Cuối năm là thời điểm Ôn Uyển bận nhất. Hết lần này tới lần khác lại có người không để cho người ta bớt lo. Một năm này, nhất định là có rất nhiều chuyện.
Hạ Ngữ đi tới: “Quận chúa, Bình Thất phu nhân đã tới. Nhìn bộ dáng kia, hẳn là có chuyện rồi.”
Ôn Uyển nghe được Chân Chân đã tới: “giờ đã cuối năm rồi, thời điểm tất cả mọi người đều bận rộn, lúc này tới đây là có chuyện gì? Để cho nàng ở phòng khách chờ đi!” Hôm nay là ngày nghỉ phép mỗi tháng của Phúc Ca Nhi, hắn liền chạy đến phủ Quận chúa, vốn là Ôn Uyển muốn để cho Võ Tinh chỉ điểm. Nhưng Võ Tinh lấy cớ bận rộn, không muốn dạy, để cho Võ Chiêu bên cạnh đi chỉ điểm một hai.
Phúc Ca Nhi cũng không để ý. Mặc dù là Võ Chiêu, nhưng võ công so với sư phụ mẹ hắn mời tới cũng cao hơn n lần. Bởi vì thường xuyên tới đây, mặc dù còn chưa có hòa nhập thật sự với ba người, nhưng cũng coi như quen mặt. Cộng thêm hôn sự Mộng Tuyền, quan hệ hai nhà tựa hồ tốt đẹp hơn không ít. Đáng tiếc những thứ này cũng chỉ là mặt ngoài. Trừ lần đến phủ Quận chúa, còn có Ôn Uyển mời Thái Tử Phi gặp nhau, Tô Chân mặc dù gửi bái thiếp mấy lần Ôn Uyển cũng không nhận. Lần này không có thiệp liền trực tiếp đến, có thể thấy được đã xảy ra đại sự rồi.
Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh: “Có phải là có chuyện gì không có nói cho ta biết hay không?” Đoạn thời gian gần đây Ôn Uyển bận rộn chuyện ngân hàng cùng thương hành. Chuyện bên ngoài nàng không quan tâm lắm.
Hạ Ảnh lạnh lùng nói: “Bình Thượng Đường đã xảy ra chuyện. Bị Ngự sử buộc tội rồi, hôm nay sổ con trình lên Ngự Án, người người trong kinh thành đều đã biết.” Việc như vậy, rơi xuống chẳng qua là chuyện sớm hay muộn.
Ôn Uyển không thấy ngoài ý muốn, việc này Hạ Ảnh cũng để lộ ra một hai. Cậu hoàng đế nói gần nói xa đều có để lộ ra việc Bình Thượng Đường làm không thỏa đáng. Sáu năm, hắn làm tới quan nhị phẩm. Theo lẽ thường tất sẽ bị ngự sử buộc tội. Dù Ôn Uyển biết Bình Thượng Đường có chút không thỏa đáng. Nhưng người ta coi nàng như gánh nặng, hận không thể cách xa vạn dặm, nàng cũng không thần kinh thác loạn dính vào. Cho nên không rảnh mà chú ý Bình Thượng Đường. Còn nữa nàng cũng không mượn hơi quan viên triều đình, chỉ cần không liên quan đến chính vụ hoặc là triều đình phát sinh đại sự, đối với hướng đi trên triều đình cũng không chú ý.
Hạ Ảnh cũng có nguyên tắc, tin tức triều đình Ôn Uyển không hỏi nàng cũng sẽ nói. Ngày thường Hạ Ảnh đều nhất nhất hồi báo. Lần này cố ý giấu diếm không báo bởi không hi vọng nàng biết, sau đó lại nhúng tay vào.
Hạ Ảnh khinh thường: “Có người kiện khoa thi lần này bất công. Ngự sử buộc tội chính là chuyện này. Ha hả, khoa thi lộ đề, lần này thái tử chính là người sẽ không bỏ qua cho hắn . Còn muốn chơi sao?” với chỉ số thông minh này còn dám đứng trên cao. Nếu không có hai núi dựa tướng phủ cùng Quận chúa phủ này, hắn đã sớm về nhà ôm hài tử rồi. Lại dám ghét bỏ Quận chúa, đồ không biết sống chết.
Ôn Uyển chân mày run lên, lộ đề khoa thi. Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ. Nhưng bất kể là ai dính vào đều không thể thoát. Phải biết rằng người thời đại này chấp hành hết sức cứng nhắc. Làm rối kỉ cương khoa cử sẽ không để tiếng xấu muôn đời, nhưng sinh thời sẽ bị người người chán ghét.
Hạ Ảnh thấy bộ dạng Ôn Uyển bèn nói: “Quận chúa. Chuyện này người ngàn vạn không nên nhúng tay. Việc Bình Thượng Đường tắc trách không chỉ có cái này. Một khi hoàng thượng muốn tra rõ, Bình Thượng Đường nhất định xong đời. Quận chúa, đây không phải thời điểm mềm lòng.”
Trên mặt Ôn Uyển lộ vẻ cười nhạo. Ý của nàng là phải lăn lộn trong nha môn, mài mấy năm kinh nghiệm nữa rồi trở lại kinh thành. Nhưng Bình Thượng Đường không muốn, tự vận dụng quan hệ, cuối cùng đoạt được chức vị Giang Nam Bố Chính Sứ, ban đầu Ôn Uyển nghe được cũng bỏ không quan tâm. Chỉ với trình độ này cũng dám mơ tưởng đến chức vị ấy. Vốn là nhậm chức ba năm là có thể được triệu về kinh. Nhưng không biết tại sao , Bình Thượng Đường lại vẫn giữ chức vụ ấy. Lúc Ôn Uyển nhận được tin tức kia, một chữ cũng không nguyện ý nhiều lời. Nếu không có sự chấp thuận của hoàng đế, Bình Thượng Đường muốn mơ cũng không được. Về phần hoàng đế tính toán cái gì, cái này chỉ có hoàng đế biết rồi.
Ôn Uyển vừa đi tới phòng khách liền bắt gặp đôi mắt sưng đỏ vì khóc của Tô Chân. Chân Chân nhìn thấy Ôn Uyển, bổ nhào tới muốn cầm tay Ôn Uyển lại bị Hạ Ảnh ngăn trở: “Bình phu nhân, kính xin chú ý.”
Ôn Uyển cũng không quản Tô Chân khóc đến nỗi mắt to như quả đào, xoay người ngồi xuống thượng vị: “Ngươi tới là vì chuyện Bình Thượng Đường?”
Tô Chân khóc òa lên: “Ôn Uyển. Tướng công nhất định là bị hãm hại. Tướng công tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy. Ôn Uyển, ta van cầu muội hãy cứu tướng công!”
Ôn Uyển lạnh lùng quét khuôn mặt dàn dụa nước mắt của Tô Chân: “Theo ta được biết, Bình Thượng Đường không phải là oan uổng. Hắn đúng là tham dự trong đó, hơn nữa sáu năm này hắn cũng vơ vét không ít.”
Tô Chân tựa như bị ngũ lôi oanh đỉnh, không tin lắc lắc đầu: “Không thể nào, Ôn Uyển, cái này không thể nào, đây là vu hãm, Ôn Uyển, nhất định là tướng công bị vu hãm. Ôn Uyển, muội không nên tin những người này. Nhất định là vu hãm.”
Ôn Uyển nhìn người đang quỳ trước mặt, lộ vẻ trào phúng: “Vu hãm?” Nếu là vu hãm, Ôn Uyển cũng có thể có hai phần đồng tình đối với hắn. Mặc dù năng lực chưa ra gì, lương tâm không biết, nhưng ít nhất làm người xử sự có nguyên tắc. Nhưng bộ dáng này, nửa điểm nguyên tắc cũng không có.
Nha hoàn bên cạnh Tô Chân nghe giọng Ôn Uyển trào phúng như vậy, trong lòng giật mình một cái. Không ngờ Quận chúa lại lấy giọng châm chọc như vậy mắng lão gia nhà mình, ý tứ rõ ràng là không muốn nhúng tay. Ôn Uyển hôm nay đã rời khỏi tộc, có thể nói trên mặt luật pháp không hề dính líu với Bình Thượng Đường. Cộng thêm vốn cũng không phải là anh em ruột. Nếu không nhúng tay, cũng không có ai dám nói cái gì.
Tô Chân gật đầu: “Ôn Uyển, đúng vậy, nhất định là vu hãm.”
Ôn Uyển nghe được Tô Chân còn đang nói vu hãm, trong lời nói tràn đầy châm chọc: “Hắn ở quan trường mười năm, lại để cho người khác muốn hãm hại liền hãm hại. Nếu vô năng như vậy, ban đầu còn làm quan làm cái gì, sớm nên trở về nhà ôm hài tử đi.” Hãm hại, nơi nào hãm hại dễ dàng như vậy. Bình Thượng Đường là thân phận gì, cháu ngoại trai của hoàng đế, mặc dù chỉ là trên luật pháp, nhưng đúng là kế thừa nhất mạch hương khói của Phúc Huy công chúa. Chỉ cần không phải mắc tội mưu phản, Bình Thượng Đường sẽ không phải chết.
Tô Chân thấy Ôn Uyển không có ý tứ ra tay trợ giúp bèn cả kinh: “Không phải, lão gia nhà ta thật là oan uổng . Là bị người hãm hại. Ôn Uyển, van cầu muội giúp lão gia một chút!” Nàng cho là Ôn Uyển làm mai Mộng tuyền, chính là đã nguyện ý hòa hảo. Sau lại muốn mời nàng tới cửa, nên nghĩ quan hệ khôi phục. Nhưng bây giờ, tại sao lại như thế này?
Ôn Uyển nghe những lời này cảm thấy rất là buồn cười: “Tại sao ta phải giúp hắn? Bình Thượng Đường là cái gì của ta?” Nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn cho rằng nàng đối xử tốt với bọn họ là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?
Tô Chân bị giọng lạnh lùng của Ôn Uyển kích thích đến một câu cũng nói không ra được: “Ôn Uyển, tướng công là, là ca. . . . . .” Chữ cuối cùng kia bị ánh mắt sắc bén của Ôn Uyển làm cho không thốt ra được.
Ôn Uyển mặt lạnh như sương: “Ca? Trước kia ta nghe người khác nói kẻ được nhận làm con thừa tự cho tới giờ luôn là bạch nhãn lang, ta còn không tin. Bây giờ ta tin rồi. Từ khi Bình Thượng Đường được nhận làm con thừa tự trên danh nghĩa mẹ ta, là ta thỉnh danh sư cho hắn, đưa hắn đến phủ đệ tốt nhất đọc sách. Còn nhờ cậy Hải gia chiếu cố hắn. Chi phí ăn mặc luôn nhất đẳng. Trên con đường làm quan, ông ngoại hoàng đế cùng cậu hoàng đế luôn nhìn mặt mũi của ta mà đối với hắn phá lệ. Nếu không, lấy tư chất bình thường của hắn có thể chưa tới ba mươi tuổi an ổn ở cái ghế nhị phẩm sao? Thật là