đặc biệt. Hơn nữa dành thời gian luyện tập công phu cưỡi ngựa bắn tên đối với thân thể quả thật cũng có chỗ tốt. Ôn Uyển nghĩ tới có thể là mình quá nhạy cảm. Nếu thật sự có đại sự gì, trừ phi là cơ mật, nếu không cậu hoàng đế cũng sẽ không giấu nàng. Nghĩ tới đây Ôn Uyển liền buông xuống.
Ngày hôm đó, Võ Tinh tới đây nói với Ôn Uyển, bên dưới có đề cử một đứa nhỏ tới đây, Võ Tinh cũng đã tự mình nhìn qua, muốn nhận làm đồ đệ. Tình huống như thế là cần phải báo cáo một tiếng cho Ôn Uyển để chuẩn bị.
Ôn Uyển cười nói: “Những năm này chọn lấy nhiều người như vậy, rốt cục cũng có người lọt vào mắt để coi trọng. Rất tốt.” Võ Tinh có truyền nhân y bát, Ôn Uyển tất nhiên là cao hứng không dứt rồi. Bởi vì đồ đệ của Võ Tinh sau này nhất định là phải đi theo Minh Duệ hoặc Minh Cẩn. Đây cũng chính là bồi dưỡng nhân tài đắc lực cho nhi tử của nàng, có thể không cao hứng hay sao?
Võ Tinh trầm ngâm một chút rồi nói ra: “Lại nói, đứa nhỏ này lúc trước Quận chúa cũng đã nghe nói.”
Ôn Uyển nha một chút: “Ta cũng đã nghe nói rồi? Chuyện khi nào?” Để cho nàng nghe nói qua một cô nhi thì giống như không có.
Ôn Uyển nghe thấy đứa nhỏ mà Võ Tinh coi trọng chính là đứa bé của đôi mẹ con bị sát thủ đuổi giết mấy tháng trước.
Ôn Uyển có chút kinh ngạc, Hạ Ảnh không phải đã cho tiền, còn cho người đưa tới cửa thành hay sao? Theo đó mà nói thì hiện tại đã tới nhà rồi, làm sao mà đứa nhỏ lại bị đưa tới Từ Thiện Đường được : “Chẳng lẽ mẹ hắn cuối cùng vẫn bị giết ư ?” Trừ nguyên nhân này ra Ôn Uyển thật đúng không tìm ra được lý do nào khác. Nếu như vậy, thì nam nhân kia thật sự đáng chết rồi. Đã tới nước này còn không yên lòng, vẫn đi giết chết vợ cùng với nhi tử. Đến cầm thú cũng không bằng nữa.
Võ Tinh lắc đầu: “Không phải như vậy. Nữ nhân kia là bị bệnh chết nên để lại đứa nhỏ này bị đưa tới Từ Thiện Đường. Người phía dưới nói tư chất của đứa nhỏ này không tệ, khác với mấy đứa trước đã đưa tới đây. Thuộc hạ xuống để xem thấy căn cốt của