Dọc theo đường đi rất an bình, cũng không có thích khách xuất hiện như Ôn Uyển nghĩ. Đại quân trực tiếp đến Hoàng cung. Hoàng đế mang theo Ôn Uyển cùng văn võ bá quan vào cung, đến điện Văn Đức.
Hoàng đế ngồi trên ghế rồng, Ôn Uyển cũng không đứng ở phía dưới, mà là theo Hoàng đế đi lên, đứng ở phía trên. Vị trí Ôn Uyển đứng, là chỗ Thái tử nghe chuyện triều chính.
Hoàng đế dựa theo lệ cũ nói một chút chuyện công, sau đó vung tay lên, văn võ bá quan rốt cuộc cũng có thể về nhà.
Những người vừa mới ra khỏi hoàng cung liền chui vào trong kiệu thành đoàn. Còn có về nhà liền trực tiếp kêu đại phu. Bởi vì Hoàng đế khoe khoang một phen, hại không ít người. Nhưng cũng chỉ có Ôn Uyển mới dám nói oán trách.
Ôn Uyển thật biết điều ở lại, rất nhiều chuyện nàng cần phải bàn giao lại cho Hoàng đế. Bắt đầu từ hôm nay, cái danh Nhiếp chính Quận chúa có thể biến mất rồi, cũng có thể buông lỏng một hơi.
Một trận di chuyển như vậy, đã qua giờ cơm. Ôn Uyển không đói bụng, bởi vì nàng ở trên kiệu đã ăn qua điểm tâm. Nàng ăn một chút lót dạ, chứ không tới lúc này hẳn bụng dạ đã kêu rột rột rồi.
Hoàng đế cũng để Bạch Thế Niên ở lại cùng nhau dùng cơm.
Bạch Thế Niên vốn một bụng muốn nói chuyện với Ôn Uyển, nhưng có bóng đèn siêu cấp là Hoàng đế ở đây, hơn nữa ăn cơm chú trọng ăn không nói ngủ không nói, thành ra Bạch Thế Niên cái gì cũng không nói a! Chỉ cúi đầu ăn cơm, nhưng cơm này ăn không có chút mùi vị gì, miễn cưỡng ăn một chén.
So với Bạch Thế Niên nuốt không trôi, Ôn Uyển ăn rất ưu nhã, hơn nữa ăn được không ít. Ôn Uyển vừa rồi còn sợ đói bụng, ăn một ít điểm tâm. Nhưng điểm tâm chẳng qua là lót dạ, hiện tại được ăn no, lấp đầy bụng xong còn một đống chuyện đang chờ nàng làm, không có sức muốn làm cũng không được.
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển tập trung ăn cơm, cùng một loại đồ ăn, mà vợ hắn ăn lại ngon như vậy, còn hắn ăn như ăn phải sáp nến vậy. Trong lòng có tư vị khó hiểu.
Hoàng đế thấy Ôn Uyển như không nhìn thấy Bạch Thế Niên, nhưng ánh mắt Bạch Thế Niên thỉnh thoảng lại nhìn Ôn Uyển. Khóe miệng Hoàng đế chứa đựng ý cười, nhìn vợ chồng son này thật thú vị.
Một không mang sự che giấu, một người không muốn ở trước mặt mọi người biểu lộ tình cảm. Hoàng đế nghĩ tới tám năm trước, khi đó Ôn Uyển tương đối khoe khoang. Còn kém không nói vợ chồng ân ái đâu. Tám năm rồi, Ôn Uyển cuối cùng cũng có tiến bộ.
Đáng ra Hoàng đế hồi triều, phải nghỉ ngơi một hai ngày. Đáng tiếc Hoàng đế nóng lòng muốn biết cặn kẽ chuyện đã xảy ra trong kinh thành. Ừm, chính xác là muốn tiếp nhận chính vụ. Ôn Uyển biết ý tứ của Hoàng đế, thật ra muốn nói, Hoàng đế đúng là mệnh lao lực, không nghỉ ngơi không được, nghỉ một chút xương cốt không yên được. Dĩ nhiên, Hoàng đế mệnh lao lực, nàng cũng xui xẻo theo. Muốn nghỉ ngơi cũng không nghỉ ngơi được.
Dùng xong thiện, Hoàng đế để Ôn Uyển lại với Bạch Thế Niên. Hắn đi ngự thư phòng trước. Hoàng đế là muốn vợ chồng Ôn Uyển hai người nói chuyện. Dù sao thấy ánh mắt trông mong của Bạch Thế Niên hắn cũng không thể quá vô tình.
Hoàng đế mở lòng từ bi, rốt cuộc cũng để hai người ở lại nói chuyện. Nhưng Hoàng đế mở lòng từ bi, Ôn Uyển lại không cảm kích. Cái gì một mình cũng không bí mật nha! Chung quanh không thiếu cung nữ với thái giám. Hoàng đế có thể xem họ như không khí, nhưng nàng không thể nha!
Bạch Thế Niên chờ sau khi Hoàng đế tránh đi, đến bên cạnh Ôn Uyển nhỏ giọng nói: “ Vợ.” Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển quay lại nhìn mình, lại không nói chuyện. Không biết tại sao trong lòng có chút khổ sở. Lúc này vốn tự mình an ủi, Ôn Uyển vì quy củ. Vậy biểu hiện bây giờ của Ôn Uyển, Bạch Thế Niên trong lòng cảm giác không ổn. Từ cổng thành đến giờ, Ôn Uyển không chỉ không nói với mình một câu, ánh mắt nhìn mình cũng không có. Lúc trước còn có thể nói kiêng dè người ngoài, Ôn Uyển muốn duy trì hình tượng. Nhưng hiện tại xung quanh không có người, Ôn Uyển lạnh nhạt, trong bụng Bạch Thế Niên dễ chịu mới lạ đó.
Ôn Uyển không phải không muốn nói chuyện với Bạch Thế Niên, nàng sợ mình mất khống chế. Lúc ở ngoài cổng thành, nàng phải áp chế chính mình không nhìn Bạch Thế Niên. Sợ nhìn rồi áp chế không được. Sau đó muốn cùng Bạch Thế Niên nói chuyện thật tốt. Nhưng tình cảnh như vậy nàng không nói được, nhiều người như vậy, phải giữ hình tượng. Ôn Uyển hiện giờ đối với mình một câu nói một cử chỉ đều rất chú ý. Trong ngày thường có thể ngang ngược, nhưng hiện đang ở trong cung phải cẩn thận một chút.
Ôn Uyển nhìn thấy vẻ mặt lo âu của Bạch Thế Niên, cười nói: “ Chàng về trước đi! Chỗ này ta còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý. Hết thảy chờ về nhà rồi hãy nói.” lúc này Ôn Uyển hận không thể cùng Bạch Thế Niên về nhà. Nhưng thái độ Hoàng đế rất rõ ràng, cần nàng báo cáo chính vụ. Nếu không nhanh phải tới tối mới xong.
Ôn Uyển buồn bực so với Bạch Thế Niên cũng không ít, Hoàng đế đúng là bóc lột sức lao động! Chẳng qua Ôn Uyển so với Bạch Thế Niên biết đè nén cảm xúc hơn. Làm cho người ta không nhìn ra được nàng đang khẩn trương. Bạch Thế Niên không rõ nguyên nhân cứ cho là tám năm không gặp, nên Ôn Uyển có chút xa lạ.
Điều này cũng không trách được Bạch Thế Niên. Hai năm qua, Ôn Uyển ít viết thư cho hắn. Trước kia mỗi bức thư đều dài đến hai mươi mấy tờ, mỗi tháng đều có hai phong, có khi còn tới bốn năm phong thư. Hai năm qua, hai ba tháng mới có một phong thư, mỗi phong chỉ nói le que mấy câu. Quản gia báo tin nói Quận chúa rất bận, trừ chuyện làm ăn, còn lại thời gian đều tập trung trên người hai hài tử. Bạch Thế Niên cũng nguyện ý tin tưởng Ôn Uyển. Nhưng đều là cố giả bộ, nội tâm hắn một chút cũng không bình tĩnh được. Bây giờ thái độ của Ôn Uyển lại quái dị, có thể không để cho trong lòng Bạch Thế Niên thấp thỏm sao?
Đây cũng là Bạch Thế Niên chột dạ. Trong lòng hắn luôn cảm thấy thua thiệt cho Ôn Uyển cùng hai đứa trẻ rất nhiều, lo lắng sẽ không đủ. Hơn nữa địa vị hiện tại của Ôn Uyển như đang ở trên mây, càng làm lòng hắn thêm lo lắng.
Bạch Thế Niên đối với Hoàng đế không thể không oán hận. Vợ chồng bọn họ tám năm không gặp, có việc gì không thể chờ tới mai nói sao? Thế nào hôm nay cũng phải bàn giao hết công việc, treo cổ cũng phải cho người ta lấy hơi đã chứ! Không để cho hai vợ chồng họ yên tâm trò chuyện, vậy có cần phải vội về kinh như vậy không? Nhưng Bạch Thế Niên cũng biết, lời của Hoàng đế là vàng ngọc, không phải hắn nói phản bác được: “ Vậy ta chờ nàng, chờ nàng xử lý xong chuyện cùng nhau về nhà.”
Ôn Uyển nghe hai chữ về nhà, ngực run lên. Nhưng vẫn lắc đầu, giọng có phần mềm nhẹ hơn: “Chàng cũng biết mấy tháng nay là ta xử lý chính vụ. Cậu Hoàng đế muốn tiếp nhận, những chuyện kia tất nhiên phải hỏi ta. Chàng trước hết trở về nhìn hài tử đi. Hai đứa nhỏ trông trăng trông sao cũng muốn hy vọng chàng trở lại, sớm được gặp chàng. Chờ giờ dậu lại tới đón ta, cùng nhau về ăn cơm tối.” Nếu Hoàng đế không nói nhân tình, bữa tối nàng nhất định phải về ăn. Nếu không nàng phất tay bỏ chạy lấy người. Thực là không còn cách nào khác a!
Ôn Uyển hiểu rõ hoàng cung xung quanh đều là người, đều có ánh mắt nhìn a! Ôn Uyển không muốn nói thêm cái gì nữa. Tám năm cũng đã chờ rồi, chẳng lẽ không thể chờ thêm một chút nữa hay sao? Ôn Uyển cười nói: “ Nhanh về đi!” Khụ, nàng đã nói là không thích hoàng cung rồi mà! Nếu ở nhà mình, thế nào cũng có một màn vợ chồng tình thâm ôm nhau thăm thiết! Nơi nào giống như bây giờ, vợ chồng làm động tác thân mật cũng không được. Ôn Uyển đối với việc Hoàng đế hà khắc trong lòng oán thầm không dứt!
Thái giám bên cạnh Hoàng đế Tôn công công trở lại nói với Ôn Uyển, Hoàng đế đang chờ nàng. Ôn Uyển gật đầu, cho người đưa Bạch Thế Niên ra ngoài: “Trở về nhìn hài tử chút, lát lại tới đón ta.” Nói xong liền đi về phía ngự thư phòng.
Minh Duệ và Minh Cẩn vẫn còn ở ngã tư đường, chờ mọi người tản ra, Hạ Dao cùng Võ Tinh mới mang bọn họ trở về.
Suốt dọc đường đi, miệng Minh Cẩn nói không ngừng: “ Ca, cha thực sự giống với bộ dạng của huynh chứ?” Tám năm, lớn như vậy rồi mới lần đầu tiên gặp cha. Minh Cẩn còn chưa trong hưng phấn mà phục hồi lại đâu.
Minh Duệ cười lắc đầu: “Đệ nha, là ta lớn lên giống cha, không phải là cha lớn lên giống ta. Đừng nói sai nữa, tới lúc đó cha nghe được lại không vui.” thật ra Minh Duệ trong lòng cũng yêu thích, nhi tử lớn lên giống cha không hiếm, nhưng hắn và cha của hắn lại rất giống nhau! Người bình thường giống, cũng là bốn năm phần tương tự. Hắn cùng cha lại sáu bảy phần giống nhau.
Nếu như Ôn Uyển có ở chỗ này, tuyệt đối sẽ nói không chỉ có tướng mạo, mà ngay cả thần thái cũng giống nhau, ừm, vẻ mặt căn bản là giống nhau. Phụ tử hai người là mặt không chút biểu tình. Đương nhiên khí tràng của Minh Duệ hiện tại không bằng Bạch Thế Niên.
Minh Cẩn cũng không vì mình nói sai mà ảo não, chẳng qua lầm bầm nói: “Ca, tại sao đệ lại lớn lên giống mẹ mà không giống cha?” Giống như mẹ một chút cũng không tốt. Vốn bị ca ca nói thành cô nương, nếu giống như cha thì sẽ không bị nói thành như thế đâu.
Minh Duệ mỉn cười nói: “Tốt, đợi đến tối đệ đi hỏi cha mẹ đi!” Kể từ khi Minh Duệ nói Minh Cẩn thích khóc thích náo giống như một cô nương. Minh Cẩn sẽ đổ hết lên người mẹ. Có điều Minh Duệ cũng phải thừa nhận, Minh Cẩn có cái ý nghĩ này cũng đúng. Minh Cẩn thích khóc điểm này nhất định là kế thừa từ mẹ.
Nếu không phải Minh Duệ có suy nghĩ của kiếp trước, tuyệt đối sẽ được sắt còn tỏ vẻ, hắn kế thừa tất cả ưu điểm của cha và mẹ.
Hai người mới về tới nhà liền phân phó cho Hạ Nhàn cùng Thu Ngũ chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn. Hôm nay phải làm tẩy trần cho cha.
Hạ Dao cũng không nói Minh Cẩn, tùy hắn điều phó. Nếu không để Minh Cẩn làm, nhất định sẽ không an bình. Có điều tẩy trần mấy ngày là điều không thể được. Phải đợi Quận chúa hết bận rộn mới làm được.
Bạch Thế Niên trên đường trở về nhà, thần sắc không được tốt. Thị vệ A Mãnh bên cạnh Bạch Thế Niên cũng bất mãn với Hoàng đế quá không có nhân tình rồi. Thế nào cũng phải thả Quận chúa cùng trở về với tướng quân chứ, cứ như vậy thật không có nhân đạo.
Đừng nói Hoàng đế, bọn họ bên cạnh cũng nhìn thấy đôi mắt tướng quân nhà mình luôn nhìn Ôn Uyển Quận chúa. Ánh mắt nhìn không chớp.Nhưng Quận chúa lại không nhìn tướng quân nhà mình một cái. Thật là lạnh lùng nha!
Đoàn người đi tới nửa đường, A Mãnh đột nhiên hỏi: “ Tướng quân, chúng ta là đi phủ Tướng quân hay phủ Quận chúa ạ?” Đây là một vấn đề khó khăn. Hài tử là ở trong phủ Quận chúa hay trong phủ Tướng quân đây! hẳn là trong phủ Quận chúa rồi.
Lời của A Mãnh vừa dứt, người bên cạnh nén cười. Đây mà cũng cần phải hỏi sao? Đây là cố tình làm khó tướng quân mà!
Lời của A Mãnh nếu ở trong trường hợp khác thì không sao. Chẳng qua hiện tại người nào không biết Ôn Uyển trở thành Nhiếp chính Quận chúa. Hài tử tất nhiên cũng ở trong phủ Quận chúa. Hỏi vặn như vậy, không phải là nói Tướng quân sợ vợ sao?
Cao Tần và Cao Sơn thiếp thân thị vệ bên cạnh Bạch Thế Niên lạnh lùng nhìn A Mãnh. Cũng không biết tại sao tướng quân lại chọn một tên ngu ngốc như thế làm thị vệ nữa.
Bạch Thế Niên mãnh liệt trợn trắng mắt nhìn A Mãnh.
Diệp Tuần ha hả cười không ngừng: “ Này còn phải hỏi. Trời lạnh như vậy, hai công tử tất nhiên là ở phủ Quận chúa rồi.” Tin tưởng ai cũng nhìn ra tâm tình của Tướng quân đang buồn bực, cũng là do bị vợ mình làm như không có gì, nhìn cũng không nhìn nhiều một chút. Không buồn bực được sao? Tuy nhiên Diệp Tuần cũng không dư hơi đâu mà đi giải thích. Để cho hắn buồn bực một hồi cũng tốt.
Ôn Uyển chờ sau khi Bạch Thế Niên đi, mới đi đến ngự thư phòng. Trong tay Ôn Uyển còn có một số sổ con, nhưng chủ yếu là chính vụ mà Ôn Uyển sắp chuyển giao.
Hoàng đế nhìn thấy Ôn Uyển cười nói: “ Làm sao không cùng Bạch Thế Niên nói nhiều một chút, nhanh trở lại rồi!” Hắn nhìn cảm thấy Bạch Thế Niên đáng thương, hết lần này đế lần khác Ôn Uyển vẫn cứ thờ ơ.
Ôn Uyển lầm bầm trong miệng một chút, biểu hiện sự bất mãn của mình. “ Về nhà nói cũng giống nhau. Hắn có thể quyết vứt bỏ thê nhi ở nhà tám năm, còn kém mấy ngày này sao?” Bạch Thế Niên ở biên thành ngây người tám năm, nói đến chuyện này Hoàng đế cũng có một phần trách nhiệm. Ôn Uyển không thể nói Hoàng thượng bất nhân được, có thể nói cũng chỉ có thể nói Bạch Thế Niên mà thôi. Hoàng đế hôm nay tâm tình tốt, xác thật mà nói tâm tình của Hoàng đế vẫn luôn tốt. Sau khi trở về, khí sắc tốt lên nhiều, cho nên cũng nói tốt một chút giúp Bạch Thế Niên: “ Những năm này Bạch Thế Niên cũng không dễ dàng gì, con nên khoan dung một chút.” Bạch Thế Niên có thể nhịn tám năm tịch mịch, thật không phải nam nhân nào cũng làm được. Ít nhất Hoàng đế không làm được như vậy.
Ôn Uyển hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không theo nói tiếp. Có một số việc đến điểm dừng, nói quá cũng không tốt: “Không nói cái này nữa…” Ôn Uyển liền cùng Hoàng đế nói chính sự.
Hoàng đế biết Ôn Uyển là con vịt chết còn mạnh miệng, hắn đối với quan hệ vợ chồng hai người không có gì lo lắng. Nếu Ôn Uyển không nhớ Bạch Thế Niên, cũng sẽ không thường xuyên tặng đồ qua đó. Còn có hai hài tử tốt như vậy, người một nhà khẳng định sẽ hòa hòa mỹ mỹ.
Minh Cẩn ở trên tửu lâu làm hươu cao cổ. Hiện giờ đang ở trước cửa nhà mình tiếp tục làm hươu cao cổ. Cổ đã đau nhức, mà còn chưa thấy người đâu.
Minh Cẩn chờ trái chờ phải, chờ hoài mà không thấy cha cùng mẹ về, đột nhiên nghĩ đến nói : “ Ca, có khi nào cha cùng mẹ về phủ Tướng quân trước hay không?”
Minh Duệ nhìn Minh Cẩn một ánh mắt xem thường. Trước kia cảm thấy Minh Cẩn có chút yếu ớt. Hiện tại còn phát hiện thêm Minh Cẩn có chút ngu ngốc. Thỉnh thoảng nói ra một câu ngu ngốc như thế làm người ta không theo kịp được.
Minh Duệ rất nhanh phát hiện ra động tác của mình rất trẻ con, lập tức thu lại. Cùng Minh Cẩn sống chung một chỗ, mình cũng trở nên có tính trẻ con mất rồi. Minh Duệ u oán nhìn Minh Cẩn. Hắn tốn bao nhiêu tinh lực như vậy, trong thời gian này Minh Cẩn lại giống như trở về như lúc trước. Thật là thất sách!
Minh Duệ hối hận, sớm biết sẽ không để Minh Cẩn ở trước mặt Ôn Uyển giả bộ bộ dáng trước kia. Nơi nào giống giả bộ chứ, rõ ràng là nhớ tính tình trước kia nha! Trên đường lịch lãm cũng không có tác dụng, đều vứt trở về. Minh Duệ ngổn ngang thở dài, ngàn vàng khó mua hối hận a! Vẫn là mẹ lợi hại, mới thời gian bao lâu, Minh Cẩn đã phục hồi bộ dạng khi chưa rời khỏi nhà nhanh như vậy. Ám ảnh tâm lý tiêu tán rồi, nhưng tính tình này lại trở về. Một năm tôi luyện bên ngoài, như công dã tràng.
Bạch Thế Niên dẫn đoàn người đến phủ Quận chúa. Xa xa đã nhìn thấy cổ Minh Cẩn đang vươn dài. Gương mặt không chút thay đổi của Bạch Thế Niên, lại hiện ra một chút nhu hoà.
Minh Cẩn nhìn người ngồi trên ngựa, liền xông ra chạy đến bên cạnh: “ Cha, cha..”
Bạch Thế Niên lập tức nhảy xuống ngựa, Minh Cẩn ôm chặt thắt lưng của Bạch Thế Niên. Nếu là Ôn Uyển, khẳng định sẽ ôm lấy Minh Cẩn, cho dù ôm không được, cũng sẽ ôm Minh Cẩn. Đáng tiếc, Bạch Thế Niên có yêu thương hay áy náy với hai hài tử, cũng không thể ôm bọn họ được.
Ở thời đại này, là nghiêm phụ từ mẫu. Bạch Thế Niên muốn làm một nghiêm phụ, làm sao có thể ôm nhi tử được đây! Thêm đó lúc trước Bạch Thế Niên nghe nói Minh Cẩn biểu hiện yếu đuối, cho nên không thể dung túng Minh Cẩn được. Ôn Uyển nuông chiều là được, còn hắn tuyệt đối không thể tiếp tục nuông chiều nữa. Nếu không đến lúc đó trở thành một người hay sợ hãi. Căn cứ vào mấy cái ý nghĩ này, Bạch Thế Niên không ôm Minh Cẩn, cũng không cầm tay, chỉ vỗ vỗ vào vai Minh Cẩn, sau đó nhìn sang Minh Duệ.
Bạch Thế Niên nhìn Minh Duệ, nhìn nhi tử cùng bộ dáng của mình có sáu phần giống nhau. Trên mặt nhàn nhạt nở nụ cười.
Hai đứa con trai, Bạch Thế Niên càng gửi kỳ vọng nhiều vào trên người Minh Duệ. Đó là bởi vì quan điểm của nam nhân trước nay. Tương lai gia tộc, phải dựa vào trưởng tử. Hơn nữa, biểu hiện của Minh Duệ như hắn mong đợi. Bạch Thế Niên đối với Minh Duệ hết sức vừa lòng. Khẽ gật đầu, ừm, giống như tưởng tượng của mình, ừ, so với tưởng tượng của mình còn tốt hơn ba phần.
Đương nhiên, trọng tâm hắn đặt vào trưởng tử, không có nghĩa là nuông chiều tiểu nhi tử. Hai nhi tử phải trở thành nam tử hán đỉnh thiên lập địa, mà không phải mãi ở dưới gối cha mẹ không trưởng thành được. Cho nên hắn đòi hỏi nghiêm khắc nhất là Minh Cẩn.
Vào lúc Minh Cẩn nhào vào người Bạch Thế Niên. Minh Duệ cũng nhìn Bạch Thế Niên. Tuy rằng nói tướng mạo có chút tương tự, nhưng khí thế mà nam nhân trước mặt phát ra, hắn còn xa mới có thể bì kịp.
Minh Duệ nhìn thấy cha như vậy, nghĩ đến cha đời trước của hắn. Hai người thật sự khác biệt a! Minh Duệ chìm đắm trong chuyện xưa.
Hạ Dao cười đẩy Minh Duệ đang ngẩng người: “Minh Duệ, làm sao vậy? Vui mừng quá sao, còn không kêu cha đi.”
Minh Duệ phục hồi tinh thần, thấy Bạch Thế Niên nhìn về phía chính mình, ánh mắt nhu hòa. Không biết làm sao, Minh Duệ bật thốt lên: “ Cha…” sau khi kêu xong Minh Duệ có chút sửng sốt. Hắn vẫn cho rằng, lúc gặp Bạch Thế Niên hắn rất khó kêu Bạch Thế Niên là cha. Hắn thật sự không nghĩ tới, mở miệng liền gọi cha. Minh Duệ rất nhanh thoải mái lại, bởi vì sâu trong nội tâm hắn đã thừa nhận nam nhân trước mặt này là cha của hắn. Trước kia có chút lo lắng, đều là lo lắng vô ích.
Bạch Thế Niên nhìn thấy hài tử, tâm tình không vui vừa rồi liền bị quét sạch. Hai đứa con trai lớn lên đang đứng trước mặt hắn là tốt nhất.
Minh Cẩn không muốn bước đi, muốn Bạch Thế Niên ôm hắn vào.
Diệp Tuần có chút giật mình. Hắn đã nghe rất nhiều lời khen về Minh Duệ và Minh Cẩn. Không nghĩ tới Minh Cẩn như cô nương còn muốn ôm. Bé trai mà lớn lên yếu ớt như vậy. Diệp Tuần đồng thời rất kính nể Minh Cẩn nha, có thể hướng về cái mặt quan tài làm nũng được. Tiểu công tử tuyệt đối là nhân tài nha!
Diệp Tuần nhìn lại Minh Duệ bình tĩnh, Minh Duệ trong mắt Diệp Tuần, cũng là người hiểu chuyện trầm ổn. Nhưng bây giờ nhìn thấy được Đại công tử, hắn mới biết mình