Hải thị giới thiệu các vị phu nhân đang có mặt ở trong phòng với Ôn Uyển, “Quận Chúa bình thường không hay xuất hiện, mọi người đang có mặt ở đây khẳng định có nhiều người không biết. Ta giúp giới thiệu một chút…Đây là Thích phu nhân của Uy Vũ Hầu…” Đến La phu nhân Trấn Quốc phủ…, hai người đối mặt nhau mỉm cười. Vị này thật không cần thiết phải làm công tác giới thiệu.
Những người Hải thị giới thiệu qua, hoặc ít hoặc nhiều Ôn Uyển đều từng gặp qua, nhưng cũng có một số người nàng không biết. Ví dụ như phu nhân của Thích Tuyền là Điền thị trước mặt chẳng hạn. Điền thị từ nhỏ đều sống ở biên thành, không biết duyên cớ làm sao bị Thích Tuyền nhìn trúng, nạp về làm Như phu nhân ( sau khi thành thân được phu quân tặng danh hiệu) . Lúc Thích Tuyền lấy Điền thị, Điền thị cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi. Mặc dù nói ở biên thành mỹ nữ rất ít, nhưng có thân phận thế gia như Thích Tuyền làm sao có thể nói chưa từng gặp qua mỹ nữ, mỹ nữ bên người chắc chắn không thể thiếu. Thế nhưng lại đối với vị Điền thị này sủng ái có thừa, thậm chí sau khi chính thê của Thích Tuyền qua đời liền đưa Điền thị làm bình thê phù chính. Nói qua nói lại, Điền thị cũng tính là một nữ nhân truyền kỳ, từ nhỏ chỉ là con gái của một tiểu thương, hiện tại đã là phu nhân của Uy Vũ Hầu, đây cũng không phải là việc dễ dàng gì. Hơn thế, Ôn Uyển còn nghe nói nữ nhân này ở hầu phủ rất được hoan nghênh, đám tiểu bối trong phủ đều rất ngoan ngoãn phục tùng. Đến thế tử hầu phủ cũng cúi đầu hạ thấp thân phận cao quý, nhận Điền thị làm mẫu thân.
Đây là lần đầu tiên Ôn Uyển gặp Điền thị nên ánh mắt không khỏi dời qua đánh giá. Toàn thân Điền thị mặc bộ váy mùa hè màu đỏ ánh kim, búi tóc vấn cao kếp hợp với bộ trang sức bằng vàng ròng kéo sợi kết thành phượng hoàng lửa miệng ngậm bốn viên minh châu (http://news.ifeng.com/gundong/detail_2013_05/16/25348346_0.shtml), bên cạnh còn có một đóa ngọc thạch lớn ánh đỏ. Trên cổ còn đeo một chuỗi trân châu, các hạt trân châu cỡ đầu ngón tay, nhẵn nhụi trơn bóng. Cả người trang điểm thập phần hoa lệ. Ánh mắt ôn hòa hàm xuân, da dẻ tinh tế mềm mịn mượt mà, bảo dưỡng vô cùng tốt. Một chút cũng không nhìn ra người gần năm mươi tuổi mà dường như giống người chưa đến bốn mươi hơn.
Trong lòng Ôn Uyển chỉ hơi ngờ vực. Tại sao vị Điền thị này nửa điểm cũng không hề giống Thích Lệ Nương? Điền thị lúc trẻ khẳng định chính là một mỹ nữ, nhưng mà nhìn ngũ quan, từ trán cho tới cằm, thật sự không nhìn ra điểm nào giống Thích Lệ Nương cả.
Sau khi Ôn Uyển hồi thần lại mới nhớ ra một chuyện. Được rồi, nàng quên mất Thích Lệ Nương là được nhặt về nuôi. Không giống mới bình thường, giống mới nên chuyện.
Điền thị thấy Ôn Uyển đang nhìn mình, mỉm cười gật đầu với Ôn Uyển.
Ôn Uyển bật cười: “Bổn cung nghe nói Điền phu nhân năm nay cũng đã bốn chín tuổi có thừa, nhưng trong mắt bổn cung lại giống như ba mươi cũng không tới. Phu nhân thật biết cách bảo dưỡng!”
Điền thị còn chưa kịp mở lời, một vị phụ nhân ngồi bên dưới đã cười cướp lời: “Nếu như nói đến dưỡng nhan thì phải nhắc đến Quận chúa mới đúng. Người không biết Quận chúa có khi lại tưởng nhầm Quận chúa hiện tại mới có mười lăm mười sáu tuổi chứ không nghĩ đã là mẫu thân của hai hài tử đâu. Quận chúa có phương pháp dưỡng nhan nào hay có thể truyền dạy cho mọi người cùng nhau học tập.”
Người nói là một phụ nhân mặc áo xẻ tà dạng lửng màu đỏ cỏ xuyến kết hợp với chiếc váy bạch nguyệt thêu gân. Mái tóc búi gối thả đuôi, bên trái mang một đóa châu ngọc tây dương, bên phải cắm thêm ba cây trâm vàng ròng hình hoa lựu, đeo hoa tai vàng ròng nạm phỉ thủy hình giọt nước rủ xuống. Sóng mắt lóng lánh đầy vẻ tự tin.
Ôn Uyển nhìn cách ăn mặc phú quý, cộng thêm diện mạo cũng thuộc loại đứng đắn thì khẳng định cũng là nữ nhân ngay thẳng. Nhưng đặt trong bối cảnh này, nhìn đẳng cấp những người có mặt ở đây cũng phải có một chút quy củ. Phải biết rằng bình thường người khác đang nói mà chen vào cướp lời chính là điều vô cùng kiêng kỵ, thuộc vào phương diện không hiểu lễ nghĩa. Cho nên, những lời này vừa thốt ra, chân mày Ôn Uyển liền nhíu chặt lại, không hề che đậy vẻ chán ghét trên mặt.
Trên mặt Hải thị cũng đầy vẻ bất đắc dĩ. Nhưng cũng chưa cần đợi nàng phải mở lời giới thiệu, Tô phu nhân đã cười tiếp lời: “Quận chúa, đây là chắt nữ của ta, cổ họng lớn, bình thường nói chuyện đều như vậy, mong Quận chúa đừng trách phạt.” Tô phu nhân dường như già cả mắt mờ, nên lờ đi vẻ mặt kinh ngạc khó đỡ của đám phu nhân trong phòng.
Hải thị muốn hộc máu, nhưng vì nàng là chủ nhà, trong hoàn cảnh này không thể để tình trạng như vậy tiếp tục được.
Ôn Uyển cũng không thèm cười, lạnh nhạt nói: “Tất nhiên không thế rồi.” Hiện tại nếu như muốn trách phạt, há không phải biểu hiện nàng để bụng sao?
Mai Nhi thấy tình hình căng thẳng như vậy liền nhanh nhẹn làm chút động tác nhu hòa: “Mấy cách làm đẹp Quận chúa thường dùng đợi ngày sau ta nói lại cho mọi người nghe. Chỉ là không biết mọi người có kiên nhẫn làm theo hay không thôi. Mọi người cứ nhìn ta thì biết, cũng là mẹ của bốn hài tử rồi, nhưng chiếu theo cách của Ôn Uyển làm theo, không phải nhìn còn trẻ hơn khối người cùng tuổi sao!” Trong lòng Mai Nhi cũng rất nghi hoặc. Mọi người đang ngồi ở đây nếu không phải là phu nhân Công Hầu thì cũng là phu nhân của các trọng thần trong triều. Từ lúc nào lại xuất hiện một người không tự biết thân biết phận vào ngồi cùng như vậy. Vào ngồi cùng thì cũng thôi đi, ngồi im không nói là được rồi, thế mà còn lớn giọng chen lời. Chủ nhà an bài như vậy, còn đâu một chút quy củ của đại hộ nữa. Xem ra đợi lão tướng gia đi rồi, Tô gia chắc chắn xuống dốc.
Mai Nhi đã ra lời rồi, Ôn Uyển cũng nên cho người ta chút mặt mũi: “Muốn bảo dưỡng nhan sắc lúc nào cũng xinh đẹp, thực ra điều quan trọng nhất chính là lúc nào cũng phải giữ vững tâm tình ổn định, những cái khác cũng chỉ là bổ trợ thôi.” Nếu như ngày nào cũng mặt ủ mày chau, sinh sự kiếm việc thì còn đâu thời gian làm công tác bảo dưỡng nữa. Ôn Uyển nói đến đây, đưa mắt nhìn Điền thị một cái rồi mới cười nói tiếp: “Thích phu nhân, ta nói như vậy có đúng không?”
Điền thị đoan trang ung dung cười đáp: “Quận chúa nói phải.”
Một lúc sau lại có một người đi vào bẩm báo các cô nương đã tới. Từng người từng người đều giới thiệu sơ qua là cô nương nhà ai, quan chức ra sao. Mắt Ôn Uyển đều hóa sao hết cả, chỉ nhớ được ai ai cũng đều xinh đẹp hơn người. Trong số đó cũng nhắc tới chắt nữ của Doãn thượng thư, tiểu thư Tố Duyệt, năm nay mới vừa mười ba tuổi.
Ôn Uyển nghe thấy giọng điệu này liền nhấc mắt lên đánh giá nữ tử này. Mặc dù mới có mười ba tuổi nhưng thân hình cũng đã bắt đầu nảy nở. Làn da trắng như tuyết, mắt điệp mày ngài, trên đầu cắm nghiêng hai đóa châu hoa khảm kim thạch, một cây trâm Sơn Cẩm Phú, Như Ý Vạn Năm, tất cả đều làm bằng vàng ròng. Sau này lớn lên nhất định là một mỹ nữ nghiêng thành. Lúc hành lễ với Ôn Uyển, sống lưng thẳng tắp, cằm hơi vểnh lên, trong ánh mắt lộ vài phần kiêu ngạo.
Tất nhiên Ôn Uyển cũng không vì phần thể hiện này mà để ý cô nương này, còn chưa thấy cô nương nhà ai dám đứng trước mặt trưởng bối ra vẻ phách lối. Chỉ là lấy thái độ lúc trước mà nghĩ đến cách hành xử thường ngày, muốn che đậy cũng không che đậy nổi. Ôn Uyển chỉ có thể nói rẳng cách giáo dục của Doãn phủ thật không chấp nhận được.
Ôn Uyên nhẹ nhàng cười: “Ngươi chính là cô nương lúc nãy trên đường quát tháo