Sau khi mọi người rời đi, Minh Duệ rơi vào trầm tư.
Minh Cẩn cho là Minh Duệ tức giận, ngày thường Minh Duệ cùng Linh Đông quan hệ rất tốt. Nhưng bây giờ lại cự tuyệt, giúp hắn từ chối, Minh Cẩn nhỏ giọng nói: “Ca, không phải đệ ích kỷ đâu. Ca suy nghĩ một chút đi, cha sắp tới sẽ về nhà, cả nhà chúng ta đoàn tụ. Có Kỳ Triết biểu cữu xen vào thì tính làm sao? Ca, đệ không phản đối để sau này Kỳ Triết đi theo học tập, nhưng hiện tại không được. Đệ không muốn có một người ngoài ở bên cạnh cha mẹ cùng chúng ta.” Đến lúc đó nhà hắn bốn người, có thêm một người ngoài vào, còn ra cái gì nữa. Thử nghĩ cũng cảm thấy không được tự nhiên rồi.
Rõ ràng là Minh Duệ yêu cầu Minh Cẩn giữ bộ dáng vốn có, nếu không mẹ nhìn thấy bộ dáng kia lại khổ sở. Minh Cẩn tận lực làm cho mình như trước giống nhau. Nói thật chứ Minh Cẩn không cần biểu hiện ra, ở trước mặt Ôn Uyển, lúc trước như thế nào, bây giờ y như thế, căn bản không cần ngụy trang. Phủ Quận chúa là nhà của hắn, mẹ là người khiến hắn yên tâm nhất, nơi nào cần ngụy trang.
Minh Duệ suy nghĩ cũng hiểu được: “Đệ nói cũng đúng. Năm sau để hắn tới cũng được!” Thấy Minh Cẩn vẫn còn bộ dáng mất hứng, cười sờ sờ đầu Minh Cẩn: “Sau này tốt hơn hết nên cùng Kỳ Triết biểu cửu cùng Linh Đông biểu ca chung đụng nhiều, không được bày tính tình trẻ con nữa!” Minh Cẩn ngạo khí mười phần, điểm ấy vừa lợi vừa hại.
Minh Cẩn khó chịu hất tay Minh Duệ ra: “ Không cho phép sờ đầu của đệ. Cái gì mà không được bày ra tính tình trẻ con. Ca, huynh cùng đệ lớn như nhau, lại đem mình cả ngày như một tiểu lão đầu, cẩn thận mau già a!” Về đến nhà, Minh Cẩn cảm giác thấp thỏm bất an cũng dần ổn định. Nhìn lại Minh Duệ, vẫn là môt tiểu lão đầu.
Minh Duệ chỉ lắc đầu.
Linh Đông trở về Đông cung, hắn chỉ cần nói với Hải Như Vũ một chút chuyện của Minh Duệ và Minh Cẩn. Đi vào nhà mình, Linh Đông cảm thấy rất lạnh, cùng với hình ảnh trong phủ Quận chúa vui vẻ hòa thuận, Linh Đông cảm thấy Đông cung càng lạnh đến phát run.
Linh Đông trực tiếp đến gặp Hải Như Vũ, cùng Hải Như Vũ nói những chuyện hôm nay. Hải Như Vũ thấy thời điểm Linh Đông nói đến hai huynh đệ Minh Duệ, mặc dù trong lời nói không có nhiều thân cận, nhưng thần sắc so với lúc trước trở nên nhu hòa. Trong đầu cười khổ, Linh Đông với hai huynh đệ Minh Duệ còn muốn thân thiết hơn so với Linh Nguyên. Thân huynh đệ lại không thân thiết như người ngoài, Hải Như Vũ không biết là mùi vị gì. Nhưng đi tới tình trạng này, Hải Như Vũ còn oán trách ai được. Oán Ôn Uyển, thà không oán còn hơn. Hơn nữa, Hải Như Vũ cũng không dám ở trước mặt Linh Đông nói Ôn Uyển không tốt, thứ nhất Ôn Uyển là lão sư của Linh Đông, thứ hai sau này Linh Đông phụ thuộc rất nhiều vào Ôn Uyển, nàng không thể nói không tốt.
Linh Đông thấy thần sắc của Hải Như Vũ coi như tốt: “Mẫu phi, cô nói đợi Hoàng gia gia về, sẽ giao lại chính sự.” Linh Đông tiết lộ tỏ ý muốn ở bên cạnh Ôn Uyển học tập. Bởi thời gian không còn nhiều nữa, khoảng chừng mười ngày nữa.
Hải Như Vũ gật đầu: “Được, mai hãy trở lại đi. Không có chuyện gì cũng không cần trở lại.” Linh Đông cứ ba ngày sẽ trở về một chuyến, ở lại một đêm nghỉ ngơi ở Đông cung. Theo Hải Như Vũ biết, Linh Đông về cũng không ngừng nghỉ, ban đêm rất muộn mới ngủ. Tương đối chăm chỉ.
Linh Đông dạ một tiếng: “ Mẫu phi, sự tình trong Đông cung hay là giao cho mẹ con bọn họ đi! Người thân thể không tốt. Thái y đã nói người không thể hao sức nữa.”
Hải Như Vũ không muốn bận rộn, càng không muốn lo sự vụ trong Đông cung, nhưng bên cạnh nàng không có người thân tín có thể đảm nhiệm. Nhưng đối với sự chăm sóc của nhi tử, vẫn rất hưởng thụ.
Linh Đông phụng bồi Hải Như Vũ nói chuyện một hồi lâu, rồi mới lại viện của mình. Hải Như Vụ cúi đầu ghé sát Dung ma ma nói: “ Nếu Linh Nguyên được như Minh Duệ, thật là tốt.” Nếu Linh Nguyên có thể giống như Minh Duệ, còn nhỏ đã có tính tình trầm ổn như vậy, nàng cũng không lo lắng nhiều.
Dung ma ma cười khổ. Đừng nói là Trưởng tôn điện hạ, ngay cả Linh Đông điện hạ cũng thua kém rất xa người con trai đầu của Quận chúa. Thật sự là vạn dặm mới tìm được một đứa bé như thế. Nếu Trưởng tôn điện hạ như Minh Duệ, vậy sẽ không có xuất hiện cảnh một ngày huynh đệ bất hòa.
Kỳ Triết trở lại tất nhiên phải đi bái kiến Hạo Thân vương. Kể từ khi phát sinh biến loạn, Hạo Thân vương vẫn luôn cáo ốm không ra ngoài. Hôm nay vẫn còn ru rú trong nhà. Hạo Thân vương làm như vậy cũng là vì muốn tránh tỵ hiềm. Ôn Uyển biết trong lòng Hoàng đế nghi ngờ rất nặng, há có thể nào Hạo Thân vương không biết.
Kỳ Triết nói về sự biến đổi của Minh Duệ và Minh Cẩn: “ Minh Duệ nhìn càng thêm nội liễm hơn. Minh Cẩn thì vẫn như vậy, rất nhanh nhẹn. Ừm, so sánh với trước kia càng ngày càng nhanh nhẹn hơn.”
Hạo Thân vương có chút quái dị “ Minh Cẩn nhanh nhẹn hơn, một chút tiến bộ cũng không có?” Không nên nha, tiến bộ có thể không nhiều, nhưng không thể nào một chút tiến bộ cũng không có. Đứa bé kia nhìn rất thông tuệ!
Kỳ Triết lắc đầu, đối với tính tình của Minh Cẩn, hắn cũng có chút bất đắc dĩ. Tuy nhiên, đôi khi Kỳ Triết rất hâm mộ cái tính tình này của Minh Cẩn. Chỉ có hài tử được sủng ái, mới có cái tiểu tính tình ấy được.
Dùng xong bữa tối, Minh Duệ cùng Minh Cẩn luyện võ và luyện chữ. Hai huynh đệ bọn họ sắp sửa đi ngủ mà vẫn không thấy Ôn Uyển. Minh Cẩn lo lắng“Ca, mẹ quá bận rộn rồi, một chút cũng không thương tiếc bản thân mình.” Không có thời gian theo bọn họ còn không tính, thế nhưng bận đến trễ thế này mà còn chưa ngủ, khó trách lại gầy đến như vậy.
Minh Duệ trả lời vẫn câu kia: “Chờ ông cậu Hoàng đế về, cũng không cần bận rộn như thế nữa.” Hiện tại muốn thong thả cũng không được, cho nên tạm thời phải nhẫn nại thôi.
Minh Cẩn làm tổ trong cái chăn ấm áp: “Ca, có phải mấy ngày nữa cha về nhà không? Ca, ca có nghĩ qua nhìn thấy cha, chúng ta có bộ dáng gì không?” Thử nghĩ xem, lớn đến này rồi mà vẫn chưa ra mắt cha, không biết khi gặp cha có bộ dáng như thế nào.
Minh Duệ lắc đầu “Không biết” Đơn giản là mắt đối mắt chứ còn bộ dáng gì nữa? Chẳng lẽ cha hắn cùng mẹ giống nhau, đều nuông chiều bọn hắn sao. Nếu như vậy, hắn thật sự lo lắng cho Minh Cẩn.
Minh Cẩn lầm bầm“Một chút trí tưởng tượng cũng không có.Khó trách mẹ vẫn nói huynh là một tiểu lão đầu, một chút cũng không đáng yêu.” Minh Cẩn dùng những lời Ôn Uyển thường nói với Minh Duệ.
Minh Duệ đối với những lời nói thầm của Minh Cẩn không để trong lòng. Trừ phương diện bài tập cùng luyện võ yêu cầu nghiêm khắc, cá nhân Minh Duệ cũng rất dung túng Minh Cẩn, cũng giống như Ôn Uyển, không muốn Minh Cẩn mất đi tính tình trong sáng. Lần trước Minh Cẩn bị làm cho sợ, Minh Duệ cũng hết sức trấn an.
Tối đó, Minh Cẩn lại gặp ác mộng.
Ôn Uyển lập tức đi qua, thật lâu mới trấn an được Minh Cẩn. Chờ sau khi Minh Cẩn bình ổn trở lại, Ôn Uyển lấy khăn nóng lau mồ hôi trên người cho Minh Cẩn. Ôn Uyển nhẹ nhàn dỗ Minh Cẩn ngủ lại. Nhìn Minh Cẩn trong lúc ngủ mà cũng không yên ổn, Ôn Uyển vô cùng đau lòng.
Ôn Uyển cẩn thận buông tay Minh Cẩn ra, thấy Minh Duệ muốn nằm ngủ nhẹ nhàng nói: “Minh Duệ, mặc quần áo tử tế, đi ra ngoài một chút.” Cho dù lần này là vì muốn tốt, nếu không phân tích cho Minh Duệ biết rõ lợi hại, còn không biết hành hạ Minh Cẩn như thế nào nữa đây.
Minh Duệ đi theo Ôn Uyển vào phòng ngủ, Ôn Uyển ngồi trên giường nhìn Minh Duệ. Mặc dù gương mặt không có lạnh lùng, nhưng thần sắc rất nghiêm túc. Thấy vậy, trong lòng Minh Duệ rất bất an, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ôn Uyển thấy Minh Duệ đến bây giờ còn không biết mình sai cái gì: “Con đừng gạt mẹ, có phải Minh Cẩn cả ngày đều gặp ác mộngkhông?” Ngày hôm qua mới trở lại, đêm qua gặp ác mộng. Đêm nay lại gặp ác mộng, Ôn Uyển còn cho rằng bản thân mình quá lạc quan.
Minh Duệ lắc đầu: “Cách ba năm ngày mới có, không phải ngày nào cũng gặp ác mộng. Mẹ, con không có lừa mẹ. Thật sự. Lúc ở thôn trang, Minh Cẩn nhớ người cũng gặp ác mộng, mơ thấy mẹ gặp chuyện không may.”
Ôn Uyển bất đắc dĩ, Minh Duệ căn bản không biết ác mộng ở thôn trang và ác mộng hiện tại không giống nhau. “Minh Duệ, Minh Cẩn gặp ác mộng ở thôn trang với gặp ác mộng bây giờ có cái gì khác nhau?” Minh Cẩn lúc ở thôn trang gặp ác mộng là do lo lắng an nguy của nàng. Biết nàng bình yên vô sự, tất nhiên cũng không còn gặp ác mộng nữa. Cho thấy một lần gặp trận máu tanh kia, tình huống hoàn toàn khác biệt. Tiêu trừ không được cái ảnh hưởng này, nó sẽ đi theo cả đời.
Minh Duệ không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn nghiêm túc tìm chỗ bất đồng. Vừa mới nghĩ, liền cảm thấy có sự khác nhau.
Ôn Uyển sau đó lại hỏi tiếp: “Tại sao ngày đó muốn Minh Cẩn nhìn thấy thi thể người chết. Còn muốn Minh Cẩn theo con đến trạm dịch xem những thi thể chết cháy kia? Minh Duệ, phải biết rằng, cho dù là mẹ, lúc mới mười tuổi nhìn thấy cung nữ và thái giám bị đánh chết còn sợ đến nỗi ngất xỉu. Đệ đệ con năm nay mới có tám tuổi, hắn chưa có kinh nghiệm gì. Cái gì cũng đều không hiểu.”
Minh Duệ hiểu Ôn Uyển kêu hắn đi ra ngoài là muốn nói cái gì: “Mẹ, con là vì Minh Cẩn cái gì cũng không biết, hơn nữa tâm tính có chút mềm yếu cho nên muốn Minh Cẩn mau hiểu chuyện một chút”
Ôn Uyển kéo Minh Duệ đến bên cạnh mình: “Mẹ biết, mẹ biết con vì muốn tốt cho Minh Cẩn. Mẹ còn biết con sợ Minh Cẩn tính tình yếu đuối, sau này giống như những con nhà giàu khác. Cho nên vẫn nghiêm nghị yêu cầu Minh Cẩn. Lần này con muốn thông qua chuyện này, để Minh Cẩn thấy được tình cảnh nhà ta không lạc quan, muốn Minh Cẩn xóa bỏ tính tình yếu ớt, mau chóng trưởng thành hơn. Con muốn Minh Cẩn giống như con, hiếu thảo với mẹ, san sẻ công việc giúp mẹ. Mẹ nói có đúng hay không?” Ôn Uyển nói chuyện với Minh Duệ giọng rất nhẹ nhàng, không giống giọng điệu cứng rắn nói với Hạ Ảnh lúc trước. Vẫn là con mình, cộng thêm tình huống của Minh Duệ đặc thù, cho dù Minh Duệ không dùng đúng phương pháp, nàng cũng không thể nói nặng lời được, chỉ có thể tiến từ từ.
Minh Duệ dạ một tiếng, hắn đúng là nghĩ như vậy.
Ôn Uyển ôm Minh Duệ vào trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Đứa nhỏ này, mẹ biết con rất hiếu thuận, cũng muốn tốt cho đệ đệ. Nhưng con có biết không, Minh Cẩn vẫn luôn ở trong kinh thành, kinh nghiệm duy nhất trải qua là chuyện hạ độc, con đột nhiên để hắn thấy một màn máu tanh như vậy, vạn nhất hắn không chịu nổi, bị dọa, thì phải làm thế nào bây giờ?” Hiện tại đã gặp ác mộng rồi.
Minh Duệ ngẩng đầu nhìn, biết Ôn Uyển còn nói nữa: “Mẹ, người có chuyện gì cứ trực tiếp nói với con. Có chỗ nào không đúng, người cứ nói cho con biết.” Bộ dáng này như có lời muốn nói, phía trước nói nhiều như thế chỉ là làm nền thôi.
Ôn Uyển vỗ vai Minh Duệ, chưa nói chỗ Minh Duệ không đúng. Chẳng qua cùng Minh Duệ nói về một câu chuyện, chuyện về một hài tử bị một tràng máu tanh dọa sợ. Dĩ nhiên, Ôn Uyển cường điệu nói sau khi đứa bé này bị kinh sợ, rơi vào ám ảnh, cả đời không thoát khỏi nỗi ám ảnh này. Ám ảnh này, sẽ theo hắn cả đời, không làm hắn vui vẻ được, thậm chí còn chết sớm.
Minh Duệ trợn mắt nhìn mẹ hắn, rốt cuộc hắn cũng biết mẹ muốn nói chuyện gì rồi. Thì ra, mẹ muốn uyển chuyển nói cho hắn biết, chuyện của Minh Cẩn, là hắn đã làm sai. Minh Duệ thấp giọng kêu: “Mẹ….” Minh Duệ sau khi gọi mẹ xong, không biết nên nói cái gì nữa.
Ôn Uyển nhẹ nhàng nói“ Minh Duệ, Minh Cẩn hàng đêm gặp ác mộng, bị ác mộng làm tỉnh dậy, chính là do một trần máu tanh kia dọa sợ. Chuyện này đã làm cho Minh Cẩn rơi vào ám ảnh, chẳng qua Minh Cẩn cậy mạnh, mới không nói cho con biết thật ra trong lòng hắn sợ. Cho nên ở trước mặt con giả bộ thành bộ dáng không có chuyện gì xảy ra.”
Minh Cẩn dù yếu ớt, nhưng ngạo khí vẫn có, mọi chuyện không muốn bị bỏ xa quá nhiều. Hắn nhìn Minh Duệ lợi hại như thế, đối mặt với trành diện kia mà sợ hãi, đây chẳng phải hắn quá vô dụng rồi sao. Thật ra có ca ca ưu việt như vậy cũng rất phiền toái.
Minh Duệ ngây dại. Hắn không nghĩ tới Minh Cẩn gặp ác mộng là do nguyên nhân này. Hắn thật sự không nghĩ tới.“Mẹ, con không biết. Con…“
Ôn Uyển nhẹ nhàng vỗ Minh Duệ“Mẹ biết con là vì muốn tốt cho Minh Cẩn. Chẳng qua con đã dùng sai phương pháp rồi. Minh Duệ, dục tốc bất đạt, phải nhớ muốn sửa được khuyết điểm trên người Minh Cẩn, có rất nhiều biện pháp, hiện tại chúng ta không cần vội” Bản thân Ôn Uyển cũng ý thức được, muốn tìm ra biện pháp, không nghĩ tới Minh Duệ lại ra tay nặng với Minh Cẩn như vậy.
Minh Duệ bị sợ: “Mẹ, vậy phải làm sao bây giờ? Mẹ, đều là lỗi của con. Con không biết, không biết Minh Cẩn là cậy mạnh” Minh Cẩn gặp ác mộng, chỉ nói với Minh Duệ là đang lo lắng cho mẹ. Minh Duệ cho là chuyện này đã qua. Thật không nghĩ tới bởi vì chuyện tối hôm đó mới làm cho gặp ác mộng.
Minh Duệ cũng bị Ôn Uyển lấy ví dụ minh họa dọa cho sợ, nghĩ đến bởi vì mình mà đệ đệ mình gặp phải ám ảnh tâm lý, trong lòng hắn hối hận vạn phần. Thật ra tình huống không có nghiêm trọng như Ôn Uyển nói thế, đây là Ôn Uyển cố tình nghiêm trọng hóa vấn đề, mục đích là muốn Minh Duệ tiếp nhận sự dạy dỗ, sau này không tự cho là đúng mà đi làm lung tung được.
Ôn Uyển trấn an Minh Duệ: “Muốn cởi chuông cần tìm người buộc chuông, có thể giải khai khúc mắc trong lòng Minh Cẩn, cần phải dựa vào con” Chuyện này quả thật cần phải dựa vào Minh Duệ.
Minh Duệ có chút không hiểu được: “Mẹ, vậy con phải làm gì?”Chỉ cần có thể giúp đệ đệ tiêu trừ cái bóng ma này, hắn cái gì cũng làm.
Ôn Uyển cười khẽ: “Cũng không có gì, con chỉ cần tìm kiêng kỵ nói cho Minh Cẩn biết, ngày đó thật ra con cũng rất sợ, trong lòng con sợ muốn chết. Chẳng qua là không muốn biểu lộ ra ngoài cho người khác biết. Đến lúc đó, mẹ có cách tiêu trừ ám ảnh trong lòng Minh Cẩn.”
Minh Duệ không rõ: “ Chỉ đơn giản như vậy?”
Ôn Uyển gật đầu: “ Minh Cẩn bây giờ đem nỗi sợ hãi dằn xuống đáy lòng, chỉ cần nó đem nỗi sợ này nói ra, mẹ mới có thể chỉ dẫn tốt được. Điều này có thể dễ dàng làm tiêu tán, xóa bỏ tai họa ngầm. Nếu nó vẫn không nói ra, mà dằn xuống lòng, đây mới là tai họa ngầm.”Người trong lúc bi thống, cần phải khóc lớn. Bởi vì khóc lớn giống như đang phát tiết bi thương cùng thống khổ trong lòng ra ngoài, cả người đều nhẹ nhàng hơn. Nếu không khóc, cái gì cũng cũng không làm, bi thống chôn giấu trong lòng, đây mới làm người ta lo lắng. Minh Cẩn cũng như vậy, trên mặt như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong đáy lòng đang sợ hãi. Buổi tối gặp ác mộng chính là phản ánh chân thật nhất. Chỉ cần Minh Cẩn đem nỗi sợ trong lòng này nói ra, nàng từ từ hướng dẫn, tất nhiên sẽ vô sự. Mà người có thể khiến Minh Cẩn nói ra nỗi sợ trong lòng, chỉ có thể là Minh Duệ.
Minh Duệ có cái hiểu cái không, nhưng hắn biết mẹ luôn nói có đạo lý: “ Tốt, vậy con sẽ cùng Minh Cẩn nói chuyện.”Chuyện này nhất quyết phải giải quyết sớm.
Ôn Uyển gật đầu: “ Ừ” Sau khi suy nghĩ xong liền hỏi: “ Trừ những chuyện này ra, Minh Duệ, con đàng hoàng nói cho mẹ biết, con còn bắt Minh Cẩn làm những chuyện gì nữa? Không cho phép gạt mẹ.” Ôn Uyển hiện tại lo lắng, có phải Minh Duệ còn để Minh Cẩn làm những chuyện khác hay không?
Minh Duệ lắc đầu, tỏ vẻ không có.
Ôn Uyển mới thở phào một hơi. Minh Duệ liền nhớ đến hắn bảo Minh Cẩn trước mặt mẹ giả bộ vô sự, giả bộ cùng trước kia như nhau, lập tức đem chuyện này nói với Ôn Uyển, cũng không biết chuyện này có thỏa đáng hay không.
Ôn Uyển nghe Minh Duệ nói, bị hù sợ một thân mồ hôi lạnh i. Thử nghĩ xem, một năm bên ngoài muốn đệ đệ sớm ngày hiểu chuyện, vì trong nhà mà chia sẻ, không muốn nàng phải cực khổ như vậy nữa, một mặt để Minh Cẩn gặp một trận máu tanh tàn khốc, một mặt khác lại muốn đệ đệ giữ vững tính tình ngây thơ, cái này mà không cẩn thận lại làm cho Minh Cẩn bị tâm thần phân liệt.
Ôn Uyển toàn thân một mồ hôi lạnh: “ Con đứa nhỏ này, con có biết, con làm như vậy, nếu làm không tốt, sẽ biến đệ đệ con thành…” Tâm thần phân liệt Ôn Uyển không nói ra được. Thật giống như nói ra sẽ làm cho Minh Cẩn bị như thế vậy.
Ôn Uyển nhìn Minh Duệ, thật không biết phải nói Minh Duệ như thế nào. Nói nặng cũng không được, mà nói nhẹ thì vô dụng. Dạy hắn, đúng là rất khó khăn nha! Ôn Uyển lập tức cảm thấy may mắn, như vậy cũng tốt, mình hỏi nhiều như vậy, hiện tại biết cũng không muộn. Nếu không cứ tiếp tục thế, bị Minh Duệ thay đổi như vậy, đến lúc Minh Cẩn bị tâm thần phân liệt thật, có hối hận cũng không kịp nữa.
Minh Duệ kỳ quái hỏi: “Mẹ, tâm thần phân liệt là gì?” Đây là cái gì nha, sao hắn chưa từng nghe qua a!
Ôn Uyển lập tức đem chứng tâm thần phân liệt giải thích cho Minh Duệ nghe. Giải thích rất rõ ràng, ngay cả những hành động bất thường gần đây của Minh Cẩn cũng đều nói. Ôn Uyển đem ba phần nguy hại biến thành mười phần. Minh Duệ nghe được sắc mặt trắng không còn một chút máu:“ Mẹ…” Chẳng qua chỉ không muốn làm mẹ lo lắng, làm sao lại dính dáng đến bệnh tâm thần phân liệt vậy. Tại sao có thể như vậy?
Ôn Uyển vội vàng trấn an Minh Duệ: “ Không có chuyện gì. Hiện tại con đã nói với mẹ rồi, mẹ sẽ chú ý. Tuy nhiên, Minh Duệ, sau này con muốn Minh Cẩn làm chuyện gì, nhất định phải nói với mẹ trước biết không? Cũng không thể như lúc trước”. Minh Duệ hoàn toàn dựa vào suy nghĩ của mình mà dạy Minh Cẩn. Một cái không tốt, càng làm cho Minh Cẩn thêm lệch lạc. Ôn Uyển cũng tự trách, điều này cũng do nàng quá bận rộn. Sau này phải chú ý, nếu không, để Minh Cẩn thêm sai lệch, đến lúc đó hối hận cũng không kịp.
Minh Duệ gật đầu, đáp ứng.
Ôn Uyển cười, nói Minh Duệ về cái nhìn