Ôn Uyển đang ngủ thì bị Hạ Ảnh đánh thức.
Ôn Uyển nhìn phía ngoài còn chưa phân biệt được mặt trăng hay mặt trời, lại nhìn Hạ Ảnh đang thúc giục nàng thức dậy. Thật muốn ngất mất, gọi cái gì chứ? Hiện tại trời còn chưa sáng, còn chưa tới sáu giờ, thức dậy làm cái gì?
Hạ Ảnh nhỏ giọng nói: “Quận chúa, sắp đến thời gian lâm triều rồi.”
Hiện tại đã muộn, Quận chúa còn ngủ chưa phục hồi được tinh thần. Ngày hôm qua quả thật mệt nhọc.
Ôn Uyển muốn bùng nổ rồi: “Ai nói muốn lâm triều vậy hả?”
Nàng cũng không phải là hoàng đế. Hoàng đế phải lâm triều, cũng không có nghĩa là nàng cũng phải lâm triều! Hôm qua nửa đêm mới ngủ, hiện tại hơn năm giờ đã phải dậy, thật coi nàng là trâu à!
Đầu Hạ Ảnh cúi thấp đến không thể thấp hơn nữa: “Quận chúa, các đại thần đã chờ ở chính sảnh rồi ạ.”
Lời ngầm của Hạ Ảnh là, đại thần đều đã tới, chẳng lẽ Quận chúa người vẫn chưa chịu dậy để cho mọi người chờ chực hay sao? Nếu người làm được thì cứ tiếp tục ngủ thôi.
Ôn Uyển thật rất muốn mắng chửi người.
Dù trong lòng không can tâm tình nguyện nhưng Ôn Uyển vẫn phải dậy. Cũng không thể thật sự để cho một đám đại thần đợi nàng ở chính sảnh. Mặc dù nàng thật sự muốn làm phủi chưởng quỹ, nhưng cũng không thể vì thế mà để cho người khác bàn tán. Ôn Uyển không cam lòng thức dậy mặc y phục, lúc này nàng không khỏi nhớ tới một câu nói: ngủ muộn hơn chó, thức dậy sớm hơn gà, làm nhiều giống như trâu. Hoàng đế hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn không xem nàng là người mà.
Ôn Uyển vừa thu thập chỉnh tề, Hạ Nhàn liền bưng điểm tâm sáng đến sáu loại điểm tâm, sáu loại cháo, còn có sáu đĩa rau trộn. Đây cũng là điểm tâm mà ngày thường Ôn Uyển thích ăn nhất.
Ôn Uyển liếc mắt nhìn Hạ Nhàn: “Có phải ngươi cảm thấy hiện tại ta làm nhiếp chính Quận chúa, thân phận rất tôn quý. Thế nên có thể lãng phí hay không?”
Trong ngày thường năm người cùng nhau ăn điểm tâm sáng, cũng có từng này món ăn ( bao gồm Linh Đông và Kỳ Triết). Hiện tại chỉ có một mình nàng, vậy mà vẫn làm lượng ăn của năm người. Thật sự rất lãng phí.
Hạ Nhàn nhẹ nhàng cười một tiếng: “Quận chúa người cứ ăn trước. Ăn không hết chúng ta sẽ ăn.”
Thấy vẻ mặt Ôn Uyển không vui Hạ Nhàn cười nói: “Quận chúa, chỉ hôm nay thôi.”
Hạ Nhàn không biết tại sao Ôn Uyển không thích đem đồ ăn còn dư lại làm phần thưởng cho hạ nhân. Điểm này vẫn luôn là chuyện mà mọi người nghĩ mãi cũng không hiểu được ( Với Ôn Uyển mà nói: ăn đồ của người khác ăn còn dư lại là mất vệ sinh ).
Ôn Uyển không soi mói thêm nữa: “Ngươi cũng đã nói, chỉ hôm nay thôi. Không được có lần sau nữa. Không được lãng phí. Nếu các ngươi muốn ăn cái gì thì tự mình làm là được.”
Mấy đại nha hoàn bên cạnh Ôn Uyển, như mấy người Hạ Ảnh cùng Hạ Dao, có đãi ngộ rất cao. Muốn ăn cái gì cũng có thể trực tiếp nói với Quỳnh ma ma. Trong ngày thường Hạ Nhàn tương đối bận rộn, nếu như không bận rộn thì cũng có thể làm.
Ôn Uyển dùng điểm tâm sáng xong liền lập tức đi đến chính sảnh tiền viện. Thời gian lâm triều là từ sáu giờ rưỡi đến tám giờ. Hôm nay là ngày đầu tiên Ôn Uyển lâm triều đã đến muộn.
Nếu như là hoàng đế. Đoán chừng sẽ bị ghi một điểm xấu. Đáng tiếc người này là Ôn Uyển. Ôn Uyển mới không thèm quan tâm xem mình có bị ghi một điểm hay hai điểm đâu. Thời điểm ban đầu thái tử xử lí chính sự, hoàn toàn là tuân theo đúng giờ giấc của hoàng đế. Ôn Uyển thì không thèm làm. Ôn Uyển muốn hủy bỏ việc lâm triều. Đáng tiếc Ôn Uyển mới vừa nói ra đề nghị này, ngay lập tức đã bị tất cả đại thần phản đối.
Haizz, một phiếu chống lại bốn mươi hai phiếu, Ôn Uyển thảm bại.
Mặc dù Ôn Uyển không muốn phải lâm triều sớm, nhưng mà Ôn Uyển lại có một ưu điểm. Bất kể là chuyện mình thích hay không thích. Chỉ cần là chuyện nàng cần làm, thì sẽ cố gắng làm đạt kết quả tốt nhất.
Lâm triều, triều thần bẩm tấu những chuyện cần giải quyết Ôn Uyển đều nghe rất tập trung.
Ôn Uyển không nhanh không chậm. Vẻ mặt rất đoan trang ngồi ở trên nghe đại thần bên dưới bẩm chuyện. Biểu lộ rathái độ, khiến cho triều thần phía dưới rất mãn nguyện.
Có chút việc chính vụ Ôn Uyển không hiểu cho lắm. Nhưng cũng không tùy tiện ra quyết định. Ôn Uyển không lập tức nói xử trí như thế nào, chỉ nói trước tiên cứ để đó. Nhưng thật ra lại ghi nhớ ở trong lòng, đợilúc tan triều bảo Mễ tướng ở lại, hỏi thêm Mễ tướng một chút.
Những việc khác nếu như biết được thì ngaylập tức nói ra vấn đề, hoặc là cho triều thần bẩm tấu chuyện đã có câu trả lời chắc chắn. Biểu hiện của Ôn Uyển khi xử lí triều chính, khiến cho người phía dưới nhìn thầm giật mình. Ngày hôm qua khi Ôn Uyển nghe báo cáo và quyết định sự việc cơ bản cũng chỉ là lắng nghe. Hoàn toàn,từ đầu không có nửa điểm hỏi lại. Nhưng hôm nay lại không giống như vậy, mọi chuyện đều thành khuôn thành dạng, không biết còn tưởng rằng là người lão luyện, làm gì có điểm nào giống như người mới.
Quan viên phía dưới ai cũng biết năm đó Ôn Uyển Quận chúa đi theo bên cạnh tiên hoàng nghe báo cáo và quyết định chính sự. Nhưng mà nghe báo cáo và quyết định chính sự là một chuyện, xử lí chính sự lại là một chuyện khác. Nghe dù sao cũng chỉ là trên mặt kiến thức, hiện tại xử lý lại cần có kinh nghiệm thực tế.
Mọi người không biết là, trong ngày thường nếu hoàng đế gặp phải việc chính sự khó giải quyết, sẽ tuyên Ôn Uyển vào cung. Hai người thường xuyên thảo luận chuyện chính sự. Thời gian dài, cũng rút ra được một chút kinh nghiệm. Cộng thêm Ôn Uyển vẫn luôn xử lý việc làm ăn. Mặc dù việc làm ăn cùng triều chính không giống nhau . Nhưng mà trăm khoanh vẫn quanh một đốm. Việc có thể xử lí liền lập tức xử lý, việc không thể xử lý đợi lát nữa sẽ cùng nhau thương lượng xử lý, xác suất mắc lỗi sẽ nhỏ hơn.
Sau khi lâm triều, liền được nghỉ ngơi một canh giờ.
Lúc này Ôn Uyển cũng không đói, lập tức cong lưng đi về phía phòng ngủ. Lúc sắp đến liền nhớ tới một việc liền nói: “Thu dọn sương phòng ở Tiền viện đi. Sau này muốn ngủ trưa cũng không phải trở lại hậu viện nữa, đến lúc đó sẽ nghỉ ở Tiền viện.”
Từ tiền viện đến hậu viện, nếu đi bộ thì mất tầm một khắc chung thời gian. Ngồi kiệu thì cũng phải mất một khắc chung. Thế nên nếu muốn nghỉ trưa thì cũng không có nhiều thời gian để nghỉ.
Ôn Uyển ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại tinh thần liền tốt lên không ít. Chín giờ bắt đầu xử lý chính sự. Lâm triều là canh giờ triều thần nghị sự . Thời gian buổi sáng cùng xế chiều còn lại là thời gian triều thần bẩm tấu riêng. Bởi vì trì hoãn mấy ngày. Đại thần muốn bẩm tấu riêng ở bên ngoài khá là nhiều.
Tất nhiên, cũng không phải là ngày nào triều thần cũng đều có chuyện. Hầu hết buổi sáng hoàng đế cũng có thể phê duyệt được hết tấu chương. Nhưng trong khoảng thời gian này chuyện bị chậm trễ rất là nhiều, người tới tất nhiên cũng sẽ nhiều hơn rồi.
Ban đầu Ôn Uyển không có nghĩ đến việc phải lâm triều, cho nên không có gọi Linh Đông. Còn bây giờ xử lí chính sự, tất nhiên Linh Đông phải đi theo.
Từng vị đại thần đi vào thưa chuyện, thấy Linh Đông đang đứng yên lặng bên cạnh Ôn Uyển, trái tim liền nhảy một cái . Ôn Uyển lại không giải thích nhiều, loại chuyện này chỉ cần hiểu mà không cần phải diễn đạt bằng lời.
Thái độ của Ôn Uyển, cũng khiến cho đại thần giữ vững trầm mặc. Năm đó Ôn Uyển mười một tuổi đi theo bên cạnh tiên hoàng nghe báo cáo và quyết định chính sự. Số tuổi không có vấn đề, thân phận của Linh Đông cũng đáp ứng đủ.
Binh bộ Thượng thư Lưu đại nhân nói đến vẫn đề lương thực quân lương của biên thành cùng duyên hải. Ôn Uyển nhíu chân mày: “Làm sao, có vấn đề gì?”
Đừng nói cho nàng biết là trong quốc khố không có tiền nhé. Nếu quốc khố không có tiền hoàng đế sẽ không thể thân chinh.
Binh bộ Thượng thư lắc đầu vội nói không phải như vậy, hoàng đế thân chinh, Quận chúa nắm kinh thành trong tay, Hộ bộ Thượng thư ngay cả có gan lớn như trời thì cũng không dám không trả tiền. Binh bộ Thượng thư chỉ muốn hỏi Ôn Uyển một chuyện. Chức vị quan chịu trách nhiệm áp tải lương thực quân nhu hiện tại đang trống, quan lại phụ trách trong thời điểm hỗn loạn lại không có. Binh bộ Thượng thư muốn hỏi thăm Ôn Uyển, nên bổ nhiệm người nào làm người phụ trách áp tải quân nhu.
Ôn Uyển rất muốn hộc máu, muốn nàng xử lí chính sự cũng thôi đi. Hiện tại ngay cả quân vụ cũng muốn nàng xử lý, quan phụ trách quân nhu cũng muốn nàng chọn lựa.
Ôn Uyển đối với quan văn không quá quen thuộc, vậy thì đối với quan võ lại càng không quen thuộc. Tuy nhiên mặc dù quan lại phụ trách quân nhu áp tải lương thực có chức vụ không cao, nhưng lại cực kỳ quan trọng: “Nếu như ngươi chọn được người tài, cứ báo lên để cho Bổn cung xem xét một chút.”
Ôn Uyển cũng chỉ là muốn tham khảo xem người mà Binh Bộ Thượng thư muốn đề cử như thế nào. Người ra quyết định cuối cùng vẫn chính là Ôn Uyển.
Ôn Uyển xử lý công việc đến mười hai giờ trưa. Vừa đến mười hai giờ, Ôn Uyển liền ra khỏi đại sảnh. Nàng muốn đi dùng cơm trưa. Ăn cơm phải đúng giờ. Đây là cách điều dưỡng của Ôn Uyển . Trừ phi là có người đánh tới kinh thành. Nếu không ai cũng không thể thay đổi.
Thời điểm dùng bữa trưa, Ôn Uyển liền hướng về phía Hạ Ảnh kêu khổ: “Đầu óc muốn kêu ong ong. Ngươi nói xem tại sao lại có nhiều người muốn làm hoàng đế như vậy hả? Làm hoàng đế có cái gì tốt, chính là thiên hạ đệ nhất khổ sai á!”
Hạ Ảnh bật cười. Thiên hạ đệ nhất khổ sai, vậy mà bao nhiêu người muốn làm nhưng không được làm. Hết lần này tới lần khác Quận chúa có cơ hội này lại kêu khổ thấu trời .
Dùng xong cơm trưa, Ôn Uyển đi tản bộ trong sân. Sau đó liền nói đến chuyện quan áp tải quân nhu: “Ta đối với quan văn còn có một chút hiểu rõ. Nhưng mà quan võ, đặc biệt là trong kinh thành lại nửa điểm không biết. Nếu như ngươi biết được người nào có khả năng,….. có thể nói ra với ta.”
Hạ Ảnh làm công tác tình báo, chuyện này Hạ Ảnh hiểu biết hơn nàng nhiều. Có lẽ có thể cung cấp mấy người phù hợp yêu cầu .
Hạ Ảnh cười nói: “Quận chúa, ta cảm thấy Trịnh Thịnh không tệ. Trịnh Thịnh là người trong thế lực của Quận chúa. Lần này áp tải quân lương đi biên thành. Cũng là đưa một phần công lao cho hắn. Để cho bọn họ biết được, đi theo Quận chúa chính là con đường tốt nhất .” Trịnh Thịnh là một lựa chọn không tệ. Trịnh Thịnh quan chức không cao, chỉ là lục phẩm. Nhưng làm quan quân nhu thì đủ rồi. Hạ Ảnh làm như vậy cũng là muốn xây dựng hình tượng tốt cho Ôn Uyển. Dù sao người phía dưới vì ngươi bán mạng, ai mà không phải vì con đường công danh, vì công danh lợi lộc.
Ôn Uyển gật đầu. Trịnh Thịnh phụ trách hộ vệ phủ đệ của nàng cũng được hơn bốn tháng, Ôn Uyển biết đây là một tiểu tử không tệ. Ôn Uyển còn muốn đưa hắn lên làm thủ lĩnh hộ vệ phủ Quận chúa. Tuy nhiên có thể cho Trịnh Thịnh một con đường công danh, tất nhiên nàng sẽ không làm chậm trễ hắn, Ôn Uyển lập tức gật đầu đáp ứng.
Trịnh Thịnh bị Ôn Uyển gọi trở lại. Còn tưởng rằng mình làm sai chuyện gì. Phải biết rằng hiện tại địa vị của Ôn Uyển không giống như lúc trước. Tôn quý Quận chúa cùng nhiếp chính Quận chúa, đều là Quận chúa, nhưng địa vị lại khác nhau một trời một vực.
Ôn Uyển nói việc bản thân muốn để hắn áp tải lương thảo đi biên thành: “Hiện tại chiến sự còn chưa bắt đầu. Ta đoán chừng đại chiến sẽ diễn ra vào hạ tuần tháng chín hoặc là tháng mười. Nếu vận khí của ngươi tốt thì có thể vượt qua đại chiến, cho dù không được, cũng có thể kết thúc công việc trước khi chiến sự xảy ra. Đến lúc đó lập được một chút công trạng, ta cũng có thể nói tốt để cất nhắc ngươi.” Sau chuyện lầnnày, Trịnh Thịnh được thăng một cấp. Chờ đi đến biên thành, chỉ cần có thể lập được chiến công, tuyệt đối bảo đảm có thể tăng lên một cấp. Vận khí tốt thì thăng hai cấp là chuyện không thành vấn đề.
Ôn Uyển thấy Trịnh Thịnh không lên tiếng liền cười nói: “Đánh giặc nhất định là gặp nguy hiểm. Tuy nhiên, ngươi đến biên thành. Chắc chắn sẽ không gặp ác chiến. Cẩn thận một chút sẽ không có việc gì.”
Trịnh Thịnh làm sao lại không nguyện ý. Chỉ vì hắn quá vui mừng….thôi. Sau khi phục hồi lại tinh thần ngay lập tức dập đầu: “Đa tạ ân điển của Quận chúa.”
Nếu không phải Ôn Uyển coi trọng hắn, việc áp tải quân lương lần này cũng không đến tay hắn. Tướng sĩ chỉ cần áp tải quân nhu thuận lợi đến biên thành đã lập được công lao, đến biên thành còn có thể lập được chiến công, đến lúc đó ít nhất cũng có thể thăng được hai cấp.
Ôn Uyển nở nụ cười: “Đây là đi đánh giặc, cũng không phải cho ngươi đi du lịch ngắm cảnh, có cái gì tốt mà tạ ơn. Ngươi trước tiên đến Bộ Binh báo cáo. Tranh thủ thời gian, chắc tầm hai ba ngày sẽ phải lên đường đấy.”
Trịnh Thịnh cúi đầu tạ ơn sau đó lui ra ngoài. Trịnh Thịnh mới ra khỏi cửa, Hạ Hương ở ngoài đã thông báo, Ngự sử đại nhân Hàn Quốc Trụ cầu kiến.
Chân mày Ôn Uyển nhíu lại: “Không có thời gian gặp. Nếu như có chuyện liền để lại sổ con là được.”
Ôn Uyển thật sự không muốn nghe Hàn Quốc Trụ xì xà xì xồ.
Ôn Uyển xem sổ con của Hàn Quốc Trụ. Đưa sổ con cho Hạ Ảnh rồi nói: “Hàn Quốc Trụ nói hiện tại kinh thành nơi nơi bắt người. Khiến cho lòng người bàng hoàng. Sợ gây ra bạo động. Ngươi thấy như thế nào?”
Những người khác đều rất sợ dính phải những chuyện này lên người, nhưng Hàn Quốc Trụ lại không sợ.
Hạ Ảnh lắc đầu: “Quận chúa. Ta sẽ nói lại với Lý đại nhân.”
Lý Nghĩa có nghe nàng hay không, trong lòng Hạ Ảnh cũng không lo lắng nhiều.
Ôn Uyển nghe xong những lời này liền nhẹ nhõm hơn.
Một buổi chiều, mọi người ra ra vào vào thư phòng của Ôn Uyển, giống như vào mãi không có dứt. Lúc này Ôn Uyển cảm nhận được sau sắc thế nào là câu nói ngay cả thời gian uống trà cũng không có. Nàng thật sự ngay cả thời gian uống trà cũng không có. Một ra đi thì một lại đi vào. Từng chuyện một. Chuyện nào cũng muốn hỏi nàng.
Nếu như nói ngày hôm qua động tác quá nhanh, rất nhiều người không biết tin tức. Vậy hôm nay, phố lớn ngõ nhỏ tại kinh thành ai cũng biết, không chỉ có chuyện hoàng đế không chết, hiện nay Ôn Uyển Quận chúa còn nhận được thánh chỉ phong làm nhiếp chính Quận chúa, phủ Quận chúa cũng tạm thời đổi thành nơi xử lí triều chính.
Ôn Uyển có thể thuận lợi tiếp quản triều chính, không hề nghe được bất kỳ một tiếng phản đối nào, thật ra cũng coi như là chuyện rất trùng hợp.
Thứ nhất ngày hôm qua Ôn Uyển cứu được rất nhiều đại thần, mặc dù quỷ thần xui khiến, nhưng dù sao cũng là ân cứu mạng. Cũng không thể đằng trước vừa cứu mạng của ngươi, phía sau liền cắn không tha.
Thứ hai là mấy vị hoàng tử đã trưởng thành đều lần lượt xảy ra chuyện. Thái tử hiện tại còn chưa tỉnh. Nhị hoàng tử Ngũ hoàng tử đều đã chết. Lục hoàng tử thì không cần nói. Những hoàng tử khác thì còn chưa trưởng thành, bất kể là năng lực hay là danh vọng, Ôn Uyển là lựa chọn thỏa đáng nhất.
Thứ ba Ôn Uyển không chỉ có uy vọng mà còn có thế lực, đều đủ để đảm đương trách nhiệm nặng nề này. Ôn Uyển làm chức vị nhiếp chính Quận chúa này là danh chính ngôn thuận, hoàng đế tự mình hạ thánh chỉ. Mọi người cũng không dám hoài nghi.
Ba nguyên nhân hợp lại chung một chỗ, tất nhiên mọi người không có ai có ý kiến cả. Thần tử trong triều đình bởi vì chịu ân cứu mạng của Ôn Uyển. Tất nhiên là nửa chữ cũng không nói. Ôn Uyển cũng có thể thuận lợi thuận lí thành chương. Nếu không phải quá trùng hợp, thì Ôn Uyển vẫn có thể tiếp quản chính sự, nhưng sẽ không thuận lợi như vậy. Khẳng định là sẽ phải chết một nhóm người, đúng vậy. Phần tử ngoan cố chắc chắn là phải chết một vài người.
Miêu thị nghe được tin Ôn Uyển trở thành nhiếp chính Quận chúa, lập tức cả kinh. Chờ phục hồi tinh thần lại liền phân phó xuống dưới, để cho tất cả mọi người ngậm chặt miệng, không được đem chuyện này truyền tới lỗ tai lão thái gia. Mặc dù Miêu thị tiếc nuối, nếu như không đoạn tuyệt quan hệ, có cơ hội tốt như vậy thì nhất định trượng phu sẽ một bước lên mây rồi. Nhưng mà loại chuyện này đã xảy ra có tiếc nuối cũng chẳng thể làm gì.
Miêu thị muốn dấu diếm chuyện này, nhưng hoàn toàn, từ đầu không thể dấu diếm được. Tiểu nhi tử của Miêu thị không hiểu chuyện, thời điểm đi chỗ Bình Hướng Hi, không cẩn thận đã nói ra chuyện này.
Bình Hướng Hi nghe được Tôn Tử nói, Ôn Uyển trở thành nhiếp chính Quận chúa, lập tức giật mình. Nữ nhi của hắn thế mà lại trở thành nhiếp chính Quận chúa. Nhiếp chính Quận chúa ở thời điểm hoàng đế còn chưa trở lại kinh thành,