Ôn Uyển khẽ thở dài, nàng cũng biết ý tứ của Phương Vũ Đồng, nếu như bình thường khẳng định nàng cũng khinh thường giải thích, bởi vì Ôn Uyển biết rất rõ, loại chuyện này một khi bị hoài nghi tới nàng thì cho dù nói rách miệng đối phương cũng sẽ không tin tưởng. Nhưng tình huống bây giờ đặc thù, cho dù không có tác dụng Ôn Uyển cũng phải nói một lần: “Ta biết ý của ngươi là việc Hà thị được ban tới phủ của ngươi có rất nhiều người nói, nguyên nhân đều là bởi vì ta. Ngươi cũng âm thầm nghi ngờ là do ta ra tay, ta cũng không ngạc nhiên. Chẳng qua ngươi thực sự đã suy nghĩ nhiều, chuyện tú nữ ta không hề hỏi tới nửa câu. Hậu cung của hoàng đế là chuyện hậu viện của cậu, bản thân ta chỉ là vãn bối, làm sao có thể đi quản tới chuyện hậu viện của trưởng bối được. Đừng nói là ta quản, ngay cả hỏi ta cũng chưa bao giờ hỏi đến. Lúc đầu đúng là ta có gặp mặt Hà thị một lần, đó là vì ta nghe nói nàng tinh thông cầm kỳ thi họa, hơn nữa còn có giọng nói rất hay, là một tài nữ nhất đẳng. Chẳng qua cũng chỉ gặp mặt một lần, nói không quá hai câu, càng không có nhắc tới qua trước mặt cậu hoàng đế. Về việc tại sau cậu hoàng đế đưa Hà thị ban thưởng tới phủ Lục hoàng tử thì ta cũng không biết. Mà ta càng không đi hỏi, bởi vì những chuyện này không có liên quan gì tới ta.” Mới đầu Ôn Uyển quả thật không biết nguyên nhân chính Hà thị bị ban tới phủ lục hoàng tử là vì nàng, nhưng về sau thì có biết, tất nhiên những lời này không thể nào nói với Phương Vũ Đồng được, cũng không nói với bất cứ người nào thêm nửa chữ, nguyên nhân chính của chuyện này đều do Kỳ Phong là một nam nhân phụ bạc.
Phương Vũ Đồng cười khổ: “Ta không có ý này.”
Sắc mặt Ôn Uyển nhàn nhạt nói: “Ta cũng chỉ muốn nói rõ ràng với ngươi thôi.” Có ý này hay không cũng không quan trọng, quan trọng là nàng làm việc quang minh lỗi lạc, không thẹn với lương tâm.
Mai nhi ở phía sau sắc mặt có chút khó chịu. Không có ý này, lời nói cũng đều đã hỏi ra rồi còn không có ý này, Mai nhi quả thật không biết Phương Vũ Đồng tới chết vẫn còn quấn quýt về vấn đề này, chẳng lẽ việc muốn gặp mặt Ôn Uyển một lần cuối cùng, tâm nguyện cuối cùng lại chính là cái chuyện này.
Nếu không phải trường hợp không đúng. Mai nhi cũng giận đến mức đều muốn cười ra, đến phút này còn hồ đồ như vậy, cũng không thử nghĩ xem tại sao Ôn Uyển lại muốn để Hà thị tới phủ Phong Vương. Thật là, haizz đều nói người đáng thương tất có chỗ đáng hận, lời này nói ra, chỉ khiến người ta biết mình để tâm vào chuyện vụn vặt, thật không còn gì để nói.
Phương Vũ Đồng vừa há miệng thì lại ho khan sặc sụa một trận, trong đó còn ho ra máu. Đại nha hoàn bên cạnh la hoảng lên, thái y ở phía ngoài liền đi vào.
Ôn Uyển ra khỏi phòng. Cả phòng mùi thuốc nàng thật sự là chịu không nổi. Nếu không đi ra, không bị thuốc hun ngất mới là lạ. Ôn Uyển chờ ở trong sân một lúc, nghe thấy thái y nói đã cứu lại được Phong Vương phi, chẳng qua hiện giờ đang hôn mê .
Ôn Uyển nghe thấy không có chuyện gì nữa liền đi về phủ. Mai nhi cũng đi ra theo Ôn Uyển cùng nhau trở về phủ luôn.
Mai nhi đối với chuyện ngày hôm nay cảm thấy rất áy náy : “Ôn Uyển, ta không biết. Ta không biết Vũ Đồng sẽ hỏi ngươi những thứ này. . . . . .” Mai nhi thật sự không biết Phương Vũ Đồng sẽ hỏi Ôn Uyển những vấn đề không thể tưởng tượng được như vậy .
Ôn Uyển lắc đầu, tỏ vẻ không ngại: “Năm đó cũng đã có tin đồn như thế, lại nói, năm đó nếu không phải gặp mặt Hà thị này thì cũng không xảy ra chuyện này. Nhưng qua việc này có thể thấy được vấn đề khúc mắc này quả thật đã nhiễu loạn Phương Vũ Đồng rất lâu rồi, nói không chừng ở đáy lòng nàng còn cho là ta không nhìn được nàng sống quá hạnh phúc cho nên phái hồ ly tinh tới để phá vỡ hạnh phúc của nàng, thậm chí nàng còn có thể cho rằng là ta trả thù nàng đấy .” Cái này thật đúng là không phải không có thể. Nếu không tại sao đến chết cũng không buông xuống được nghi vấn này. Trăm phương ngàn kế muốn gặp nàng, để nói rõ cho nàng ta hiểu được.
Mai nhi có chút đau lòng: “Ôn Uyển, ta thật không biết sẽ như vậy, không ngờ trong lòng Vũ Đồng lại có chấp niệm như thế, ta thật không thể hiểu được.”
Ôn Uyển không quan tâm nói: “Chuyện này không liên quan tới ngươi, bản thân ta cũng chán ghét tiểu thiếp thông phòng thì làm sao có thể nhét những thứ này tới cho người khác, nàng muốn hoài nghi thì đó là chuyện của nàng, ta làm việc trước tới giờ đều không thẹn với lương tâm, ngươi cũng không cần phải để ở trong lòng nữa.” Mặc dù Hà thị bị sai khiến đến Phong Vương Phủ, truy cứu ra thì đúng là nguyên nhân của nàng, nhưng chuyện này quả thật không liên quan tới nàng nên nàng sẽ không áy náy, càng không có khả năng đồng tình. Mạng của bản thân mình còn không quý trọng thì còn dựa vào người nào tới đồng tình được.
Mai nhi gật đầu.
Sau khi tách ra Mai nhi mới buồn bực nói với Bình nhi: “Ta thấy nàng khóc đến thương tâm như vậy, còn nói nguyện vọng lớn nhất của nàng là gặp được Ôn Uyển nên ta mới tiện nghĩ cách để đi cầu Ôn Uyển gặp mặt nàng. Như thế nào cũng không nghĩ tới nàng sẽ hỏi ra những câu như thế. Quen biết cùng với Ôn Uyển nhiều năm, vậy mà nàng còn không biết Ôn Uyển là hạng người gì hay sao ?” Tất nhiên nếu không phải nàng mời Ôn Uyển đi vương phủ thì Mai nhi có thể cũng sẽ không như bây giờ, vừa tức giận lại vừa khổ sở. Việc này làm cho nàng dù đứng ở đâu cũng có lỗi.
Bình nhi đối với chuyện mới xảy ra ở trong phòng không hiểu nhiều lắm, nhưng nghe ra thì cũng không phải là chuyện tốt: “Phu nhân, nếu nói không đúng mà thì người với quận chúa quen biết lâu như thế, tất nhiên biết quận chúa có tính tình như thế nào, nhưng ở trong mắt của rất nhiều người thì quận chúa không phải là người lương thiện như trong lời đồn.” Ở trong mắt của rất nhiều người, quận chúa Ôn Uyển chính là sói đội lốt cừu, trên mặt là người ôn hòa tinh khiết lương thiện nhưng sau lưng lại là con sói hung mãnh tàn bạo, không thể chọc tới nàng, một khi chọc tới nàng thì sẽ không có quả ngon để ăn, nhẹ thì vào nhà giam mất đầu, nặng thì diệt tộc.
Mai nhi lắc đầu. Nàng tất nhiên biết Ôn Uyển không phải là người tinh khiết lương thiện. Ngươi muốn nói Ôn Uyển là một người tốt, vậy thì khẳng định là sai lầm. Ở dưới hoàn cảnh người ăn thịt người như thế, người tốt là không thể nào sống tới bây giờ được. Ôn Uyển cũng từng giết người qua, hơn nữa giết rất nhiều người, nhưng như thế thì thế sao, không nói tới Ôn Uyển, chính nàng cũng từng đánh chết nhiều người, có ít người chính là rất đáng chết .
Ôn Uyển thân ngồi ở vị trí này còn có thể làm được việc, không chọc nàng thì nàng sẽ không tìm phiền toái tới cho người, chứng tỏ Ôn Uyển đã rất có nguyên tắc rồi. Hơn nữa Ôn Uyển trợ giúp những người bần cùng yếu đuối kia, cũng cứu trợ được rất nhiều người đều là phát ra từ nội tâm, mà không phải là vì mua danh chuộc tiếng. Thiên hạ này có mấy người có thể làm được như thế giống Ôn Uyển .
Còn Ôn Uyển ở trên đường về lại không nói gì. Hạ Dao nhìn thấy thì nhỏ giọng mà khuyên: “Quận chúa, sớm biết thế thì người không nên đi tới.”
Ôn Uyển không thèm để ý: “Đi cũng đã đi rồi, lại không mất miếng thịt nào. Bảo Hạ Luân nhanh lên một chút, hôm nay không làm xong việc thì buổi tối lại phải làm thêm rồi .” Mỗi ngày Ôn Uyển đều xác định công việc cho mình, trong ngày đó nhất định phải hoàn thành công việc ( trừ những tình huống đặc biệt ) . Cho nên thời gian quy định ban ngày mà không làm xong việc thì phải làm thêm .
Hạ Dao cùng Hạ Ảnh liếc nhau một cái, ừ, quận chúa quả thật một chút cũng không thèm để ý.
Sáng ngày thứ hai, Ôn Uyển đang phụng bồi ba hài tử dùng đồ ăn sáng, đã nghe thấy tin Phong Vương phủ báo tang đến. Ôn Uyển khẽ than thở: “Chỉ đáng thương nhất chính là đứa bé kia.” Vì một người nam nhân lại khiến bản thân mình mất mạng, quả thực là không đáng giá.
Tang lễ của Phương Vũ Đồng bất kể như thế nào thì cũng là người quen biết một thời, đoạn đường cuối cùng này nàng vẫn đưa tiễn. Mặc dù Ôn Uyển cảm thấy có đi hay không cũng không quan trọng, dù sao người cũng đã mất rồi .
Ôn Uyển đang chuẩn bị tới linh đường thắp một nén hương. Người ta cũng đã chuẩn bị hương xong rồi, nhưng còn chưa tới linh đường thì lại nghe thấy phía sau có một tiếng kêu “Quận chúa. . . . . .”
Ôn Uyển dừng lại bước chân , quay đầu lại nhìn xem người nào đang gọi nàng, khiến cho Ôn Uyển thấy bất ngờ thì ra là Hà thị. Hậu sự của Phương Vũ Đồng không phải là Hà thị thu xếp, mà là một trắc phi khác thu xếp, nghe nói đây là do Phương gia mãnh liệt yêu cầu.
Ôn Uyển nhìn Hà thị