Đến ban đêm, Hạ Dao mới dẫn Minh Duệ về. Khi Minh Duệ về đến nhà thì đã khôi phục lại như bình thường. Ôn Uyển cũng không nhìn ra có gì kỳ lạ.
Hạ Dao và Minh Duệ ăn cơm xong, Hạ Dao đi theo Ôn Uyển đến thư phòng, còn Minh Duệ thì bị Minh Cẩn chờ đến không nổi nữa quấn lấy. Minh Duệ kể lại chuyện nhìn thấy hôm nay cho Minh Cẩn và Linh Đông nghe. Minh Duệ kể cho hai người vô cùng tỉ mỉ.
Ôn Uyển nhận lấy bản ghi chép thẩm vẫn do Hạ Dao đưa tới, xem thật cẩn thận. Sau khi xem xong, liền đặt bản ghi chép xuống, bản ghi chép này phải trả lại vào ngày mai: “Hạ Dao, ngươi tham dự ngồi nghe cảm thấy thế nào?” Thật ra, lần này Ôn Uyển có đi hay không cũng không có gì. Kết cục của những người này như thế nào thì phải xem ý của Hoàng đế.
Hạ Dao suy nghĩ, rồi nói: “Nếu đã vi phạm luật pháp của Đại Tề, thì cứ dựa theo tội lỗi mà phán xử. Có điều, ta thấy trong đó có hai người luôn miệng kêu oan, ngay cả dùng cực hình cũng vẫn cắn răng nói mình oan uổng. Nhưng Quận chúa nói cũng đúng, trong những người này, phần lớn cũng còn dùng được.” Cái dùng được này, chính là những người này không giả làm quan lừa gạt những thương nhân có tiền, cũng không ức hiếp dân chúng bình thường. Trong mắt những người bình thường, những thương nhân này đều không phải người tốt gì, có câu nói là, không gian dối thì không phải thương nhân (hình như chủ tử của nhà ngươi cũng là nửa thương nhân đó).
Hạ Dao không xem tư liệu điều tra được của Hạ Ảnh, nên không biết, người nào thật sự bị oan uổng, kẻ nào không bị oan uổng.
Ôn Uyển cười nói: “Ý của ngươi là kêu ta cầu tình?”
Hạ Dao lắc đầu: “Vi phạm luật pháp, thì đương nhiên phải bị trừng theo luật pháp. Chỉ là, những kẻ gài tang vật hãm hại kia, nếu Quận chúa có thể ngăn chặn thì hãy ngăn chặn bọn chúng lại!” Trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn có thể giữ vững nguyên tắc, thật sự đã tốt vô cùng.
Ôn Uyển suy nghĩ, rồi nói: “Đến lúc đó, ta sẽ nói với cậu Hoàng đế một vài ý kiến của ta. Còn về phần kết quả như thế nào, thì phải xem ý của cậu Hoàng đế.”
Trong những người bị áp giải về kinh thành, không có một ai sạch sẽ, chỉ khác ở chỗ tội lớn hay nhỏ thôi. Đương nhiên, mặc kệ là cổ đại hay hiện đại, chỉ cần là người làm quan thì đều có thể cho ngươi cơ hội chuộc lỗi. Không nói người khác, ngay cả nếu Ôn Uyển ngã ngựa, thì chắc một trăm linh tám tội danh kia cũng chỉ như một sợi lông trên người con trâu thôi.
Nếu đều đã có tội, tất nhiên Ôn Uyển sẽ không mở miệng. Nên phán xử như thế nào thì chắc chắn phải để vị ngồi trên ghế rồng kia phán xử. Với việc Hoàng đế sẽ xử trí những người này như thế nào, trong lòng Ôn Uyển còn chưa định lượng được. Sao có thể đi cầu tình được chứ? còn về phần nhận nhân tình này thì càng không. Mặc dù muốn thi ân, nhưng cũng phải nhìn đối tượng. Hơn nữa, những người này đã dám làm ra chuyện vi phạm luật pháp, thì sẽ phải gánh chịu hậu quả. Nhiều nhất chỉ cầu tình đừng liên lụy đến người nhà thôi, điểm này thì Ôn Uyển vẫn có thể làm được.
Hạ Dao và Ôn Uyển nói xong chính sự thì liền nói đến biểu hiện Minh Duệ: “Lúc đầu thì rất tốt. Nhưng khi dùng hình thì không được. Sắc mặt trắng bệch, tay chân lạnh như băng, bị dọa sợ. Khuya hôm nay phải chú ý, ta lo Minh Duệ sẽ gặp ác mộng.” Hạ Dao thật sự cảm thấy Ôn Uyển quá nôn nóng, lỡ như thật sự gặp phải ác mộng thì phải làm sao?
Ôn Uyển mỉm cười: “Ta tin tưởng Minh Duệ làm việc có chừng mực.”
Ôn Uyển đi tìm con trai, nhìn thấy ba đứa bé đang thảo luận với nhau, liền thì cười đi vào: “Đang thảo luận chuyện gì vậy?” Chuyện như vậy đã bắt đầu từ năm ngoái. Ba đứa bé đều không thấy lạ lẫm với lần này, thảo luận cũng dạt dào hứng thú.
Ôn Uyển hỏi ý kiến của ba đứa bé, sau đó cũng nói ra quan điểm của nàng, quan điểm do Ôn Uyển đưa ra chưa chắc chính xác nhất, nhưng nhìn chung, thì cũng tương đối cặn kẽ và toàn diện.
Sau khi đàm luận xong, Minh Cẩn không nhịn được mà hỏi Ôn Uyển: “Mẹ, trước kia, bọn họ đều là anh hùng. Tại sao bây giờ lại biến thành tù nhân ạ? Mẹ, tại sao lại như vậy?”
Ôn Uyển nhìn Minh Duệ và Linh Đông, Minh Duệ không lên tiếng, nhưng Linh Đông trầm ngâm một lát, rồi nói: “Cô cô, đây là do lòng tham của bọn họ gây ra họa, đúng không ạ?”
Ôn Uyển gật đầu: “Cũng có thể là vậy, nhưng không phải lý do chân chính. Nguyên nhân chân chính là bọn họ không chống lại được sự hấp dẫn, nổi lên lòng tham, mà lực của ý chí lại không đủ, liền làm ra chuyện vi phạm nguyên tắc của mình. Có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai. Sau đó, hoàn toàn rơi vào trong đó.”
Ba đứa bé suy tư một cách đầy nghiêm túc, rồi mỗi người lại phát biểu ý kiến của mình. Ôn Uyển gật đầu liên tục, trong lòng cũng vui mừng vì năng lực của ba đứa bé vượt ra khỏi sự tưởng tượng của mình.
Chờ đến khi thấy ba đứa bé đã nghiên cứu thảo luận xong, lúc này, Ôn Uyển mới lấy một chồng tài liệu đã được chuẩn bị ra cho ba đứa bé xem. Người trong những tài liệu này không phải là mười sáu phạm nhân đang bị giam trong Đại Lý Tự, nhưng cũng là tướng lãnh của Hổ Uy quân, đều là tướng lãnh thuộc tầng lớp trung lưu: “Những người này đều là tướng lãnh của Hổ Uy quân, điểm giống nhau chính là, đều là tướng lãnh được cha các con bồi dưỡng ra, nhưng bọn họ lại có thể chống lại được sự hấp dẫn.”
Minh Duệ chần chờ một chút rồi nói ra: “Mẹ, những người này đều lợi dụng sự sơ hở của luật pháp, cho nên mới thoát sao?” Tự liệu mà Ôn Uyển cho bọn họ xem đều ghi chép một số chuyện của những người này. Bọn họ đều bình thường, không làm ra chuyện trái pháp luật. Cũng có thu tiền, nhưng bọn họ đều thu tiền ở khu vực dọc theo biên giới. Chính là khu vực xám tro theo như cách gọi ở hiện đại.
Minh Cẩn buồn bực: “Mẹ, tại sao những người này không bị bắt?” Theo Minh Cẩn, những người này cũng phạm pháp.
Ôn Uyển cười cười nhìn Linh Đông: “Linh Đông, cháu nói xem?”
Bây giờ, Linh Đông đang học Chính sử (24 bộ sử của Trung Quốc: Sử ký, Hán thư, Hậu Hán thư, Tam Quốc chí, Tấn thư, Tống thư,Nam Tề thư, Lương thư, Trần thư, Nguỵ thư, Bắc Tề thư, Chu thư, Tuỳ thư, Nam sử, Bắc sử, Đường thư, Tân Đường Thư, NgũĐại Sử, Tân Ngũ Đại Sử, Tống sử, Liêu sử, Kim sử, Nguyên sử, Minh sử) với Ôn Uyển, đang nghiên cứu cái này. Qua thật lâu, Linh Đông mới lên tiếng: “Cô cô, nước quá trong ắt không có cá.”
Ôn Uyển gật đầu: “Ừ, cũng xem như là một lý