Ôn Uyển suy nghĩ rất nhiều, chủ yếu là vì Linh Đông.
Mặc dù Thái tử ở trong hoàng cung, nhưng tình huống hiện giờ của thái tử không giống với Lục hoàng tử đang bị giam lỏng trong hoàng cung. Lục hoàng tử cùng đám tặc nhân mưu nghịch kia thông đồng ở chung một chỗ. Trước khi những chuyện đó xảy ra, thái tử đã gục xuống rồi. Nói trở lại, thái tử cũng coi như là tránh được một kiếp nạn.
Mặc dù Thái tử không có tác dụng gì lắm (thoáng cái đã bị hạ độc rồi), nhưng thái tử dù sao cũng là thái tử danh chính ngôn thuận. Ai biết đến ngày nào đó thái tử tâm huyết dâng trào, có thể lại muốn ra mặt thì sao? Nếu thái tử muốn ra mặt, Ôn Uyển cũng không lo lắng. Nhưng Ôn Uyển lo lắng vạn nhất nàng cùng thái tử có xung đột chính diện, khó xử nhất vẫn là Linh Đông.
Thời gian này Ôn Uyển nhiếp chính Linh Đông luôn theo sát bên cạnh. Thật ra thì mọi người cũng đã đoán được thái độ của Ôn Uyển. Đó chính là Ôn Uyển ủng hộ Linh Đông. Thái độ của Ôn Uyển, thật ra đã cho thái tử hi vọng. Nhưng cũng vì vậy mà có phiền toái, ai biết thái tử có thể mượn chuyện lần này mà làm cho nàng nhượng bộ nhiều hơn hay không? Thái tử hiện giờ đã là thái tử trên danh nghĩa, thừa dịp hiện tại khí thế nàng đang vượng, khí thế của thái tử bị hạ thấp, hoàn toàn đem thái tử chèn ép xuống mới đúng. Miễn cho đến lúc đó vợ chồng bọn họ mang Linh Đông ra uy hiếp nàng. Nàng không sợ bọn họ, nhưng cũng không muốn nhìn Linh Đông ba lần bốn lượt trở thành công cụ của bọn hắn.
Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói: “Chuyển cáo đến thái tử điện hạ, tạm thời Bổn cung không thoát thân được. Chờ ta không có chuyện gì sẽ đi thăm thái tử điện hạ.”
Thái tử nhận được đáp lời, có chút thất vọng. Vốn cho rằng thái độ Ôn Uyển mềm mỏng, nhân cơ hội này mời Ôn Uyển tới đây, hắn có thể cùng Ôn Uyển kể một ít chuyện. Nhưng thái độ của Ôn Uyển, nhìn càng giống như lừa gạt. Khụ, người đi trà lạnh.
Thái Tử Phi không đưa đám giống như thái tử. Hải Như Vũ vô cùng rõ ràng, Ôn Uyển đối với bọn họ khách khí, chính là nhìn mặt của Linh Đông. Nếu không, Ôn Uyển nơi nào còn có thể để ý đến cửa nhà bọn họ.
Thái Tử Phi chờ sau khi thái tử nằm ngủ rồi để Linh Đông đi trở về. Chờ sau khi Linh Đông đi, Thái Tử Phi nói với Dung ma ma bên cạnh: “Trước kia, Linh Đông chẳng qua là tạm thích ứng mà thôi. Hôm nay xem ra. . . . . .” Hôm nay xem ra Linh Đông sẽ là trụ cột của Đông cung, là hi vọng của bọn họ.
Dung ma ma ngược lại cảm thấy may mắn. Chỉ cần Quận chúa nguyện ý dốc lòng tương trợ, tiểu điện hạ học được bản lĩnh của Quận chúa, đường tương lai nhất định sẽ rộng mở. Nhưng Dung ma ma lại cảm thấy u sầu, nếu không có Quận chúa, chống đỡ Đông cung nhất định là trưởng tử. Thái tử và Thái Tử Phi nhất định sẽ vì trưởng tử mà trù tính. Nhưng bây giờ vấn đề là hiện tại Linh Đông có Ôn Uyển Quận chúa đến đỡ, bản thân lại là do Quận chúa dạy dỗ ra. Bất kể năng lực hay tâm tính, Linh Đông điện hạ vẫn xuất sắc hơn trưởng Tôn điện hạ. Bà không muốn giội cho Thái Tử Phi một gáo nước lạnh, nhưng sự thật chính là như vậy, phải nói trước để chuẩn bị sẵn sàng: “Thái Tử Phi, nếu Quận chúa tính đến đỡ Linh Đông điện hạ. Vậy trưởng tôn điện hạ phải làm sao bây giờ?” Quận chúa muốn đến đỡ Linh Đông điện hạ, vị trí của Linh Nguyên điện hạ sẽ lúng túng rồi.
Hải Như Vũ mới vừa buông lỏng tâm tình một chút đã phải gồng mình dậy. Đúng vậy a, Linh Nguyên phải làm sao bây giờ? Phong quang bây giờ của Linh Đông, Linh Nguyên lại càng ngày càng tối tăm. Hiện tại hai hài tử còn nhỏ, nhưng chờ hai đứa lớn thêm hai năm nữa thì khác biệt càng rõ ràng. Đến lúc đó hai huynh đệ chung đụng như thế nào đây.
Hải Như Vũ lẩm bẩm nói: “Sớm biết có hôm nay. Ban đầu nên để cho Ôn Uyển thu Linh Nguyên.” Nếu người Ôn Uyển dạy chính là Linh Nguyên, đến đỡ cũng là Linh Nguyên, sẽ không có khúc mắc hiện tại.
Dung ma ma cúi đầu không nói, thật ra thì dựa theo Dung ma ma mà nói, Ôn Uyển Quận chúa nguyện ý thu Linh Đông điện hạ làm học trò, thứ nhất là Thái Tử Phi mưu tính, thứ hai cũng là số phận. Ngẫu nhiên gặp phải hoàng đế yêu cầu Quận chúa dạy một tử tôn hoàng thất, ngẫu nhiên tính tình Linh Đông điện hạ được Quận chúa yêu thích. Nếu đổi thành trưởng tôn điện hạ, Quận chúa chắc sẽ không thu. Muốn Dung ma ma nói, chỉ cần trấn an tốt Linh Nguyên điện hạ, đến tương lai Linh Đông điện hạ thượng vị rồi, Linh Nguyên điện hạ cũng sẽ không thiếu một Vương tước.
Dung ma ma nghĩ rất tốt đẹp. Nhưng quy định tổ tiên là truyền cho đích trưởng tôn, Linh Nguyên từ nhỏ tiếp nhận giáo dục giành cho người thừa kế tinh anh nhất. Hiện giờ quan niệm này đã thành thâm căn cố đế trong đầu hắn, bảo hắn trong tương lai phải đứng dưới đệ đệ trước kia mọi thứ đều không bằng mình mà nói, sao có thể cam tâm cho được? Đây chính là một nút thắt không thể giải được.
Ban đêm, Linh Đông trở lại.
Ôn Uyển hỏi Linh Đông tình trạng của thái tử thế nào. Linh Đông cố gắng giữ bình tĩnh: “Thái y nói, phụ vương không được khoẻ. Cần tĩnh dưỡng. Cụ thể còn phải chăm sóc.” Thái y cũng không có mười phần nắm chặt, bất quá cũng nói có thể dưỡng tốt. Tạm thời sẽ không có nguy hiểm.
Ôn Uyển đối với chuyện lần này một chút cũng không kinh ngạc. Lúc trước nàng đã hỏi thái y rồi, thái y nói thân thể thái tử đã cạn kiệt. Hiện tại không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đời này cũng sẽ chỉ là một ấm sắc thuốc. Không có vương triều nào lại có một hoàng đế là ấm sắc thuốc, không cần đến hoàng đế động thủ, thái tử cũng sẽ bị phế đi.
Ôn Uyển nhìn Linh Đông không lộ ra bi thương, nhẹ giọng nói: “Linh Đông, nếu phụ vương cháu chết, cháu có khổ sở không?” Ôn Uyển nói lời này, thật ra là nhắc nhở Linh Đông.
Linh Đông ngạc nhiên, không rõ vì sao cô cô lại hỏi như thế.
Ôn Uyển lắc đầu: “Linh Đông. Có một số việc là phải che giấu dưới đáy lòng không thể để cho người khác nhìn thấu. Nhưng lo lắng đối với cha mẹ phải để cho mọi người thấy. Không ai lại thích hài tử không hiếu thuận với cha mẹ. Cho nên, không cần ở trước mặt cô cô cố giả bộ không có chuyện gì.” Ôn Uyển cảm giác mình uốn cong thành thẳng rồi. Vẫn để cho Linh Đông cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo, thu liễm cảm xúc của bản thân. Không thể để cho người khác thấy hỉ nộ ái ố của mình. Kết quả, quá mức rồi…. Tình cảm của Linh Đông đối với thái tử và Thái Tử Phi cũng có xa lạ, nhưng còn không xa lạ đến mức ngay cả chút bi thương cũng không có. Chẳng qua là đứa bé này ở trước mặt mình che dấu tâm tình mà thôi. Rốt cuộc vẫn là hài tử, cần phải dạy dỗ còn rất nhiều.
Linh Đông hiểu được: “Cô cô, con biết rồi.”
Rạng sáng ngày hôm sau Ôn Uyển nhận được lời nhắn của Chu tướng quân. Chu tướng quân nói Lục hoàng tử yêu cầu được gặp Hà thị một lần. Nếu không đáp ứng, hắn sẽ tuyệt thực. Mà từ buổi trưa ngày hôm qua cho tới sáng hôm nay, Lục hoàng tử thật sự không ăn hạt gạo nào vào bụng.
Chu tướng quân cũng lo lắng. Lục hoàng tử có lẽ là đáng chết, nhưng tuyệt đối không thể chết trên tay hắn. Nếu chết trên tay hắn, hắn chịu trách nhiệm không nổi. Chu tướng quân không có biện pháp, chỉ có thể cho người báo tin với Ôn Uyển, chuyện này cũng chỉ có Ôn Uyển có thể đánh nhịp làm chủ mà thôi.
Hoàng hậu, Lục hoàng tử những người này, Ôn Uyển cũng không rảnh để ý tới bọn họ. Hoàng đế muốn chém giết muốn róc thịt cũng có thể, nhưng Ôn Uyển lại có nhiều cố kỵ. Cho nên chỉ có thể giam lỏng mà không động đến bọn họ.
Ôn Uyển nghe xong dở khóc dở cười, còn tuyệt thực kháng nghị, sao không tự sát kháng nghị luôn đi? Ôn Uyển như có điều suy nghĩ nhìn Linh Đông một cái: “Hoàng gia cũng có thể xuất ra một kẻ si tình đây!” Trong lời nói, tràn đầy châm chọc, nếu không phải lúc trước quỷ thần khiến xui phát hiện thân phận Hà thị, còn không biết nàng này sẽ lợi dụng hắn làm bao nhiêu chuyện tổn hại đến triều đình.
Hạ Ảnh muốn mở miệng, bị Ôn Uyển ngăn lại. Ôn Uyển nhìn Linh Đông nói: “Linh Đông, cháu cảm thấy lục hoàng thúc của cháu làm như vậy, có nên đáp ứng hắn hay không?” thật ra Ôn Uyển muốn cho Linh Đông biết, si mê một nữ nhân đối với triều đình có bao nhiêu nguy hại.
Thái tổ có lệnh, hậu cung không được can chính. Ôn Uyển không thừa nhận cũng không được, lời này thật ra rất có đạo lý. Bởi vì thời đại này nữ nhân bị ứơc thúc quá nhiều, hơn nữa được nuôi dạy nên vì gia tộc cống hiến, gia tộc có tốt, ngươi mới có trợ lực, có người lo lắng. Bị những tư tưởng này giới hạn, một khi nữ nhân hậu cung cầm quyền, tám chín phần mười sẽ thích dùng người không khách quan. Lịch sử ngoại thích tham gia vào chính sự chính là như vậy mà ra. Không thể nói các nàng sai, chẳng qua là chuyện này có liên quan đến hoàn cảnh sinh tồn và giáo dục của các nàng mà thôi.
Trước kia Ôn Uyển đối với nữ nhân thời đại này bị áp bách như thế, cũng có nghĩ qua đi thay đổi. Nhưng rất nhanh nàng phát hiện không thể thực hiện được. Bởi vì nữ nhân nơi này đã bị áp bách đến thành tự nhiên rồi. Tam tòng tứ đức, đã cắm rễ trong óc của các nàng. Nam nhân chính là chúa tể của thế giới này, rất đau xót, nhưng cũng phải nhượng bộ thực tế.
Linh Đông đối với vấn đề này thật khó khăn: “Cô cô, cháu cảm thấy không nên để lục hoàng thúc thấy nàng ta. Thấy thì có thể thế nào?” Thấy còn có thể thay đổi cái gì, có thể thay đổi chuyện người đàn bà kia là nghịch tặc, có thể thay đổi chuyện lục hoàng thúc tạo thành nguy hại cho triều đình hay sao? Cái gì cũng không cải biến được.
Ôn Uyển cười nhẹ một tiếng, không phản đối cũng không tán thành.
Hạ Ảnh lại có ý kiến ngược lại: “Quận chúa, nếu Lục hoàng tử đã muốn gặp vậy hãy để cho bọn họ gặp. Hơn nữa mang theo mấy nữ nhi của Hà thị đến cho Hà thị trông thấy. Có lẽ không biết chừng sẽ có thu hoạch đấy.”
Thu hoạch, Ôn Uyển nghe được hai chữ này thì nhún vai. Thế nào mới có được thu hoạch, Hà thị cũng là một con cờ tương đối trọng yếu, nhưng vẫn kém xa đám người bên cạnh Thích Ngọc. Nhưng Hạ Ảnh đã kiên trì, Ôn Uyển không biết Hạ Ảnh đánh cái chủ ý gì, lập tức đi theo Hạ Ảnh.
Hạ Ảnh tự mình mang Lục hoàng tử và ba hài tử Hà thị sinh ra đến thiên lao gặp Hà thị. Hà thị không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy Lục hoàng tử, ngây ngốc một hồi. Chờ đến khi thấy được ba hài tử, Hà thị cắn răng không muốn nhìn. Cho dù ba hài tử khóc gọi mẹ, Hà thị cũng không lên tiếng.
Hạ Ảnh mang ba hài tử đi qua, quá trình như thế nào Ôn Uyển vốn không định hỏi. Nhưng Hạ Ảnh lại chủ động nói cho Ôn Uyểnnbie6t1, Hà thị nửa chữ cũng không cung khai. Cho dù là làm trò trước mặt Hà thị, đem nữ nhi thân sinh của Hà thị giết, Hà thị cũng không lên tiếng.
Ôn Uyển trợn tròn mắt, thấy Hạ Ảnh mặt không đổi sắc, có chút khinh bỉ nói: “Lục hoàng tử có phản ứng gì?” Thật là độc ác, làm trò đem hài tử giết trước mặt mẫu thân, mà ác độc hơn chính là Hà thị lại vẫn có thể cắn răng không nói lời nào, thật là đủ cường hãn. Cũng không biết bọn họ huấn luyện những người này như thế nào. Đều nói mẫu tử liền tâm. Ôn Uyển tự nhận nếu đổi lại thành mình, vì hài tử, có thể vì bất cứ giá nào. Đừng nói bí mật, cho dù là tính mạng cũng có thể không cần.
Hạ Ảnh cẩn thận nói: “Lục hoàng tử lập tức té xỉu.” Nhìn nữ nhi của mình bị giết, thê tử vì những người đó mà tình nguyện nhìn nữ nhi chết cũng không mở miệng, đả kích này đúng là đủ lớn.
Ôn Uyển hừ lạnh nói: “Nói đi, lại muốn bảo ta làm cái gì? Ngươi sẽ không cố ý tới nói cho ta biết, Hà thị tàn nhẫn cỡ nào, quyết tuyệt cỡ nào chứ?” Nàng mới không tin Hạ Ảnh nữ nhân này rảnh rỗi không có chuyện gì làm, sau đó nói cho nàng nghe cái chuyện máu tanh như vậy.
Sở dĩ Hạ Ảnh nói cho Ôn Uyển chuyện máu tanh như vậy, cũng là hi vọng Ôn Uyển có thể trợ giúp. Dù sao Hạ Ảnh cho rằng, nếu Ôn Uyển có thể chỉ ra chút ít điểm quan trọng, so với bọn nàng dụng hình thì hữu dụng hơn nhiều.
Ôn Uyển lầm bầm, đều muốn coi nàng thành cố vấn rồi, cái gì không hiểu đều tới hỏi nàng, thật xem nàng là nữ siêu nhân. Ôn Uyển lạnh lùng nhìn Hạ Ảnh một cái, tiếp tục phê duyệt tấu chương. Là tấu chương khẩn cấp Hải Sĩ Lâm đưa tới, trong quá trình cứu nạn thiên tai gặp phải một chút khó khăn, Hải Sĩ Lâm không giải quyết được, cần Ôn Uyển giải quyết.
Linh Đông lại trầm mặc nhìn tấu chương Ôn Uyển đưa hắn. Sau khi xem xong, viết xuống quan điểm của mình, sau đó chờ Ôn Uyển phê duyệt xong thì nhìn lại xem Ôn Uyển xử trí như thế nào, đối chiếu xem, có gì khác nhau. Đoạn thời gian này, hắn học thêm được không ít. Giống như trước, trong lòng tích góp từng tí từng tí một những nghi vấn không có đáp số, mà Ôn Uyển lại không có thời gian cho giải đáp.
Lúc Ôn Uyển gần xong, Hạ Ảnh mặt dày hỏi lại Ôn Uyển: “Quận chúa, ta cảm thấy nếu có thể cậy miệng Hà thị, nhất định sẽ có kinh hỉ ngoài ý muốn đấy. Quận chúa, người không phải vẫn muốn bắt được kẻ đứng phía sau màn kia sao? Có lẽ đây cũng là một đầu mối đấy.”
Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói: “Hai ngày trước ngươi nói cho ta biết, cậu đã phái người đi. Người này còn chưa đến kinh thành sao? Nói cho ta nghe một chút tình huống cụ thể.”
Hạ Ảnh cũng khó xử: “Ta cũng không rõ lắm. Hoàng thượng phái người tới hẳn không phải là ám vệ.” Lão Đại ám vệ sẽ không rời khỏi hoàng thượng. Nhưng trừ hắn ra, những người khác không có ai có thể áp chế được Lý Nghĩa. Cho nên theo Hạ Ảnh suy đoán, hẳn là phó thống lĩnh Thần Cơ Doanh. Nhưng suy đoán là suy đoán, Hạ Ảnh cũng không thể nói rõ được với Ôn Uyển, sợ đến lúc đó không phải như vậy.
Ôn Uyển nghe xong cũng lộ ra nụ cười, không phải ám vệ, thì chính là Thần Cơ Doanh. Ở trong lòng Ôn Uyển, người của Thần Cơ Doanh so với ám vệ còn đáng tin hơn.
Ôn Uyển thấy Hạ Ảnh vẫn trông mong nhìn mình, không khỏi cười mắng: “Ngươi cho rằng ta là thần tiên, cái gì cũng biết sao? Chuyện cung khai cũng hỏi ta.”
Sở dĩ Hạ Ảnh hỏi Ôn Uyển, là vì trước kia Ôn Uyển nghĩ biện pháp cũng không tệ. Hiệu quả đều rất tốt, cho nên mới hỏi.
Ôn Uyển cảm thấy nữ nhân lợi hại như thế rất khó đối phó: “Trong các ngươi có nhân tài đặc thù hay không, ví dụ như thông thạo thuật thôi miên, thôi miên ở trình độ cao.” Sở dĩ Ôn Uyển nói đến thôi miên, là bởi vì nàng cho rằng dù Hà thị có ác độc hơn nữa, trong lòng cũng sẽ khổ sở. Cho dù nàng ta không nhận tội cung khai, tâm tình khẳng định cũng loạn thành một đoàn. Lúc này thôi miên, Ôn Uyển cảm thấy vừa lúc thích hợp.
Hạ Ảnh lắc đầu: “Trước kia cũng đã thôi miên qua rồi, không có hiệu quả.”
Ôn Uyển cười khẽ: “Tình huống không giống nhau, kết quả tự nhiên cũng sẽ không giống với lúc trước.” Lúc trước thôi miên, Hà thị nhất định đã có phòng bị, lần này bị kích thích lớn như vậy, khẳng định trong lòng tích tụ phiền não. Là một người, thấy con gái bị giết tâm tình sẽ không thể bình tĩnh. Chỉ cần không thể gắng giữ lòng bình thường, thì sẽ có chỗ sơ hở để chui vào. Nhân cơ hội này, túm lấy chỗ sơ hở, là được rồi.
Hạ Ảnh chờ sau khi Ôn Uyển nằm ngủ liền đi ra ngoài. Ngày thứ hai trở lại, Hạ Ảnh nói cho Ôn Uyển, Hà thị cung khai rồi. Lý Nghĩa căn cứ lời khai của Hà thị, đang thẩm vấn phạm nhân.
Ôn Uyển thấy Hạ Ảnh có chút tránh né, thật giống như không muốn hồi đáp vấn đề của nàng: “Không phải các ngươi lại giết người rồi chứ? Ừ, không phải là giết nhi tử của Kỳ Phong rồi?”
Hạ Ảnh vội vàng lắc đầu: “Không có. Không có.” Thấy Ôn Uyển không tin, vô lực nói: “Không có chết. Nhưng cũng bị vây ép đến gần điên rồi.” Bị bọn họ khiến cho phát điên, cũng là hài tử được nuông chiều mà lớn lên, đột nhiên đối mặt với chuyện khủng bố như vậy, không bị hù dọa phát điên mới kỳ quái.
Ôn Uyển kính nể vạn phần, không nhịn được cảm thán nói: “Các ngươi thật là người tài ba a! Đối với hài tử cũng có thể xuống tay nặng như vậy. Các ngươi không sợ cậu hoàng đế trở lại, tìm các ngươi tính sổ hay sao?” Vứt bỏ huyết mạch hoàng gia, lợi dụng mấy hài tử để đạt được mục đích, đến thủ đoạn ti tiện như vậy mà cũng dùng. Ôn Uyển thật lòng xem không được. Đây phải nói là cái gì, chính là vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn đấy.
Hạ Ảnh thật giống như không nghe thấy lời Ôn Uyển, chỉ cười lạnh một tiếng: “Hoàng đế có lệnh, người dính dấp trong đó, giết không tha.” Cho dù lần này bọn họ không có làm gì, mấy hài tử này cũng sẽ không thể giữ lại. Chẳng qua những lời này Hạ Ảnh không dám nói cho Ôn Uyển biết. Sợ Ôn Uyển biết được trong lòng lại có bóng ma, đến lúc đó đối với hoàng đế lại thêm hai phần kiêng kỵ.
Ôn Uyển lắc đầu: “Các ngươi cũng thật là. . . . . . Thôi , không nói chuyện này, Hà thị cung khai cái gì?” Chuyện của ám vệ nàng không quản, làm thế nào nàng cũng không có quyền can thiệp. Dù có bất mãn, nàng cũng không nói được cái gì. Chỉ có thể nói, những người này toàn là tay quái tử.
Ôn Uyển vẫn cho rằng Hà thị chỉ là một con cờ tương đối trọng yếu, nhưng không thể liên quan đến chuyện phía ngoài. Nhưng khiến người ngoài ý chính là Hà thị cung khai. Bên kia ám vệ lại nhận được không ít tin tức.
Lý Nghĩa căn cứ đầu mối Hà thị cung cấp, cẩn thận thăm dò bắt được một con cá lớn. Con cá lớn này chính là kẻ chịu trách nhiệm công tác tình báo ở kinh thành (căn cứ lời cung khai, người này chỉ phụ trách tình báo chuyện ở kinh thành). À, thật ra thì người này đã sớm bị bắt, chẳng qua là bị giam ở thiên lao, ban đầu bị cho rằng chỉ là một tiểu nhân vật.
Hạ Ảnh nhân cơ hội nói đến chuyện lúc trước Ôn Uyển làm khó dễ Lý Nghĩa: “Quận chúa, Lý Nghĩa đại nhân cũng không muốn để lộ ra chỗ sơ hở. Nhìn như tiểu nhân vật, cũng có thể là cá lớn.”
Ôn Uyển bĩu môi: “Người này đã cung khai chưa?” Theo Ôn Uyển suy đoán, khẳng định còn không có cung khai đâu. Một Hà thị đã hao tâm tốn sức như vậy, thì một người làm công tác tình báo, nhân vật trọng yếu như vậy lại càng khó cậy miệng.
Hạ Ảnh lắc đầu: “Còn chưa có cung khai.”
Mặc dù không cung khai, nhưng Ôn Uyển vẫn tán dương một câu. Một câu để cho Hạ Ảnh nhịn không được 囧: “Từ khi ta biết ngươi đến bây giờ, đây là chuyện duy nhất khiến cho ta vừa lòng đấy.”
Hạ Ảnh vui vẻ không dứt hỏi Ôn Uyển: “Quận chúa, người này không thể khinh thường, một loại hình phạt đều vô dụng. Lý Nghĩa đã dụng hình qua rồi, đáng tiếc người này kiên trì cắn răng nói mình chỉ là một gã sai vặt bình thường.”
Lý Nghĩa rất lo âu.
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “Đã xác định người này thật sự là người chịu trách nhiệm tình báo cho Thích Ngọc?” Nếu người này thật là người chịu trách nhiệm tình báo cho Thích Ngọc và Điền thị, có thể đoán được nếu cạy mở miệng người này, chẳng khác nào đánh gãy đường lui của Thích Ngọc. Cho dù không chặn được đường lui, cũng có thể phán đoán được thế lực còn lại. Con cọp nếu đã không còn răng, cũng sẽ không còn đáng lo.
Ôn Uyển vẫn lo lắng Thích Ngọc gây bất lợi đối với nhi tử của mình. Nếu người này thật sự là kẻ đứng đầu tình báo cho Thích Ngọc, vậy nàng đúng là cần phải phí một phen tâm tư khiến người này mở miệng.
Ôn Uyển không cho rằng người chịu trách nhiệm tình báo kinh thành và người chịu trách tình báo toàn bộ nhất định phải là hai người khác nhau. Chẳng qua chỉ là, bắt được một, căn bản đã có thể rút ra tất cả.
Hạ Ảnh gật đầu: “Xác định.” Hạ Ảnh cho rằng Ôn Uyển sẽ cho nàng ý kiến hay, không nghĩ tới Ôn Uyển tiếp tục xử lý chính vụ. Hạ Ảnh rất thất vọng.
Dùng xong bữa tối, thái y tới xem mạch bình an mạch. Thân thể Ôn Uyển không thành vấn đề, chờ thái y xem xong mạch bình an mạch, Ôn Uyển hỏi thái y không ít vấn đề.
Hạ Ảnh đối với chuyện này không có hứng thú.
Chờ sau khi thái y đi rồi, quay sang Hạ Ảnh đứng một bên nói: “Ta có một biện pháp có thể thử một lần. Nhưng mà cần phải qua thời gian khá dài mới có thể thấy hiệu quả. Phải xem các ngươi có đủ nhẫn nại hay không.”
Ôn Uyển nghĩ đến một biện pháp tương đối nham hiểm. Người như vậy năng lực thừa nhận phải cực mạnh. Thuật thôi miên đối với người này căn bản không có tác dụng. Người này không thể so sánh với Hà thị, có hài tử nhiễu loạn suy nghĩ. Cho nên, chỉ có thể dùng biện pháp như thế. Đối phó với người như vậy, cũng chỉ có loại biện pháp nham hiểm này mới có thể thấy được hiệu quả.
Hạ Ảnh mặt lộ vẻ vui mừng, đồng thời có chút nghi ngờ: “Quận chúa, là biện pháp gì.”
Ôn Uyển cười đến bí hiểm: “Bảo Lý Nghĩa tới đây gặp ta. Ta phải xác định người này có thật là trọng yếu như vậy không.” Vẻ mặt bí hiểm này của Ôn Uyển khiến Hạ Ảnh buồn bực không dứt.
Một canh giờ sau, Lý Nghĩa tới đây, cho Ôn Uyển câu trả lời chắc chắn, người này đúng là người chịu trách nhiệm tình báo của Thích Ngọc. Nếu người này có thể cung khai, có thể diệt đám người Thích Ngọc.
Ôn Uyển giao cho Lý Nghĩa một tờ giấy viết đầy những thứ gì đó: “Bắt đầu từ hôm nay, bỏ những thứ viết trên đây vào đồ ăn của hắn. Ngươi cũng không cần gấp, không đến một hai tháng hắn cũng sẽ không cung khai đâu. Cứ từ từ chờ xem!” Phương pháp Ôn Uyển dùng chính là bỏ thuốc vào trong thức ăn của người này. Loại thuốc này cũng không phải là thuốc bình thường, mà là cây thuốc phiện. Cũng chính là ma túy ở hiện đại, ăn lâu sẽ nghiện. Hiện tại rất nhiều người đều nói có thể cai nghiện thành công, cai nghiện thành công đúng là có, nhưng phải có đủ ba điều kiện, một là thời gian người này hít thuốc phiện phải ngắn hơn nữa liều thuốc nhỏ, hai là lực ý chí của người này phải rất mạnh, ba