Hai ngày sau, thái y nói với Ôn Uyển Minh Cẩn đã không có gì đáng ngại, chỉ cần chú ý điều dưỡng mấy ngày, là có thể khỏi hoàn toàn. Ôn Uyển vừa nghe không có chuyện gì liền vội vàng cáo biệt với hoàng đế. Cái nơi đầm rồng hang hổ quỷ quái này, một khắc nàng cũng không muốn ở thêm đâu, vẫn là nhà mình an toàn nhất. Ở trong nhà mình muốn làm thế nào chả được, lại càng không cần lo lắng có người nào tính toán hãm hãi bọn nàng.
Ôn Uyển chuyển ra không đến hai ngày, đã nghe nói Huệ phi mưu hại Hoàng tự, tước đoạt phi vị, biếm lãnh cung.
Hứa Tịnh Thu hay tin Huệ phi bị phế biếm lãnh cung, thấp thỏm lo âu. Thật ra thì từ ngày đó sau khi trở về từ Vĩnh Ninh Cung, nàng dự cảm được chuyện có chỗ không ổn. Bây giờ Trân Tiệp dư đã chết, Huệ phi bị tước bỏ phi vị biếm lãnh cung, không còn ngày ngẩn đầu. Mặc dù nói Huệ phi bị phế không có quan hệ trực tiếp với Ôn Uyển, nhưng Hứa Tịnh Thu vẫn cho rằng chuyện này không thoát được quan hệ với Ôn Uyển. Hôm nay Ôn Uyển trở nên điên cuồng rồi, bắt được người nào liền không nương tay với kẻ đó. Mà biểu hiện ngày đó của mình, tất nhiên khiến Ôn Uyển nghi ngờ.
Hứa Tịnh Thu toàn thân lạnh run, nếu như Ôn Uyển thật sự hoài nghi nàng ta, vậy khẳng định Ôn Uyển cũng sẽ hạ thủ với nàng. Ôn Uyển nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, cho dù nàng ta không liên quan trực tiếp tới chuyện này.
Còn có một người vẫn luôn sợ hãi là Giang Vi. Lúc trước Giang Vi cũng có đi Vĩnh Ninh Cung, lại bị cự tuyệt ở ngoài cửa. Sau lại có chuyện Trân Tiệp dư và Huệ phi, Giang Vi rốt cục càng sợ hãi. Mặc dù Giang Vi cho rằng chuyện này vốn không liên quan đến nàng ta, nàng ta cũng rất vô tội. Nhưng hiện tại lời đồn trong hoàng cung đều nói, Ôn Uyển Quận chúa sẽ không bỏ qua cho nàng. Nếu không vì nàng, nhi tử của Ôn Uyển cũng sẽ không trúng độc, còn thiếu chút nữa mất mạng. Cho nên, cho dù hiện giờ Ôn Uyển Quận chúa chưa hạ thủ, nhưng nhất định sớm muộn gì cũng tìm nàng tính sổ.
Trong lòng Giang Vi không yên, mỗi ngày đều mơ thấy ác mộng, mơ thấy Ôn Uyển phái người đưa đến cho mình một chén rượu độc. Mỗi lần cũng đều bị sợ hãi làm cho tỉnh lại. Giang Vi không có biện pháp, hiện giờ người có thể cứu nàng, chỉ có tỷ tỷ của nàng thôi.
Văn quý phi biết được tin tức, cười nói với cũng nữ bên cạnh: “Ngươi nói xem, Thuần thế tử phi có bản lãnh, khiến cho Ôn Uyển Quận chúa có thể bỏ qua cho Giang Vi hay không?” Mặc dù trong chuyện này Giang Vi cũng rất vô tội, nhưng người nào để ý chứ? Ai bảo nàng ta lại xui xẻo như vậy, đi đắc tội với vị đại thần như Ôn Uyển Quận chúa.
Cũng nữ tâm phúc bên cạnh lắc đầu: “Không thể nào. Nô tì thấy. Ai cũng không thể khiến cho Quận chúa từ bỏ ý định của mình.” Ngay cả Huệ phi cũng đã ngã ngựa. Một Giang Vi nho nhỏ kia tính là cái gì. Mặc dù nói trong hoàng cung Huệ phi cũng không tính là phi tử được đặc biệt sủng ái. Nhưng cũng rất có thế lực. Lần này nếu không phải nàng ta rất xui xẻo chọc phải Ôn Uyển Quận chúa, ngay cả quý phi cũng không làm gì được nàng ta.
Văn quý phi cười, không có tiếp lời. Nhưng lại thấy cung nhân tới nói, lão phu nhân dâng bài tử xin yết kiến. Trong lòng có chút phiền não, thật đúng là không thể yên tĩnh được một lúc.
Minh Cẩn trở về phủ đệ mấy ngày, thân thể cũng tốt được bảy tám phần, sau đó cùng Minh Duệ quấn lấy Ôn Uyển muốn nàng tiếp tục nói chuyện tiếp sau kinh mã. Ôn Uyển cũng không nuốt lời, mỗi ngày đều kể cho hai đứa bé một đoạn chuyện xưa ( vì muốn cho Minh Cẩn dạy dỗ, Ôn Uyển còn thêm dầu thêm mỡ không ít ). Mỗi lần nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Cẩn đều trắng bệch, phải nắm chặt tay Ôn Uyển hoặc Minh Duệ mới được.
Ôn Uyển thấy Minh Cẩn cực kỳ sợ hãi liền nói: “Trước kia mẹ đã nói với con rồi. Về sau vào cung gặp ông cậu hoàng đế, trừ đồ ăn ở chỗ ông cậu hoàng đế và Vĩnh Ninh Cung ra, không được ăn lung tung ở nơi khác. Con không nghe lời mẹ, mới có một lần này. Sau này không được lỗ mãng như thế nữa biết không?” Nếu Minh Cẩn có thể cẩn thận được như Minh Duệ, cũng sẽ không có chuyện này.
Minh Cẩn nghiêm túc gật đầu: “Mẹ, con sẽ không ăn lung tung ở bên ngoài.” Bị hành hạ lớn như vậy, nếu hắn còn dám ăn lung tung, vậy thật sự là không có đầu óc rồi.
Giang Lâm nhận được tin của Giang Vi, đề bài tử, ngày hôm sau sẽ phải trả lời chắc chắn. Giang Lâm lập tức tiến cung gặp Giang Vi.
Ma ma bên cạnh dặn dò cho Giang Lâm để đề phòng: “Thế tử phi, nếu nương nương cầu xin người hướng Ôn Uyển Quận chúa cầu tình . Người ngàn vạn lần không thể đáp ứng đấy!” Chuyện này một chút cũng không thể dính đi vào. Người nào gặp phải chính là kẻ đó xui xẻo. Hôm nay địa vị Thuần Vương Phủ đã rất vi diệu. Tông lệnh bây giờ là Hạo thân vương, Vương gia thành Vương gia nhàn tản không màng thế sự. Thế tử bởi vì sự kiện kia, cũng không được người chào đón. Hơn nữa hiện tại thế tử ngày ngày nghiên cứu thư pháp của hắn. Sức ảnh hưởng của Thuần Vương Phủ đã giảm xuống rất nhiều rồi.
Giang Lâm trầm trọng gật đầu. Đáng tiếc chờ đến khi vừa vào cung, chỉ thấy Giang Vi khóc đến người như muốn tan ra cùng nước mắt, trái tim Giang Lâm càng khó kiềm chế. Năm đó ở trong nhà có bao nhiêu khó khắn khổ sở, cũng không thấy có bộ dáng như hiện tại.
Giang Vi khóc lóc cầu xin Giang Lâm hồi lâu, hi vọng Giang Lâm thỉnh cầu Ôn Uyển một ân điển: “Tỷ tỷ, muội không muốn chết. Tỷ tỷ, muội còn có Nghi nhi, muội thật sự không muốn chết!” Thấy Giang Lâm dù vẻ mặt đau khổ, nhưng cũng không nói đáp ứng, liền quỳ trên mặt đất dập đầu với Giang Lâm: “Tỷ tỷ, muội muội van cầu tỷ. Hiện tại chỉ có tỷ tỷ mới có thể cứu muội. Tỷ tỷ, muội không muốn chết, muội thật sự không muốn chết.” Giang Vi đây là một bộ nếu ngươi không đáp ứng, ta liền không đứng lên, ta liền chết ở chỗ này.
Giang Lâm rốt cuộc vẫn không đành lòng, mềm lòng rồi. Nhưng chuyện này dù nàng có lòng nhưng cũng không thể cam đoan. Dù sao chuyện này cũng không phải chuyện nàng có thể quyết định được: “Muội muội, ta chỉ có thể thử đi nói một chút. Rốt cuộc có hữu dụng hay không. Ta cũng không nắm chắc. Vi Vi. Tỷ tỷ cũng chỉ có thể làm hết sức mà thôi.”
Giang Vi nắm tay Giang Lâm: “Tỷ tỷ, nhất định được. Nhất định sẽ được.” Nàng cũng không phải là hung thủ. Chẳng qua chỉ là rất xui xẻo đụng phải. Hiện tại có tỷ tỷ giúp mình cầu tình, tỷ tỷ có thể cùng Ôn Uyển kết làm thân gia, điểm mặt mũi này nhất định vẫn phải cho .
Trên đường trở về, Quảng ma ma nặng nề than thở: “Thế tử phi. . . . . .” Bà cũng không biết nên nói thêm thế nào nữa. Tam tiểu thư khóc thành cái bộ dáng này, dù là tâm địa sắt đá cũng đều tan chảy, chứ đừng nói là Tam tiểu thư từ nhỏ do chính thế tử phi chăm sóc.
Giang Lâm biết lần này đi không chiếm được chỗ tốt. Nhưng không đi không được . Cũng không thể cứ trơ mắt nhìn muội muội mình chết đi, mà mình cái gì cũng không làm!
Mười ngày đã qua, Minh Cẩn đã hoàn toàn vô sự. Đừng nói những người khác, chính là tất cả thái y cũng đều cảm thán Minh Cẩn thân thể tốt.
Minh Duệ hướng về phía Minh Cẩn nói: “Hiện tại đã biết chỗ tốt của chuyên cần luyện võ công rồi chứ?” Dĩ nhiên, Minh Duệ biết mỗi ngày cho Minh Cẩn ăn những thứ thuốc trân quý kia mới là mấu chốt. Nhưng trước mắt, không nhân cơ hội dạy dỗ Minh Cẩn, thì thật đáng tiếc.
Minh Cẩn gật đầu thật mạnh: “Đệ biết rồi ca ca, sau này đệ sẽ càng thêm chăm chỉ luyện công .” Từ nay về sau, mặc dù Minh Cẩn luyện công không thể chăm chỉ bằng Minh Duệ, nhưng vẫn đi theo Minh Duệ luyện công.
Hạ Ảnh đi tới, ở bên tai Ôn Uyển nhẹ giọng nói hai câu. Ôn Uyển đứng lên: “Minh Duệ, con chơi cùng đệ đệ. Có khách tới, Mẹ phải ra ngoài tiếp khách.” Giang Lâm sớm đã hạ thiếp mời, trong lòng Ôn Uyển biết rõ nàng ta tới làm cái gì. Nhưng mấy ngày nay Minh Cẩn vẫn chưa bình phục hoàn toàn, Ôn Uyển cũng không còn tâm tư đi xã giao. Hôm nay hài tử đều đã tốt lắm, vậy thì dứt điểm chuyện này thôi. Vốn cũng không có thân thiết gì. Rồi lại nói, phiền toái nhiều như vậy, Ôn Uyển thật lòng không muốn kết cửa hôn sự này, dù đã xác định rồi.
Mặc dù Giang Lâm cho rằng Ôn Uyển sẽ không hạ thủ với Giang Vi, cùng lắm cũng chỉ giận chó đánh mèo trừng phạt gì đó thôi. Nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Hơn nữa hiện giờ Giang Vi đã hoảng sợ đến