Ôn Uyển đang thoải mái nhàn nhã ăn dưa hấu ướp lạnh, dù sao cũng chỉ cần giả bộ bệnh hôm nay nữa thôi, để cho mọi người biết là nàng giả bộ bệnh cũng không sao nữa.
Linh Đông nhìn bộ dáng dường như không có chuyện gì của Ôn Uyển , cúi đầu cũng ăn dưa hấu ướp lạnh theo. Trong lòng lại nghĩ đến không biết lúc nào có thể giống như cô cô, thái sơn sụp đổ trước mặt mà vẫn không đổi sắc.
Đúng lúc này thì Hạ Thiêm vội vàng chạy tới, đến trong sân viện còn ngã nhào, sau đó lăn một vòng vào bên trong sân. Đến trước mặt Ôn Uyển thở hồng hộc nói: “Quận chúa, không xong. Nhị hoàng tử mang theo người bao vây phủ quận chúa.” Hạ Thiêm từ Vương Phủ điều đến Phủ quận chúa, những năm này đi theo Ôn Uyển cũng là người đã trải qua mưa gió. Nhưng hôm nay cái khí thế này, còn có bộ dáng hung thần ác sát của Nhị hoàng tử rõ ràng là muốn đẩy quận chúa vào chỗ chết. Phủ quận chúa sắp sụp đổ rồi, làm sao có thể không khiến Hạ Thiêm bị hoảng sợ trước mặt được.
Ôn Uyển nghe lời này tay dừng lại một chút, sau đó tiếp tục chậm rãi mà ăn dưa hấu, bộ dáng kia thật giống như lời nói của Hạ Thiêm còn không quan trọng bằng nàng ăn dưa hấu.
Linh Đông ăn không nổi nữa, nhỏ giọng nói : “Cô cô, nhị hoàng thúc mang binh lính vây phủ quận chúa. Cô cô. . . . . .” Có cần phải trấn định như vậy hay không? Ngay cả hắn cũng bị dọa luôn.
Ôn Uyển giống như không nhìn thấy bộ dáng kinh hồn của Hạ Thiêm là sai, nhẹ nhàng phun hạt dưa ra, sau đó lại từ từ nói: “Chỉ là Nhị hoàng tử mang binh đi bao vây phủ quận chúa thôi, cũng không phải trời sập xuống, sao lại sợ như vậy?” Nói xong, tiếp tục ăn dưa hấu. Dường như Hạ Thiêm đang nói khí trời hôm nay không tốt vậy.
Hạ Thiêm cho là Ôn Uyển nghe không hiểu, làm cho mình bình tĩnh xong lại lặp lại một lần, sau đó còn tăng thêm lời của mình: “Quận chúa, Nhị hoàng tử mang binh bao vây Phủ quận chúa. Quận chúa, Nhị hoàng tử nói với Trịnh tướng quân cùng với nhiều tướng sĩ khác là quận chúa muốn tạo phản, còn nói nếu không buông vũ khí trên tay xuống thì sẽ lấy tội mưu phản cùng nhau xử lý.. . . . .”
Ôn Uyển ăn hết dưa ở trong tay xong liền đem vỏ dưa ném trên chiếc mâm đang đựng trái cây: “Lai giả bất thiện, người tới đều không có ý tốt. Những năm này người muốn mạng của ta cũng không kể xiết, hiện tại ta còn không phải rất tốt sao. Đứng lên đi, trời có sập xuống còn có ta chống đỡ . Ngươi sợ cái gì.”
Hạ Thiêm thấy Ôn Uyển không thể để ở trong lòng, trong lòng cũng hơi có chút thở ra, có lẽ quận chúa đã sớm có đối sách rồi, nếu không thì hiện tại đâu có bộ dáng chẳng sợ cũng chẳng vội vàng, mà nên nghĩ tới biện pháp chạy trối chết mới đúng. Mặc dù Hạ Thiêm tự an ủi mình như vậy nhưng nhớ lại một đám quan binh hung thần ác sát đem phủ quận chúa vây kín tới nước chảy không lọt, Nhị hoàng tử còn danh chính ngôn thuận nói muốn bắt quận chúa đi trị tội, lập tức liền lo lắng không dứt: “Quận chúa, Nhị hoàng tử nói, nếu Trịnh Thịnh tướng quân nhất định ngoan cố chống lại. . . . . .” Mưu phản là trọng tội, nhẹ thì muốn tru di tam tộc, nếu những binh lính này bị nhiễu loạn lòng quân đến lúc đó không chiến mà hàng thì bọn họ toàn bộ cũng đều phải chết rồi.
Ôn Uyển khoát khoát tay, khẽ cười nói: “Ngươi không cần lo lắng, những người này không phản được. Đến nói cho Trịnh Thịnh biết, cậu hoàng đế đã tỉnh lại, nếu có người nào dám can đảm bước vào trong phủ quận chúa một bước thì giết bất luận tội.” Ôn Uyển biết. Nếu tin tức này không thả ra ngoài, chắc có lẽ Trịnh Thịnh cũng không có phản chiến. Nhưng binh sĩ phía dưới thì không thể đảm bảo được rồi. Dù sao chỉ cần đối với chính sự hơi chút hiểu rõ cũng sẽ biết, nếu hoàng đế không còn, người cầm quyền hôm nay chính là Lục hoàng tử, Lục hoàng tử rất có thể chính là hoàng đế kế nhiệm, hiện tại hoàng đế còn sống, vậy thì Lục hoàng tử cái gì cũng không phải rồi, đương nhiên là sẽ bán mạng cho nàng.
Hạ Thiêm há hốc miệng, đã bị dọa sợ rồi. Hoàng thượng không phải đã băng hà rồi sao? Làm sao mà hiện tại đã tỉnh lại. Đây là chuyện gì xảy ra, xác chết vùng dậy sao? “Quận. . . . . .”
Ôn Uyển tất nhiên không thể nào nói cho người khác biết đây là bố cục do hoàng đế thiết kế. Việc này ngoài mặt phải nói cẩn thận để giọt nước cũng không lọt “Cậu hoàng đế chẳng qua bị thích khách ám sát hôn mê. Những người đó cố ý tung lời đồn nói cậu hoàng đế băng hà rồi, chính vì muốn ở trong kinh thành hô phong hoán vũ. Buổi sáng hôm nay ta nhận được mật chỉ, cậu hoàng đế bảo ta ổn định dẹp yên kinh thành. Ta đã hạ lệnh để cho Kiêu Kỵ doanh cùng Tiền Phong doanh vào kinh để duy trì trị an rồi. Bọn họ nói tạo phản đại khái chính là chỗ này đó.” Nhị hoàng tử muốn ồn ào thì cứ để cho hắn náo loạn một trận đi, dù sao hai người cũng là tử địch, đem thể diện hoàn toàn xé rách cũng tốt.
Hạ Thiêm nghe Ôn Uyển giải thích, khẩu khí đang treo lên mới quay trở về trái tim. Hoàng thượng không có chuyện gì vậy thì không có gì phải sợ nữa. Về phần Nhị hoàng tử cùng Lục hoàng tử. Hoàng thượng không có chuyện gì thì những thứ kia cũng là mây trôi.
Hạ Thiêm đi ra ngoài hướng về phía Trịnh thịnh nói: “Trịnh tướng quân, Quận chúa có lệnh, bất luận kẻ nào không được bước vào Phủ quận chúa một bước. Dám can đảm trái lệnh, giết bất luận tội.”
Trịnh thịnh là người mà hoàng đế điều cho Ôn Uyển dùng, sự trung thành là không cần phải lo lắng. Chẳng qua lúc này Trịnh Thịnh rất lo lắng binh sĩ phía dưới tin tưởng lời đồn: “Đại quản gia, Nhị hoàng tử nói quận chúa có ý đồ mưu phản, ta lo lắng lòng quân sẽ bị dao động. Giờ nên làm thế nào cho phải?” Trịnh Thịnh lo lắng binh sĩ phía dưới có người nghe được lời nói của Nhị hoàng tử đều có xu hướng phản chiến. Dù sao mưu phản chính là trọng tội tru di cửu tộc. Binh sĩ phía dưới chẳng qua là phụng mệnh của hoàng thượng tới bảo vệ Ôn Uyển quận chúa, cũng không phải là trung thành vì quận chúa mà đi chết.
Hạ Thiêm mới vừa rồi cũng vì nghe lời Nhị hoàng tử chiêu hàng mọi người nên mới lo lắng. Lúc này đã có định tâm hoàn tất nhiên là không sợ: “Tướng quân yên tâm, Quận chúa nói, sáng sớm nàng nhận được mật chỉ của hoàng thượng, hoàng thượng để cho Quận chúa ổn định dẹp yên kinh thành. Quận chúa đã điều động mười vạn đại quân của Kiêu Kỵ doanh cùng Tiền Phong doanh vào kinh. Lúc này đại quân đang trên đường đến.” Hạ Thiêm đều không cần nghĩ, không có mật chỉ của hoàng đế là không thể nào điều động được mười vạn đại quân.
Trịnh thịnh nghe xong sắc mặt buông lỏng. Hoàng thượng không có chuyện gì, Quận chúa lại nhận được hoàng lệnh điều động quân đội, đây