Thời tiết tháng chạp trời rất lạnh, cũng may là ông trời nể tình nên cũng ít có mưa, hơn nữa lại không có tuyết rơi, nếu là có tuyết rơi thì lên đường cũng không tốt nữa, Ôn Uyển lại càng thêm lo lắng rồi.
Bên ngoài lạnh lẽo, trong phòng đốt lò sưởi ấm áp, lại thêm ham mê của Ôn Uyển nên trong phòng cũng đặt thêm mấy bồn hoa tươi, ở bên ngoài gió rét lạnh thấu xương nhưng trong phòng lại đầy sắc xuân bình yên.
Sau khi Mễ Tướng đi ra ngoài xong Ôn Uyển mới xoay người lại, sắc mặt ngưng trọng hỏi Thu Hàn: “Tin tức đó là từ đâu truyền đến ?”
Ôn Uyển thật không thể tin tưởng Linh Nguyên sẽ nói như vậy. Nếu là đứa nhỏ tầm thường thì Ôn Uyển còn có thể cho rằng là bị xúi giục rồi, nhưng Linh Nguyên là ai, là trưởng tôn đã được tỉ mỉ nuôi dạy qua, cái gì có thể nói cái gì không thể nói chẳng lẽ Linh Nguyên lại không biết. Làm sao có thể đường hoàng mà nói được những lời nói như thế ra, cho dù là bị xúi giục thì dễ dàng bị xúi giục được sao, lớn tới như vậy rồi, trước khi nói đầu óc lại không có suy nghĩ qua.
Thu Hàn cũng không biết là người nào không có đầu óc đi tản lời đồn, không ngờ lại nói quận chúa hạ độc với Thái Tử Phi, sau đó để mượn hơi Linh Đông, sau này để cho Linh Đông làm con rối cho quận chúa tự mình cầm quyền. Hoàng thượng còn chưa có chết đâu, đang tốt đẹp như thế, lại nói con rối cái gì, cái này khác gì nói thẳng là quận chúa muốn buông rèm chấp chính, mưu triều soán vị. Đúng là trắng trợn, người này thật sự là không thể giữ lại được, phải trừ đi, nếu không thì sẽ để lại cho quận chúa một phiền toái lớn: “Là tin tức Linh Đông điện hạ truyền tới. Nói là Linh Nguyên điện hạ nói. Quận chúa, chúng ta phải bắt được người này. Nếu không sẽ khiến cho hoàng thượng hiểu lầm . . . . . .”
Ôn Uyển cười khẽ: “Cậu Hoàng đế làm sao có thể dễ dàng hiểu lầm như thế, chẳng qua tình huống cụ thể nhất định phải biết được, gọi Hạ Ảnh tới đây một chút ” thật ra thì Ôn Uyển cũng đoán được người nói ra lời này đại khái chính là hoàng hậu, trừ hoàng hậu ra thì Ôn Uyển cũng không biết còn có thể là ai nữa.
Khụ, Ôn Uyển buồn bực, Hạ Ảnh dùng tốt, nhưng tai hoạ ngầm cũng rất lớn a, thật băn khoăn.
Hạ Ảnh nhận được tin tức, sắc mặt vô cùng bình tĩnh. Bình tĩnh đến làm cho Ôn Uyển kỳ quái: “Làm sao lại có thần sắc như vậy?”
Hạ Ảnh lắc đầu: “Thuộc hạ cảm thấy chuyện này mười phần là hoàng hậu nói với Linh Nguyên, chẳng qua không biết tại sao Linh Nguyên lại nói với Linh Đông thôi? Chẳng lẽ là muốn khích bác quan hệ giữa quận chúa cùng với Linh Đông ?” Thái Tử Phi tuyệt đối sẽ không nói những lời như vậy, tương lai của Linh Đông còn muốn dựa vào quận chúa, bây giờ Thái Tử Phi còn ước gì quận chúa coi Linh Đông như con ruột, làm tốt trù tính với Linh Đông, sau này có thể nâng Linh Đông lên thượng vị thì nàng chính là thái hậu nương nương, làm sao có thể ở thời khắc mấu chốt này mà phạm vào sai lầm ngu xuẩn.
Hạ Ảnh sở dĩ không tức giận, là cảm thấy cơ hội lần này khó có được. Vốn là muốn mượn mấy chuyện lần này để gài tang vật lên đầu của hoàng hậu, hiện tại lại càng có chuyện liên lụy rồi. Để cho hoàng hậu cùng Thái Tử Phi chó cắn chó, xem có cắn được miếng lông nào không.
Ôn Uyển nghe mặt lộ vẻ thất vọng: “Linh Nguyên nếu thật như thế, vậy cũng quá tệ rồi.” Đứa nhỏ được tỉ mỉ dạy dỗ thật không ngờ là lại quá mức thế, khiến cho Ôn Uyển lo lắng. Tính tình như vậy, sau này bị người có tâm lợi dụng cũng rất bất lợi đối với Linh Đông.
Hạ Ảnh vội nói: “Quận chúa, chuyện này Lý Nghĩa cũng đang tra xét. Hai ngày nữa hẳn là sẽ có tin tức.” Hiện tại nói cái gì cũng là suy đoán. Quan trọng nhất chính là cần phải có chứng cớ, có chứng cớ mới là điều quan trọng.
Ôn Uyển gật đầu. Nói nhiều hơn nữa, cũng phải cần có căn cứ xác thực chính xác theo mới được.
Hạ Ảnh thấy sắc mặt của Ôn Uyển nhíu chặt, hiển nhiên là còn phiền não vì chuyện vừa rồi. Hạ Ảnh vừa cười vừa nói tin tức mới có được cho Ôn Uyển biết: “Quận chúa, còn mấy ngày nữa là Minh Duệ cùng với Minh Cẩn về đến nhà rồi .” Tin tức kia nhất định có thể làm cho quận chúa vui vẻ, tạm thời quên mất những thứ chuyện râu ria này.
Đúng, Hạ Ảnh chính là cảm thấy những chuyện này chỉ là chuyện râu ria, những thứ hậu hoạn kia đến lúc đó loại bỏ là được. Làm chút lo lắng này là hoàn toàn không cần thiết.
Ôn Uyển nghe được tin tức như vậy thì trên mặt không có nụ cười, ngược lại nói: “Cũng không biết hai đứa nhỏ ở bên ngoài ăn nhiều khổ như thế, đặc biệt là Minh Cẩn, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.”
Ôn Uyển rất lo lắng chuyện lần đó Minh Cẩn sẽ bị ám ảnh ở trong lòng, kích thích lớn như vậy sợ đứa nhỏ bị ám ảnh. Sau khi trở về cũng cần phải tỉ mỉ chiếu cố, nếu thật sự có chuyện như vậy thì phải nhân cơ hội mà hướng dẫn dần rồi. Nếu không sẽ hại cả đời của nhi tử.
Hạ Ảnh cười gật đầu: “Nếu hành trình không bị trễ nãi thì còn có ba bốn ngày nữa là hai công tử sẽ đến kinh thành rồi.” Hạ Ảnh nói tới đây, nghĩ tới Hạ Dao. Trong khoảng thời gian này nếu không có chuyện gì Quận chúa sẽ không muốn nhìn thấy nàng, hoàn toàn là lạnh nhạt. Chờ Hạ Dao trở lại nàng cũng muốn để cho Hạ Dao giúp đỡ cầu tình, về phần có tác dụng hay không thì đến lúc đó rồi hãy nói. Chẳng qua lấy sự tín nhiệm của quận chúa đối với Hạ Dao hẳn là có chút ít tác dụng.
Ôn Uyển không biết suy nghĩ của Hạ Ảnh, sắc mặt không vui: “Làm sao? Có phải là có chuyện gì hay không? Có việc thì nói, đừng có úp úp mở mở với ta.” bây giờ Ôn Uyển đối với Hạ Ảnh cũng không có được sắc mặt tốt. Đối với Hạ Ảnh nàng chính là không thể dễ dàng giữ vững tâm tình bình tĩnh được.
Hạ Ảnh vội vàng thu liễm tâm tình: “Quận chúa, lúc ấy chúng ta nhận được tin tức, người để lộ ra tin tức của hai đứa bé không phải là mấy người thuộc hạ của Đông Thanh mà là Tần Lão Ngũ .”
Ôn Uyển nghe liền kinh hãi, nếu là Đông Thanh không có tra rõ ràng lai lịch của Tần Lão Ngũ thì cũng sẽ không thể gả cho hắn được, trực giác của Ôn Uyển là ở hải khẩu đã xảy ra chuyện gì: ” Tại sao Tần Lão Ngũ phải nói ra chỗ của đứa nhỏ ẩn thân? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Đông Thanh hiện tại thế nào?” Ôn Uyển cảm thấy không phù hợp cả tình lẫn lý rồi, Tần Lão Ngũ nàng cũng đã gặp, hẳn không phải là một người có thể giấu diếm sâu tới như vậy a! Đây nếu thật là Tần Lão Ngũ thì Đông Thanh phải làm sao bây giờ ? Đả kích lớn như vậy nhất định là rất khó gắng gượng qua được đi.
Hạ Ảnh vội vàng nói: “Quận chúa đừng lo lắng, Đông Thanh vẫn tốt. Hiện tại đang một lòng lao đầu vào công vụ.” Chuyện này nói lại, lúc đầu Hạ Ảnh nhận được tin tức cũng rất kỳ quái, nếu nói là Tần Lão Ngũ phản bội Đông Thanh, Đông Thanh tự mình xử tử Tần Lão Ngũ thì làm sao cũng phải tổn thương nguyên khí nặng nề, bệnh nặng một trận, phải biết rằng Đông Thanh coi trọng Tần Lão Ngũ là nhìn trong mắt, khắc ghi ở trong lòng. Nhưng Đông Thanh sau khi giết chết Tần Lão Ngũ xong thì chẳng qua cũng chỉ sa sút mấy ngày rồi lại khôi phục lại bình thường, một lòng nhào lên giải quyết công việc, khiến cho Hạ Ảnh rất kỳ quái. Hôm nay lấy được tin tức xác nhận thì nàng hoài nghi đúng.
Ôn Uyển để cho Hạ Ảnh đem mọi chuyện xảy ra nói cho nàng biết. Ôn Uyển nghe xong rất im lặng. Đây là một chuyện xưa tương đối máu chó cộng thêm nhàm chán
Những thứ ngổn ngang này Ôn Uyển cũng không cần nghe. Vì nghĩa huynh mà tính toán cho tiểu lão bà cùng với nhi tử tiện nghi, bán đứng thê tử của mình. Khụ , cho nên nói nhẫn tâm chính là khó khăn nhất rồi. Haizz, từ chuyện Đông Thanh gặp phải này có thể thấy được một chút, ở chỗ này nữ nhân không thể sinh con chính là tổn thương cực lớn ( đừng nói ở chỗ này, cho dù là gia đình hiện đại, nữ nhân không thể sinh con cũng sẽ bị tổn thương cực lớn, người trong nhà quan niệm có chút truyền thống thì cũng đều không chịu được).
Ở chỗ này thê tử không thể sinh mà không có cưới vợ bé thì ít như lông phượng và sừng lân, giống như Diệp Tuần vậy đúng là hiếm có. Khụ, Ôn Uyển thở dài nói: “Đây chỉ là chuyện riêng, tại sao lại nhấc lên được quan hệ cùng với nghịch tặc được, còn bán đứng Minh Duệ và Minh Cẩn?” Dựa theo đó mà nói chẳng qua là chuyện riêng thôi. Đông Thanh phát hiện ra thì nhiều nhất chính là hoà ly, nhưng tại sao lại nói bán đứngMinh Duệ và Minh Cẩn? Ôn Uyển tin tưởng Đông Thanh sẽ không đem chuyện cơ mật như vậy nói với Tần Lão Ngũ .
Hạ Ảnh đối với vấn đề này cũng chỉ có than thở thôi. Nếu chẳng qua là chuyện này, thì Đông Thanh có thể dễ dàng tha thứ được mà nói, đến lúc đó giết mẹ giữ con là được. Nhưng hết lần này tới lần khác lại lây dính quan hệ cùng với nghịch tặc: “Quận chúa, nghĩa huynh của Tần Lão Ngũ bị phồn hoa của hải khẩu làm hoa mắt. Đông Thanh lại không giúp đỡ được bọn họ bao nhiêu nên bọn họ không hài lòng đối với Đông Thanh. Sau thì không biết tại sao lại cùng với nghịch tặc nhấc lên quan hệ. Làm việc tương đối mịt mờ, giấu diếm Đông Thanh.” Về phần quá trình làm sao thiết kế, làm sao từ nơi ở của Tần Lão Ngũ này lấy được tin tức thì Hạ Ảnh không nói cụ thể, Ôn Uyển cũng không hỏi nữa. Không cần phải hỏi, biết kết quả là được.
Ôn Uyển ngẩng đầu hỏi: “Vậy phải xử trí như thế nào?”
Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển một cái: “Cấu kết nghịch tặc, giết cửu tộc. Đông Thanh không chỉ có giết nghĩa huynh của Tần Lão Ngũ cùng với thê nhi vợ con, còn cả Tần Lão Ngũ cũng đã giết.”
Ôn Uyển bị làm cho sợ đến sắc mặt trắng bệch, lập tức giận dữ rồi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Đông Thanh làm sao lại tự mình hạ lệnh giết chết Tần Lão Ngũ?” Đây là không phải là người a, làm sao lại làm chuyện như vậy.
Ngày đó Ôn Uyển cũng đã nhìn ra, Đông Thanh rất yêu rất yêu Tần Lão Ngũ . Nếu không, cũng không có khả năng vứt bỏ rụt rè của một cô nương mà ngàn dặm đi cứu người. Đông Thanh chính là người đi ngược lại điển phạm xuất giá. Đừng nói là những cô nương khác, ngay cả Ôn Uyển có suy nghĩ hiện đại cũng không có can đảm như vậy. So sánh cùng với Đông Thanh thì Ôn Uyển là người đã sinh hoạt qua ở hiện đại cũng đều mặc cảm. Cũng bởi vì phần không câu chấp này khiến cho Ôn Uyển rất thích.
Không đúng, một ngày vợ chồng trăm ngày ân, Đông Thanh không thể nào ra tay ác độc giết chết Tần Lão Ngũ được. Nếu không có người lệnh Đông Thanh thì Đông Thanh cũng sẽ không làm ra những chuyện như vậy. Vậy tại sao Đông Thanh lại muốn hạ lệnh giết chết Tần Lão Ngũ, nàng cũng không có hạ qua mệnh lệnh như vậy, người nào ra lệnh ?
Chém tận giết tuyệt? Chém tận giết tuyệt làm như vậy hình như là hành động đặc trưng của {ám vệ}. Nghĩ tới đây, Ôn Uyển mãnh liệt ngó chừng Hạ Ảnh: “Đông Thanh tại sao phải nghe {ám vệ} ra lệnh?” Theo lý mà nói, Đông Thanh là người của nàng, hoàn toàn không thể để ý tới lệnh của {ám vệ} . Trừ phi. . . . . .
Hạ Ảnh trầm mặc một phút đồng hồ. Lần nữa thời điểm ngẩng đầu cười khổ nói: “Quận chúa, Đông Thanh cũng là người trong {ám vệ}. Khi trước hoàng thượng đưa đi cho Quận chúa . Chẳng qua Quận chúa vẫn cho rằng Đông Thanh là nô bộc trong phủ Thuần vương, còn muốn có thân khế.”
Ôn Uyển hết chỗ nói rồi, thì ra Đông Thanh là người của hoàng đế. Được rồi, Ôn Uyển mặc dù ngoài ý muốn nhưng cũng không quá ngạc nhiên. Là người của hoàng đế thì là người của hoàng đế đi. Dù sao bên cạnh nàng cũng đều là người của cậu hoàng đế cùng với ông ngoại hoàng đế cho. Hạ Dao là ông ngoại hoàng đế cho , đối với mình rất trung thành. Về phần Đông Thanh, những năm này đối với mình cũng trung thành cảnh cảnh, vì mình tận tâm tận lực làm khổ sai. Hơn nữa, Đông Thanh và Hạ Ảnh là hoàn toàn không giống nhau. Nhớ năm đó Ôn Uyển bảo nàng đưa tin tức giả, Đông Thanh cũng không có nói cho cậu hoàng đế biết. Cho nên, Đông Thanh là người của hoàng đế thì ở chỗ này của Ôn Uyển cũng không có chướng ngại gì.
Dĩ nhiên, Ôn Uyển đã có chủ ý. Đến tương lai người cho hài tử tất nhiên phải là người mà mình bồi dưỡng, cũng không thể phải một cái hoàng đế cho, trái một cái hoàng đế cho. Nàng đối với những người này cực kỳ không yên lòng. Bởi vì nàng cũng còn có giá trị khá lớn, lại cộng thêm sự kiện kia nên hoàng đế sẽ không động tới nàng, nhưng đứa nhỏ thì không cho phép rồi, hoàng đế ngay cả nhi tử cùng tôn tử của mình cũng không để trong lòng, trông cậy vào hoàng đế đối tốt với nhi tử của nàng, nàng còn không có ngây thơ như vậy. Con của mình thì để cho mình thương yêu, ừ, người bên cạnh đứa nhỏ tốt nhất là để Bạch Thế Niên chọn. Bạch Thế Niên khẳng định cũng có người trung thành, dùng những người đó so sánh với dùng những người này còn đáng tin hơn.
Ôn Uyển thu hồi suy nghĩ đang phát tán: “Các ngươi có còn tim hay không vậy? Bảo Đông Thanh đích thân giết chết Tần Lão Ngũ, ngươi bảo Đông Thanh làm sao xuống tay được ? Để cho nàng cả đời này phải sống trong bóng ma hay sao?” trước kia Ôn Uyển cũng tỏ ra ác độc nói thẳng với Bạch Thế Niên nếu dám can đảm phản bội thì sẽ cho hắn như thế nào, nhưng Ôn Uyển nghĩ tới trừng phạt lớn nhất cũng là hoà ly với Bạch Thế Niên cho xong thôi. Để cho Bạch Thế Niên sau này không nhìn thấy được nhi tử nữa, chờ nhi tử lớn thì nhận thức hắn. Ôn Uyển cũng không muốn vì thấy Bạch Thế Niên phản bội nàng mà sẽ phải giết hắn.
Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển hoàn toàn bỏ qua đầu mối chính rồi, không hỏi