Lần này quá trình đánh vào hoàng cung vô cùng thuận lợi, lúc trước quá mức thuận lợi, hiện tại lại càng áp lực. Hai tướng lãnh sau khi được Hạ Hương chỉ điểm cũng hiểu ý của Ôn Uyển.
Mọi người nghe thấy binh lính ngăn cản trước mặt liền rống lên hai câu, ý chính là hoàng thượng bình yên vô sự, Quận chúa phụng mệnh Hoàng thượng tới bắt phản tặc. Các ngươi cũng là do bị lừa dối không biết sự thật, chỉ cần bỏ vũ khí xuống đầu hàng, có thể sẽ được bỏ qua chuyện cũ.
Hai quân binh chỉ cần gặp được những nơi hiểm yếu có ý chống lại liền giết sạch tất cả; nhưng chỉ cần bỏ vũ khí xuống đầu hàng, sau đó những binh sĩ đàng hoàng ngồi ở góc tường đều bình yên vô sự. Bởi vì hành động đó, hiện ra một tình cảnh người có cùng một điệu bộ tư thế, hoàng cung cũng không gặp cảnh máu chảy thành sông.
Mục tiêu của Ôn Uyển, Điện Văn Đức . Đương nhiên Ôn Uyển không hề đến Điện Văn Đức, phía ngoài Điện Văn Đức nàng cũng không đi. Chỉ đứng xa xa nhìn Điện Văn Đức.
Hành động này khiến Hạ Ảnh rất im lặng, có cần sợ chết như vậy không? Chỗ Ôn Uyển đang đứng còn để cho binh lính kiểm tra đi kiểm tra lại. Xác định hiện trường không có thuốc nổ hay có những đồ nguy hiểm tương tự. Khiến cho hai tướng quân đứng trước mặt cũng rất ngại (từ điểm này có thể thấy được Ôn Uyển rất sợ chết).
Hạ Ảnh thật sự suy nghĩ quá nhiều. Ôn Uyển cẩn thận như vậy, hai tướng quân ngược lại lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ tất nhiên muốn lập công, nhưng điều kiện quan trọng nhất chính là bảo vệ được an toàn của Quận chúa. Nếu như Quận chúa xảy ra chuyện gì, rất có thể kinh thành sẽ xảy ra đại loạn. Đến lúc đó lưng bọn họ gánh không được cái tội lỗi này.
Trịnh Thịnh tới đây bẩm báo nói: “Quận chúa, Lữ tướng quân nói (thủ lĩnh Kiêu kỵ binh) Điện Văn Đức có khoảng bảy tám chục nghịch tặc. Triều thần bị giam có hơn ba mươi, mặt khác bọn họ còn bắt hoàng tử hoàng tôn. Quận chúa, hoàng trưởng tử cũng ở trong đó.”
Ôn Uyển nhíu chân mày, nhiều triều thần như vậy, còn bắt hoàng tử long tôn. Thật là phiền toái. Dĩ nhiên, cho dù là hoàng tử long tôn, Ôn Uyển cũng không thể tự mình đi cứu bọn họ được. Thời điểm lúc hoàng đế bày ra thế cục này nên biết được, nhất định sẽ phải trả giá rất lớn.
Hiện tại đến nước này. Ôn Uyển không muốn xử lí cũng phải xử lí. Khụ, nàng không nên đến hoàng cung. Thật phiền toái. Thật ra thì Ôn Uyển cũng đang phân vân. Trả giá lớn như vậy để trừ được đám nghịch tặc này. Đáng giá hay không, Ôn Uyển cho là không đáng giá.
Được rồi. Ôn Uyển thừa nhận suy nghĩ của mình không giống với suy nghĩ của hoàng đế. Nếu để cho nàng dùng con của mình cùng tôn tử đi đổi lại địch nhân ở chỗ tối, nàng khẳng định không muốn. Bắt không được thì hao tổn, bắt được cũng hao tổn. Nhưng hoàng đế lại không giống nàng, con cháu hoàng đế đông đảo, nhiều như vậy cũng không thiếu mấy người này, chỉ cần mình không để ý đến coi như không có chuyện gì là được rồi. Hoàng đế lại đem Tam hoàng tử người mình coi trọng nhất mang đi.
Nếu như hoàng đế có lòng, cho dù kinh thành sinh biến. Lấy năng lực của Tam hoàng tử cũng đủ để trấn giữ kinh thành rồi. Đáng tiếc hoàng đế lại không đành lòng để nhi tử có tiền đồ nhất ở lại kinh thành, sợ vạn nhất xảy ra bất trắc. Dĩ nhiên, Ôn Uyển hoàn toàn bỏ qua tình huống hoàng đế cũng có lòng phòng bị đối với Tam hoàng tử.
Hạ Ảnh nhìn thấy một nhóm người đang di chuyển. Một đám đàn áp hơn bốn mươi người từ Điện Văn Đức đi ra. Thật ra Ôn Uyển đúng là suy nghĩ nhiều rồi, những người này đúng là muốn giết chết nàng, nhưng cũng không muốn dùng thuốc nổ giết chết nàng. Thuốc nổ ở cổ đại còn quản lí nghiệm ngặt hơn ở hiện đại gấp trăm lần. Cho dù những người này đem Lục hoàng tử giữ tại trong lòng bàn tay . Cũng không có được bao nhiêu hoả dược. Hơn nữa , nếu muốn nổ chết Ôn Uyển, chẳng phải cũng đem những người này cùng nhau tan xương nát thịt hay sao?
Ôn Uyển nhìn người tới, có chút thất thần. Nam tử mặc một thân gấm trường bào tầm trên dưới hai mươi tuổi bước ra từ Điện Văn Đức, diện mạo có năm phần tương tự Triệu vương. Tuy nhiên lại không có khí thế như Triệu vương, sắc mặt mang sắc thái tái nhợt không được tự nhiên, thần sắc vô cùng âm trầm: “Đây đúng thật là con nối dòng của Triệu vương.”
Ôn Uyển bất đắc dĩ cười một tiếng, nói như vậy, ban đầu Triệu vương thu thập tiền tài còn âm thầm xây dựng thế lực. Tất cả hắn đều nắm trong tay rồi. Những năm nay làm ra những chuyện này cũng không lạ.Khụ, Ôn Uyển thật lòng cho rằng năm đó sau khi Triệu vương cùng Hiền phi chết thì chuyện Triệu vương cùng cậu hoàng đế đoạt đích cũng đã sớm trở thành chuyện trong lịch sử. Tất nhiên, nàng không hề nghĩ tới, còn để lại một cái đuôi.
Người đi tuốt trên đầu cũng không lo lắng chút nào sẽ bị cung tiễn bắn chết. Ngược lại trên mặt lại mang nét cười nói với Ôn Uyển: “Biểu tỷ Ôn Uyển. Có thể nhìn thấy tỷ thật là may mắn.”
Dựa theo bối phận mà nói, Ôn Uyển lớn hơn hắn, gọi một tiếng biểu tỷ cũng không quá đáng.
Sắc mặt Ôn Uyển lúc này nhàn nhạt: “Hoàng gia không có người như ngươi, đừng có nhận thân thích loạn.”
Đừng nói đến người đang đứng trước mắt, ngay cả Triệu vương cũng đã bị hoàng đế khai trừ hộ tịch, khu trừ ra khỏi hoàng tộc. Cho nên xét về mặt luật pháp, thật đúng là không có quan hệ cho dù là nửa phân bạc.
Hai người Trịnh Thịnh cùng Lữ tướng quân đối với việc nguy nan trước mặt mà Quận chúa vẫn còn có tâm tư tươi cười nói giỡn thì vô cùng im lặng. Lúc này không phải nên nói là thả con tin sẽ tha cho ngươi một mạng hay sao, hoặc là trực tiếp giết để trừ hậu hoạn hay sao? Làm sao lại có thể bình tĩnh mà nói chuyện như vậy. Hơn nữa còn cười giỡn việc nhà. Trong lòng nói thầm, tuy nhiên Ôn Uyển cũng là người mà bọn họ không thể hoài nghi.
Người này nghe thấy liền cười ha ha: “Trong ngọc điệp tất nhiên không có tên của ta rồi. Biểu tỷ, ta tên Kỳ Cừu, năm nay hai mươi tuổi, so sánh ra thì nhỏ tuổi hơn biểu tỷ.”
Trong lòng Ôn Uyển liền thấy Kỳ quái. Là nhi tử Triệu vương cũng không Kỳ quái, cho dù thế nào Triệu vương cũng có một mặt kiêu hùng, muốn bảo toàn một đứa con trai vẫn có thể bảo toàn được. Kỳ quái chính là cái số tuổi này. So với Ôn Uyển nhỏ hơn những bảy tuổi. Cũng chính là sau khi sinh thần đại thọ sáu mươi tuổi của hoàng đế thì trở về sinh hay sao?Lúc đó thế lực của Triệu Vương ngập trời, mà nhi tử của Triệu Vương cũng không nhiều, làm sao lại không đem nhi tử vào gia phả chứ? Hơn nữa còn kêu Cừu, dùng cái tên này cũng biết có bao nhiêu hận.
Kỳ Cừu cười khẽ, cười đến châm chọc: “Làm sao, biểu tỷ không tin, cho ta là giả?”
Hắn cũng tình nguyện mình không phải là nhi tử Triệu Vương. Nếu không,