Ôn Uyển ở trong thư phòng xem tình báo Hạ Ảnh vừa đưa tới và cẩn thận suy nghĩ. Ôn Uyển thấy đau đầu, xoa huyệt thái dương. Hoàng đế làm như vậy rõ ràng chính là muốn để cho những con chuột âm thầm ẩn núp hiện thân. Về phần người bắt chuột, tất nhiên không thể là nàng. Ôn Uyển thực bội phục cậu hoàng đế ah, lần này hạ thủ quá lớn đi. Ông không nghĩ qua làm thế trong kinh thành có thể sẽ xáo trộn sao?
Ôn Uyển liên tiếp thở dài, bất kể như thế nào, vụ đùa giỡn này còn phải dựa theo ý tứ hoàng đế mà làm tiếp. Đầu tiên là phải khiến cho những người này tin tưởng hoàng đế trọng thương chưa tỉnh là tin tức thật sự. Làm sao phán đoán, tất nhiên là phán đoán từ chỗ của nàng rồi. Đến bây giờ nàng không rời kinh được rồi, nhưng mà Minh Cẩn có thể ah. Về phần tương lai, thì đi một bước thì tính một bước vậy. Tin tưởng hoàng đế hẳn là sớm có an bài. Khụ, thực bi ai, sớm biết như vậy còn không bằng tìm thế thân, sau đó nàng cũng chuồn đi (ngươi chuồn không được).
Không tới ba ngày, Ôn Uyển nhận được thư tín của Bạch Thế Niên, đều là một số sự tình thông thường, đơn giản là bảo Ôn Uyển bảo trọng thân thể vân vân. Thời gian viết thơ là 18 ngày trước đó. Cái phong thư này cũng không có gì đặc biết cả, trước kia viết thư nhà cũng đại đa số là viết như vậy. Ôn Uyển dùng mật mã đọc đã nói với Bạch Thế Niên để đọc bức phong gia tín này.
Nàng có thể thở phào một cái rồi. Hoàng đế quả nhiên không có việc gì, thích khách là có, nhưng mà thích khách còn chưa tới Long trướng đã bị giết sạch rồi. Hoàng đế bây giờ sinh long hoạt hổ lắm, về phần tại sao lại truyền ra tin tức hoàng đế bị trọng thương? Đúng như Ôn Uyển đã đoán trước. Hoàng đế chuẩn bị câu cá, hoàng đế thả dây dài để con cá mắc câu, Ôn Uyển phụ trách bắt cá.
Ôn Uyển vuốt vuốt huyệt Thái Dương. Đây là động tác trong khoảng thời gian gần đây Ôn Uyển thường xuyên làm: “Cậu hoàng đế có biết việc này nguy hiểm thế nào hay không ah?” Kinh thành rối loạn, thì hậu phương sẽ rối loạn. Đến lúc đó nàng vạn nhất trấn thủ không được kinh thành thì phải làm sao bây giờ? Dù sao mấy hoàng tử đó mới là người thừa kế danh chính ngôn thuận.
Hạ Ảnh nhìn bộ dáng Ôn Uyển mặt ủ mày chau: “Quận chúa, làm sao vậy?”
Ôn Uyển nói ra cho Hạ Ảnh: “Cậu hoàng đế rốt cuộc là muốn như thế nào ah? Dù ta có ba đầu sáu tay. Ta cũng không trấn được cả đám quan lại đó? Cung biến năm đó là bởi vì ta có thể tìm được kim bài lệnh tiễn, nhưng cũng có Hạ Dao giúp đỡ. Hiện tại trong kinh thành, còn có quân lính bên ngoài kinh thành có thể nghe theo điều khiển của ta sao? Cậu hoàng đế đến cùng muốn làm cái gì? Kinh thành một khi bất ổn. Đến lúc đó tiền tuyến phải làm sao bây giờ? Không công mà lui là chuyện nhỏ, sợ là sợ sẽ xảy ra nhiễu loạn lớn.” Kinh thành rối loạn, thì rất có thể thiện hạ sẽ rối loạn theo. Đến lúc đó kẻ gặp nạn chính là ai. Tất nhiên là dân chúng rồi.
Hạ Ảnh nghe xong tiền căn hậu quả, nhìn Ôn Uyển vừa cười vừa nói: “Quận chúa yên tâm, sẽ không loạn đâu.” Về phần tại sao Hạ Ảnh lại tự tin như vậy, Ôn Uyển không được biết. Hiện tại Ôn Uyển phải làm là dựa theo kịch bản của hoàng đế mà hát tiếp.
Kỳ thật Ôn Uyển cũng không có gì phải sợ cả. Chỉ cần hoàng đế không có việc gì, nàng cái gì cũng không sợ. Đương nhiên, nếu như hoàng đế có việc. Hiện tại việc Ôn Uyển phải làm không phải giao thiệp tốt với thái tử. Mà là nghĩ cách tranh thủ thời gian an bài đường lui rồi. Chứ không phải giống như bây giờ, bộ dạng trấn tĩnh đi qua đi lại trên mặt đất, không nhanh không chậm mà an bài công việc. Chẳng qua Ôn Uyển đối với việc Hạ Ảnh tự tin như vậy, vẫn còn có chút nghi kị: “Có phải ngươi có cái gì gạt ta hay không? Cậu hoàng đế cho ngươi át chủ bài gì?” Không nắm chắc bài sao có thể nắm chắc khí thế.
Hạ Ảnh lập tức lắc đầu: “Không có.”
Ôn Uyển cũng không hỏi nữa. Nhưng mà nghĩ đến cửa lớn nhà nàng lúc này đang có không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào, bây giờ mọi cử động của nàng đều chạy không khỏi con mắt của người khác. Hiện tại Ôn Uyển thấy vô cùng may mắn là khi hoàng đế xuất chinh đã đưa hai nhi tử đi. Nếu không, cứ tình huống như vậy, nàng thật sự là lo lắng đến điên. Thoáng chốc Ôn uyển lại ngẩn người rồi. Chỉ cần nghĩ đến nhi tử, Ôn Uyển sẽ ngẩn người.
Minh Duệ và Minh Cẩn ở trên thôn trang, ngoại trừ lo lắng cha mẹ ở kinh thành và biên thành, thì cuộc sống hàng ngày trôi qua rất là phong phú. Sau chuyện lần này Minh Cẩn thật sự đã hiểu chuyện rất nhiều, cũng ổn trọng rất nhiều rồi.
Hạ Dao nhìn thấy vậy trong lòng vừa chua xót lại vui mừng.
Võ Tinh và Hạ Dao chưa từng đi ra tiểu viện (ra tiểu viện cũng không có người biết rõ), ra ngoài đều là mấy tôi tớ. Bởi vì làm việc ít xuất hiện, cộng thêm lúc trước thả ra tiếng gió, những người địa phương cũng không hoài nghi gì.
Sơ hở thì không có lộ ra. Nhưng mà Minh Cẩn lại lộ tài rồi. Mỗi ngày ở trong phòng, buồn bực không chịu được. Minh Cẩn muốn lôi kéo Minh Duệ đi ra ngoài. Minh Duệ vừa cười vừa nói: “Buồn bực thì để cho Điêu thúc đi theo đệ ra ngoài đi một chút. Huynh thân thể không tốt sao có thể đi với đệ ra ngoài chơi được.” Đối ngoại là Hạ Dao thân thể không tốt, hài tử cùng đi theo. Cũng bởi vì tính tình Minh Cẩn, cho nên không có nói là Minh Cẩn. Hơn nữa còn một điều cần lo lắng chính là tướng mạo Minh Duệ rất giống Bạch Thế Niên. Ở hải khẩu này có không ít người tòng quân giải ngũ. Ai dám khẳng định thôn này không có một người nào giải ngũ trùng hợp lại từng bái kiến Bạch Thế Niên chứ? Đến lúc đó giải thích thế nào sẽ là một chuyện phiền phức. Cho nên hai người ở trước mặt thôn dân vẫn không có lộ mặt qua.
Minh Cẩn đi theo Điêu thị vệ đi dạo phía sau núi. Bắt được một con thỏ béo mập. Trời nóng, ở bờ suối rửa tay. Cũng thật là vừa đúng lúc, một người thôn dân làm việc bên ngoài không biết thế nào đi nằm ngủ ở bờ suối, thấy Minh Cẩn gầy nhỏ rửa tay bên trên có đeo hạt châu tê giác.
Cái hạt châu này là lễ vật Minh Duệ đưa cho Minh Cẩn, đồ vật quý trọng này ở trong mắt hai hài tử cũng không coi vào đâu. Nhưng mà trong mắt thôn dân, cái kia thật đúng là vật quý trọng nhưng hết lần này đến lần khác bị người thôn dân này biết được. Mà người thôn dân này là dân cờ bạc, có chút ánh mắt, biết rõ trên cổ tay Minh Cẩn đeo chuỗi hạt tử này giá trị một hai trăm lượng vàng, vậy trong nhà đó sẽ có bao nhiêu thứ tốt.
Thị vệ tất nhiên là phát hiện có người ẩn núp ở trong bụi cỏ. Liền liếc mắt nhìn nhau, hắn đang suy nghĩ có nên giết người diệt khẩu không? Một người khác lắc đầu, bây giờ là dưới ban ngày ban mặt giết người, thứ nhất là sẽ chọc đến nhiều phiền toái, thứ hai cũng không muốn để cho Minh Cẩn chứng kiến.
Dân cờ bạc này cũng có một chút tâm nhãn đấy. Sau khi trở về lặng lẽ nghe ngóng, biết rõ đây là thê tử một phú thương mang theo nhi tử đến dưỡng bệnh. Bên người có mấy tôi tớ, mỗi tháng