Trên đường về, Hải Như Vũ cũng đã suy nghĩ thông suốt. Trở về Đông cung, nàng trực tiếp đi gặp thái tử.
Thái tử vừa thấy nàng liền hỏi: “Nàng đến chỗ Ôn Uyển để đón Linh Đông về sao?” Thái tử căn bản không muốn Linh Đông về đông cung. Bây giờ Linh Đông về Đông cung nửa điểm hữu dụng cũng không có, nhưng ở phủ quận chúa thì có chỗ hữu dụng. Đặc biệt nghe tin Linh Đông ở trước giường Ôn Uyển chăm sóc, thái tử tương đối hài lòng. Ôn Uyển kiếm tiền rất giỏi, có thể so với ngón tay vàng. Sau này hắn đăng cơ làm hoàng đế còn cấn Ôn Uyển dốc sức kiếm tiền cho hắn. Cho nên lúc này vạn vạn không thể trở mặt với Ôn Uyển. Nhất định phải duy trì quan hệ tốt đẹp.
Thái tử mặc dù cũng tức giận việc nhiều năm như vậy Ôn Uyển vẫn hờ hững với cảnh ô liu hắn ném ra nhưng đại cục trước mắt chút ân oán này tính là gì. Lại nói, sau khi hắn ngồi an ổn ở vị trí kia trước mặt hắn Ôn Uyển còn chẳng phải thành thành thật thật.
Như Vũ cười lắc đầu: “Không có, chính là nghe tin Ôn Uyển ngã bệnh, thiếp rất lo lắng mới đến thăm một chút. Điện hạ, xem ra Ôn Uyển thực sự bị ốm.”
Thái tử nghe Như Vũ nói là đi thăm bệnh chứ không phải đi đón Linh Đông về lập tức yên lòng: “Nếu là ốm thật, có rảnh rỗi nàng đi thăm vài lần đi.”
Như Vũ dịu ngoan gật đầu ưng thuận.
Thái tử phi đến phủ quận chúa một chuyến, chưa đến một khắc đồng hồ đã trở ra, chuyện này rất nhanh là được Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử biết.
Kể từ khi hoàng đế ra đi, phủ quận chúa đã đóng cửa từ chối tiếp khách. Ôn Uyển ngày thường đều điệu thấp nhưng mỗi tháng đều mang con trai ra ngoài đi dạo, mỗi tháng còn vào hoàng cung gặp hoàng đế. Nhưng sau khi hoàng đế ra đi, hai đứa bé cũng không ở kinh thành, Ôn Uyển đến cửa cũng không ra. Điệu thấp quá mức.
Thái tử đang cùng triều thần xử lý chính vụ, đột nhiên bên ngoài đưa tới một kiện hàng gửi gấp tám trăm dặm. Thái tử nhìn xong kiện hàng, lập tức quỳ về phía biên thành, khóc lớn: “Phụ hoàng, phụ hoàng…….” Kêu lên hai tiếng sau đó ngất đi.
Thái giám hầu hạ bên cạnh gấp gáp, kêu người cẩn thận đỡ thái tử vào tẩm cung. Tại lúc này triều thần cũng biết kinh thành muốn biến thiên rồi.
Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử biết được hành động của thái tử, lập tức cả kinh nhảy dựng lên. Vội vội vàng vàng đi qua, không cần nhận được câu trả lời chuẩn xác, đã nghe thấy tiếng chuông gõ vang, còn có trong ngoài hoàng cung treo đầy vải trắng cũng biết tin tức bọn họ lấy được là thật. Phụ hoàng đã không còn.
Tiếng chuông gõ vang cũng khiến người dân kinh thành biết Hoàng đế băng hà.
Thái tử phi nghe tin hoàng đế băng hà, khẩu khí nghẽn ở tim cuối cũng cũng thở ra, hoàng thượng không còn, thái tử sẽ là người kế vị, người kế vị danh chính ngôn thuận. Mặc dù thái tử phi cũng khóc đến cực kỳ bi thương nhưng những chuyện cần xử lý nàng cũng làm có trật tự, không sai sót, nửa điểm hỗn loạn cũng không có.
Thái tử phi đang xử lý công việc, thì nghe một cung nữ tới nói: “Nương nương, quận chúa đã ngất đi. Người trong phủ quận chúa muốn mời thái y qua khám cho quận chúa.”
Thái tử phi nghe vậy vội cho người đi hồi báo với thái tử. Để thái tử mời thái y tốt nhất. Nhưng chuyện này lấy tốc độ rất nhanh truyền đến tai hoàng hậu.
Lúc này Ôn Uyển nằm trên giường, nhìn Hạ Ảnh hỏi: “Làm sao còn chưa tới, đã nửa ngày rồi.” Phủ quận chúa thường xuyên mời thái y tới, thường khoảng nửa canh giờ không xê xích nhiều, bây giờ đã qua hồi lâu mà bóng dáng thái y vẫn chưa thấy, thực hi hữu.
Hạ Ảnh khẽ cười một tiếng: “Quận chúa, trời đã biến hóa, chậm nửa ngày đâu có gì kỳ quái.” Hiện tại người quyết định là thái tử, hoàng hậu, thậm chí thái tử phi chứ không phải hoàng thượng. Quận chúa mời thái y chậm một hai canh giờ thật không có gì cả.
Ôn Uyển lần đầu tiên phát hiện thái y khó mời như vậy. Năm đó nàng mới về kinh, là cô nhi không quyền không thế nhưng thái y chữa bệnh câm cho nàng cũng là ngự y chuyên dụng của ông ngoại hoàng đế, có chút đau đầu nhức óc đều là ngự y chuyên dụng Vương thái y đến khám. Hơn nữa Ôn Uyển có việc Vương thái y cũng tùy lúc đều có thể mời đến. Cậu hoàng đế thượng vị lại càng khỏi phải nói. Có việc thì thái y trực tiếp vào chờ trong phủ. Hiện tại đã qua hai canh giờ rồi mà bóng dáng thái y vẫn chưa thấy đâu. Bị lạnh nhạt thế này là lần đầu tiên. Ôn Uyển khẽ lắc đầu, đều nói người đi trà lạnh, cậu hoàng đế vừa đi nàng đã bị gạt sang một bên rồi.
Hạ Ảnh cười khẽ: “Quận chúa, đây chỉ là bắt đầu.”
Ôn Uyển bĩu môi, nàng vẫn nghe nói lãnh cung rất kinh khủng: “Hạ Ảnh, ngươi nói xem tình hình hiện tại của ta có phải tương đương với việc bị tống vào lãnh cung không, bị ghẻ lạnh không. Ừ, từ từ bị ghẻ lạnh.” Tạm thời còn chưa ghẻ lạnh.
Hạ Ảnh lạnh lùng nói: “Quận chúa, ghẻ lạnh là chuyện nhỏ, không có qua sông đoạn cầu đã là tốt rồi.” Nếu hoàng thượng thật sự không còn, với tình tình của thái tử, qua sông đoạn cầu chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Hơn nữa hoàng hậu người kia khẳng định không bỏ qua cho quận chúa. Tạm thời không giết nhưng sẽ có các loại biện pháp hành hạ.
Ôn Uyển bẹt miệng, có ý gì? Nói cho nàng biết không có cậu hoàng đế kết cục của nàng sẽ rất đáng sợ. Không ai gánh vác giúp nàng. Cũng quá xem thường nàng rồi, cho dù cậu hoàng đế thực không còn, ai dám không coi nàng ra gì? Trong tay nắm một nửa mạch kinh tế của Đại Tề, ai dám không coi nàng ra gì. Cũng chỉ có hoàng hậu mới có thể cho rằng cậu hoàng đế mất nàng có thể mặc người nhào nặn. Nếu không phải vì muốn bắt những người đó nàng sẽ không điệu thấp nữa. Haizz, vẫn điệu thấp là vì muốn tránh phong ba, chỉ có một biện pháp thôi.
Hai người đang nói chuyện, lỗ tai Hạ Ảnh khẽ giật: “Quận chúa, có người tới.” Hạ Ảnh vừa nói xong, Ôn Uyển nhắm mắt. Ôn Uyển lấy một cái bình nhỏ đặt trước lỗ mũi một đêm, cái này không phải là giả bộ bất tỉnh nữa rồi, mà là thực sự hôn mê.
Tiến vào không phải thái y đương nhiệm mà là thái y đã về hưu Vương thái y. Hạ Thiêm thấy hơn nửa canh giờ rồi mà thái y vẫn chưa tới lập tức phái người đi mời Vương lão thái y tới đây.
Vương lão thái y người bình thường không mời được, nhưng người của phủ quận chúa tới, lập tức thu thập hòm thuốc tới đây. Vào phòng ngủ thấy người hôn mê bất tỉnh, cũng không kiêng kị nhiều nữa (sáu tuổi đã bắt đầu bắt mạch, còn có kiêng kị gì).
Vương lão thái y bắt mạch cho Ôn Uyển, thấy mạch đập vô cùng yếu ớt, lập tức sắc mặt đại biến: “Quận chúa bi thương quá độ, tinh thần tổn thương nặng nề.” Vương thái y sở dĩ hoảng sợ như vậy là nhớ đến năm đó tiên hoàng qua đời, Ôn Uyển thiếu chút nữa cũng đi theo. Hiện tại hoàng thượng đột nhiên qua đời, quận chúa lại bi thống thêm một lần nữa, có thể cứu vãn được không Vương lão thái y thật không dám chắc.
Vương lão thái y nhanh chóng kê đơn, đến lúc sắc thuốc cho Ôn Uyển uống xong, thái y từ hoàng cung phái tới mới khoan thai đến phủ quận chúa. Người đến thấy Ôn Uyển được bón thuốc, lập tức bị dọa sợ. Hắn cho rằng quận chúa chỉ như thái tử, chẳng qua chỉ hôn mê (thái tử chỉ là giả bộ hôn mê, Ôn Uyển mặc dù cũng là giả bộ nhưng làm thật hơn).
Thái y hoảng sợ rồi, nếu quận chúa có bị làm sao, hắn có chết vạn lần cũng không hết tội. Người này thật sự vạn phần hối hận rồi, tất cả mọi người đều từ chối không đến. Hắn là một kẻ nhỏ nhoi tránh không thoát, mới gặp phải tai họa này, nhưng mà có Vương lão thái y ở đây, trách nhiệm của hắn nhỏ đi rất nhiều.
Một bát thuốc được bón non nửa, phần còn lại đều chảy ra ngoài.
Hạ Ảnh cúi đầu, không cho người khác thấy được vẻ mặt hiện tại của nàng. Nếu quận chúa không bị nàng làm cho hôn mê, cứ dịch chuyển như vậy khẳng định đã sớm tỉnh. Nhưng mà chờ đến lúc quận chúa tỉnh lại nhất định sẽ quấn lấy nàng (Ôn Uyển chỉ nói là giả bộ bất tỉnh, về phần uống thuốc gì đó là Hạ Ảnh tự chủ trương).
Thái tử rất nhanh nhận được tin tức, nói quận chúa Ôn Uyển biết hoàng đế băng hà kích thích quá độ nên hôn mê bất tỉnh rồi, thái y nói có thể nguy hiểm đến tính mạng. Tình huống nguy hiểm. Tin tức kia truyền đến tai lập tức khiếp sợ vạn phần. Phản ứng đầu tiên của thái tử