Ôn Uyển nhận được tin La Thủ Huân đã từ chối hôn sự, muốn nhanh chóng đối chứng với Chân Chân, liền lập tức sai người đi truyền lời.
Ôn Uyển biết là kết quả sẽ như thế này mà, tức giận lườm Hạ Dao: “Chỉ giỏi gây chuyện cho ta. Không biết gần đây ta bề bộn nhiều việc lắm sao? Thật là.” Gần đây nàng bận đến sứt đầu mẻ trán, không dưng lại đi vẽ thêm chuyện cho nàng.
Hạ Dao không để ý tới cơn giận của Ôn Uyển, nếu Ôn Uyển thật sự tức giận, nhất định sẽ không thèm nhiều lời với nàng. Hạ Dao hiểu rất rõ tính cách của Ôn Uyển.
Ôn Uyển dặn dò người dưới xong, lại quay vào thư phòng tiếp tục làm việc. Nửa canh giờ sau, Chân Chân đã tới. Nghe người của phủ Quận chúa đến truyền lời, nói có chuyện quan trọng cần thương lượng, khiến trong lòng Chân Chân cứ thấp thỏm bất an, dọc theo đường đi không ngừng lẩm bẩm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì.
Ôn Uyển thấy thần sắc bất an của Chân Chân: “Là chuyện riêng. Chỉ là chuyện hơi gấp gáp một chút, nên mới sai người mời ngươi tới đây một chuyến.” Thấy Chân Chân vẫn còn mờ mịt, liền giải thích: “Là như vậy, ngươi còn nhớ trước kia những khi chúng ta cùng nhau tụ họp, thỉnh thoảng lại nói đùa với nhau, là sau này muốn làm thông gia chứ?” Bất kể là trước lúc thành thân, hay là sau khi thành thân có con cái, cũng hay nói đùa như vậy. Về phần Mai Nhi và Chân Chân có nói đùa với nhau như vậy hay không thì rõ ràng lắm. Ôn Uyển đoán, chắc là có.
Chân Chân gật đầu: “Trước khi thành thân có nói như vậy, sau khi thành thân có con cái, những khi gặp gỡ nhau cũng có nói. Nhưng đến khi con cái lớn rồi thì không nhắc lại nữa. Ôn Uyển, sao thế?”
Ôn Uyển thấy Chân Chân thừa nhận có việc như vậy, liền thở phào nhẹ nhõm: “Là thế này, Mai Nhi vừa mới tới đây, nói La Thủ Huân có tìm được một mối hôn sự cho Hổ Ca Nhi. Nhưng Mai Nhi cho rằng trước kia đã từng hứa hẹn miệng với ngươi, nên không thể thất tín. Đáng lẽ Mai Nhi muốn tự mình muốn nói với ngươi, nhưng lại sợ nếu ngươi từ chối thì đến lúc gặp nhau sẽ khó xử, nên mới khẩn khoản nhờ ta đi hỏi ngươi thử xem, xem chuyện này có coi là thật hay không?”
Chân Chân há miệng, cái này, cái này, hình như nói kết thông gia này chỉ là nói đùa thôi, có nói gả con nhà ai cho nhà ai đâu: “Ôn Uyển, đây chẳng phải chỉ là nói đùa thôi sao?” Hổ Ca Nhi là thế tử gia của phủ Quốc công (lúc Hổ Ca Nha tròn mười hai tuổi thì xin phong làm thế tử). Nếu gả cho Hổ Ca Nhi, vậy sau này sẽ thế tử phu nhân. Nhưng trước giờ Mai Nhi chưa từng tỏ ý gì về chuyện này với nàng.
Ôn Uyển cười nói: “Chuyện nhân duyên đại sự của nữ nhi nhà ngươi sao có thể nói đùa được. Hơn nữa, ta nhìn bọn nhỏ từ bé lớn lên, sao ta có thể đem chuyện này ra nói đùa, làm hại cả đời bọn chúng được. Mai Nhi chỉ không muốn nuốt lời, đương nhiên, chuyện này chỉ có mấy người chúng ta biết với nhau thôi, nếu ngươi cảm thấy không thích hợp thì từ chối là được.”
Hạ Dao bĩu môi. Nếu Tô Chân Chân từ chối hôn sự này, nàng sẽ lấy đầu mình xuống ngay. Loại chuyện tốt từ trên trời rơi xuống thế này, chỉ có kẻ ngốc mới không muốn. Tô Chân Chân tuy là hơi hết thuốc chữa thật, nhưng cũng không đến nỗi ngu ngốc.
Chân Chân đương nhiên là ngàn lần vạn lần đồng ý. Đầu tiên là gia thế thì không cần phải nói. Lại còn là thế tử, thế này thật sự là các nàng trèo cao. Hơn nữa, Mai Nhi với nàng là tỷ muội tốt cùng nhau lớn lên, nhất định sẽ là một mẹ chồng tốt; Hổ Ca Nhi nàng cũng đã gặp, là một đứa bé rất nhanh nhẹn. Nhưng mà, Chân Chân hơi khó xử: “Ôn Uyển, ngươi cũng biết, Mộng Lan đã hứa gả cho cháu ta. Chuyện này. . . . . .” Theo lẽ thường thì hứa hôn sẽ phải là đích trưởng nữ.
Ôn Uyển khoát khoát tay: “Ngươi yên tâm đi. Ta đã nói với nàng rồi, nói Mộng Lan nhà ngươi đã đính hôn. Nói là Mộng Tuyền, đứa bé kia nhìn cũng có khả năng, mọi mặt đều không tệ. Mai Nhi cũng nói rất vừa ý. Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ sai người đi qua đó chuyển lời.”
Trong lòng Chân Chân đương nhiên là vô cùng bằng lòng, nhưng vẫn còn đắn đo: “Nhưng mà, chuyện hôn nhân đại sự của Mộng Tuyền, vẫn phải nên nói với lão gia một tiếng không?”
Ôn Uyển nhìn Chân Chân một cái, không nói gì. Sự im lặng của Ôn Uyển, tỏ ý rất rõ ràng. Chủ ý nằm trong tay ngươi, qua thôn này sẽ không còn phòng trọ này nữa.
Hạ Dao hừ lạnh một tiếng, được tiện nghi còn khoe mã. Nếu không phải nàng cảm thấy đứa bé Mộng Tuyền kia rất lanh lợi, khiến nàng cảm thấy rất thuận mắt, thì nàng đã mặc kệ chẳng nói những lời này: “Đã như vậy, không cần phải viết thư gì nữa. Quốc công gia chắc đang chờ câu trả lời đấy. Ngài như thế chẳng bằng nói thẳng ra, rằng không đồng ý mối hôn sự này.”
Chân Chân cũng biết đây là mối nhân duyên tốt có đốt đèn lồng đi khắp nơi cũng không tìm được. Hơn nữa, La gia đồng ý, phỏng chừng phần lớn nguyên nhân là nể mặt Ôn Uyển. Dùng dằng như vậy, nếu Quốc công gia thật sự lập giao ước rồi, thì chẳng còn cơ hội mà hối hận nữa: “Được. Ta nghĩ lão gia chắc chắn sẽ không phản đối.”
Lúc này Ôn Uyển mới gật đầu, sai người đi truyền tin cho Mai Nhi. Sau đó lại nói: “Chuyện này ngươi với Bình Thượng Đường biết là được rồi. Đừng cho quá nhiều người biết. Chờ sau khi bọn nhỏ cập kê rồi hãy công khai chuyện này. Ngươi thấy thế nào?”
Chân Chân hơi do dự. Như vậy bên nhà gái rất thiệt thòi.
Ôn Uyển cười nói: “Ngươi yên tâm. Chỉ cần ta vẫn còn, Quốc công gia và Quốc công phu nhân sẽ không thất hứa.” Nếu nàng không còn, Bình Thượng Đường cũng ngã, vậy thì chỉ có thể hỏi ông trời thôi.
Ôn Uyển thấy Chân Chân đồng ý có phần miễn cưỡng, trong lòng hiểu rất rõ. Chủ yếu là mối hôn sự này quá tốt, nếu hiện tại không có tính toán, chỉ dựa vào một lời hứa bằng miệng, chẳng may nuốt lời thì sẽ chịu thiệt. Tuy Ôn Uyển không cho rằng La Thủ Huân và Mai Nhi sẽ nuốt lời, nhưng loại chuyện về con cái này, quả thật là sợ ngộ nhỡ. Nếu ngộ nhỡ xảy ra, bên nhà gái sẽ rất thiệt thòi. Ôn Uyển ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế này đi, các ngươi tự bàn bạc với nhau. Bàn bạc thỏa đáng xong thì báo cho ta một tiếng là được.” Gần đây nàng rất bận rộn, không có thời gian đi quản những chuyện này. Nhưng cũng hy vọng mọi chuyện đều thuận lợi, không xuất hiện đường ngang ngã rẽ nào.
Sau khi Tô Chân Chân rời đi, Ôn Uyển lại bắt đầu bận rộn. Chân Chân về đến phủ, đặt tay lên ngực, đến bây giờ nàng vẫn còn cảm giác như đang nằm mơ. Chân Chân cũng từng nghĩ tới kết thông gia với Mai Nhi, nhưng chỉ nghĩ là Báo Ca Nhi, chứ không phải là Hổ Ca Nhi. Không ngờ, nàng thật sự không ngờ Ôn Uyển lại giúp hứa hôn Mộng Tuyền cho Hổ Ca Nhi.
Ma ma bên cạnh nghe được cũng cực kỳ vui mừng, như vậy chẳng mấy chốc mà thành thế tử phu nhân. Hơn nữa, Quốc công phu nhân lại bạn khăn tay của phu nhân nhà mình. Đây đúng là một mối hôn sự vô cùng vô cùng tốt, còn tốt hơn cả hôn sự của đại tiểu thư nữa. Chung quy vẫn là Quận chúa rất thương yêu mấy tiểu thư.
Chân Chân nói với ma ma bên cạnh: “Chuyện này không được truyền ra ngoài. Chờ sau khi ấn định giao ước rồi nói cũng không muộn.” Thật ra Chân Chân cũng thấy nghi ngờ, liệu có phải bên phủ Quốc công đã xảy ra chuyện gì không. Sau lại thay đổi suy nghĩ, thấy rằng mình đã nghĩ quá nhiều. Ôn Uyển sẽ không hại Mộng Tuyền, chỉ cần không phải Hổ Ca Nhi có vấn đề gì, những nguyên nhân khác đều không quan trọng.
La Thủ Huân đi tìm đương gia của Vu gia để nói chuyện. Mai Nhi thấy Đại tiểu thư Vu gia không có mặt nào tốt, nhưng Vu Tướng quân lại thấy nữ nhi của mình mặt nào cũng tốt. Đừng nói là kết duyên với với thế tử phủ Quốc công, ngay cả kết duyên với hoàng tôn cũng xứng, hoàn toàn không nghĩ tới nữ nhi không được người ta yêu thích. Tất nhiên, khi nghe lời đổi ý, trong lòng nhất định khó chịu, nhưng khi nghe nói là có ước định miệng với Quận chúa Ôn Uyển Quận, chút khó chịu trong lòng kia lập tức tiêu tan. Quan hệ thân thiết giữa Quận chúa Ôn Uyển và phu nhân La gia, trong kinh thành người nào không biết. Cho nên, chuyện hứa hẹn miệng kia liền mất hiệu lực.
Vu Tướng quân có lẽ có nằm mơ cũng không nghĩ tới, Quốc công phu nhân vì từ chối hôn sự với nhà hắn, đã bỏ ra rất nhiều thời gian để tìm con dâu vừa ý. Chuyện này nếu không phải vừa đúng lúc, thì sẽ không thể được định ra. Chẳng nhà nào lại lấy chuyện nhân duyên của con cái mình ra làm trò đùa cả, đặc biệt lại trưởng tử trong nhà.
La Thủ Huân chưa từng gặp Mộng Tuyền, nhưng Mai Nhi nói tốt, hơn nữa lại là người được Ôn Uyển chủ động nhắc tới. Mắt nhìn của Ôn Uyển, ừm, La Thủ Huân rất tin tưởng, sẽ không hại hắn. Cho nên, mối hôn sự này được lập thành rất thuận lợi.
Ý định ban đầu của Ôn Uyển là đợi sau khi bọn nhỏ được mười lăm tuổi rồi hãy ấn định. Nhưng những lời này, Ôn Uyển chỉ có thể nói với Chân Chân, không thể nào nói với Mai Nhi. Nhỡ đâu Mai Nhi cho là nàng hoài nghi phẩm tính của Hổ Ca Nhi cũng phong lưu, như vậy sẽ không hay. Tỷ muội có thân thiết đến mấy, cũng không thể nói nhi tử của đối phương không tốt. Huống chi Hổ Ca Nhi lại là một đứa bé tốt.
Mai Nhi không biết những lo lắng đó Ôn Uyển. Kết thân với Bình gia thì nhất định phải cho người ngoài biết, nếu không Vu gia sẽ có những ý nghĩa khác.
Chân Chân cũng có ý đó. Cho nên hai nhà trao đổi tín vật xong, ấn định sau khi bọn nhỏ đến tuổi cập kê sẽ bắt đầu giao ước. Mối hôn sự này, liền được ấn định. Từ đầu đến cuối, chỉ trong thời gian ba ngày, vô cùng nhanh
Sau khi mối hôn sự đã được ấn định xong xuôi, Chân Chân mới nói với Mộng Tuyền, là đã định cho nàng một mối, đối tượng chính là thế tử của phủ Quốc công.
Mộng Tuyền cảm thấy hơi bất ngờ.
Chân Chân trở về không lâu, liền dẫn mấy đứa bé đến bái phỏng Mai Nhi. Mấy đứa bé có gặp mặt nhau một lượt. Hổ Ca Nhi có vóc dáng giống La Thủ Huân, tướng mạo cũng giống La Thủ Huân, là một thiếu niên lang cao lớn mạnh mẽ. Lúc ấy trong đầu Mộng Tuyền xuất hiện ý nghĩ quả đúng là con nhà hổ, hiện tại biết đây là vị hôn phu của mình, thì cảm thấy thật huyền diệu.
Đương nhiên không phải là Mộng Tuyền ghét bỏ gì, tướng mạo mặc dù không có vẻ thư sinh văn nhược giống cha nàng, nhưng nhìn rất hoạt bát, cũng rất có quy củ, vừa nhìn đã biết là người được giáo dưỡng tốt. Nhưng Mộng Tuyền vẫn có một loại cảm giác rất khó nói thành lời. Tựa như mừng, tựa như e dè, lại tựa như sợ hãi, đủ mọi loại cảm giác.
Chân Chân giao tín vật đính hôn, một khối ngọc bội sáng trong lấp lánh cho Mộng Tuyền, bảo nàng đem theo ở bên người. Lại nói thêm mấy câu, rồi cho nàng về.
Sau khi trở về, Mộng Tuyền cầm miếng ngọc bội mà có chút ngây người. Sau khi biết đại tỷ đính hôn, đối tượng là biểu ca, Mộng Tuyền đã nghĩ đến không biết sau này mình sẽ gả đi đâu (Ôn Uyển đổ đầy mồ hôi lạnh: một tiểu cô nương mới mười một tuổi mà có thể nghĩ đến chuyện nhân duyên đại sự, đúng là trưởng thành sớm quá).
Ma ma dạy dỗ cho Mộng Tuyền khi biết Mộng Tuyền được định một mối hôn sự như vậy, không kìm được vui mừng: “Ta đã nói cô nương có phúc. Cô nương đúng là có phúc mà.” Đây đúng là một mối hôn sự tốt.
Mộng Tuyền hơi lo lắng: “Ma ma, con thấy hơi sợ. Hơn nữa hôn sự của tỷ tỷ. . . . . .” Mộng Tuyền là đích thứ nữ, theo lẽ thường hôn sự của đích trưởng nữ phải là tốt nhất (cô nương như vậy trong những nhà thế gia vọng tộc đều sẽ trở thành chính thê của trưởng tử). Lấy thân phận đích thứ nữ của Mộng Tuyền, sau này nhất định sẽ được gả vào gia đình quyền quý, nhưng thông thường sẽ không phải trưởng tử. Mà bây giờ, lại quá cao. Hơn nữa, lại có cách biệt rất lớn với hôn sự của trưởng tỷ. Mộng Tuyền cảm thấy không thỏa đáng.
Triệu ma ma không nghĩ tới Mộng Tuyền sẽ được đính hôn cho phủ Quốc công. Triệu ma ma sợ trong lòng Mộng Tuyền mâu thuẫn. Dẫu sao Thế tử gia kia không phải là cái loại thiếu niên lang mồm mép hay nói lời ngon ngọt, liền nói với Mộng Tuyền đủ loại điều tốt khi gả vào phủ Quốc công, chỉ thiếu điều là nói Mộng Tuyền gả vào phủ quốc công thì cứ ngồi chờ mà hưởng phúc đi. Xong còn cường điệu tán dương tính tình Hổ Ca Nhi tốt, trầm ổn, sau này nhất định sẽ là một người chồng tốt.
Mộng Tuyền rất tin tưởng Triệu ma ma, thấy nàng nói như vậy, những suy nghĩ hỗn loạn đều tiêu tan hết. Trên mặt cũng lộ ra nụ cười e lệ.
Triệu ma ma nói rất lâu, rồi mới cảm thán:”Cô nương, Quận chúa đúng là rất thương cô nương! Tìm cho cô nương một mối hôn sự tốt như vậy”. Triệu ma ma vẫn lo lắng sau này phu nhân sẽ chọn cho Mộng Tuyền một mối hôn sự giống như của Đại cô nương.
Triệu ma ma đã gặp Hàng Ca nhi hai lần, nói thế nào đây,