Xong chuyện, Bạch Thế Niên dán mặt lên bộ ngực cao vút của Ôn Uyển, đôi tay đặt ở chỗ khác không nỡ rời đi.
Ôn Uyển kiềm chế hai phút, cuối cùng bất đắc dĩ vỗ vai hắn: “Ta không thở được.” Bạch Thế Niên cao một thước tám, vóc người lại khôi ngô, khổ người lớn như vậy nàng sao chịu được. Cứ đè thế sẽ đè chết nàng mất. Vốn toàn thân không còn chút khí lực, lại làm như vậy Ôn Uyển thật có chút không thở được.
Nghe được lời Ôn Uyển, Bạch Thế Niên trượt từ trên người Ôn Uyển xuống, xoay người lại ôm Ôn Uyển toàn thân xích lõa vào ngực, da thịt hai người dính sát vào nhau.
Ôn Uyển vừa mới thở ra được một hơi không ngờ đảo mắt đã bị Bạch Thế Niên ôm, lúc này Ôn Uyển như không xương gục trong lồng ngực rộng rãi của nam nhân. Làm chuyện thân mật như vậy, lúc này trong đầu Ôn Uyển không còn suy nghĩ được gì, toàn thân cũng không có bao nhiêu sức.
Ôn Uyển cuộn trong ngực Bạch Thế Niên, ngửi thật lâu cũng không ngửi thấy mùi gì, những thứ không tự nhiên, bất mãn, oán hận cũng không sánh bằng thời khắc khiến nàng có cảm giác an tâm này.
Bạch Thế Niên không kiệt sức như Ôn Uyển. Ngược lại, lúc này hắn vẫn tinh lực dư thừa, dục vọng vẫn ngẩng cao, cũng vì vậy tay Bạch Thế Niên không nhàn rỗi, vuốt ve trái đào mật bảo bối, còn có da thịt như dương chi bạch ngọc, rất muốn lại chiến đấu một hồi.
Ôn Uyển ngủ một canh giờ, lấy lại được chút tinh thần, nhưng cuộc hoan ái vừa rồi khiến chút tinh thần nàng lấy lại được tiêu hao không còn chút gì. Thấy Bạch Thế Niên lại bắt đầu không an phận, đẩy tay Bạch Thế Niên ra, có chút oán hận, cũng có chút ủy khuất nói: “Ta cũng đã nói ngày mai còn bận chút chuyện, chàng thật hi vọng ngày mai ta quá mệt mỏi đúng không?”
Bạch Thế Niên thấp giọng nói: “Ta cũng không muốn vậy. Nhưng không kiềm chế được. Vợ quyến rũ như vậy, nếu ta còn nhịn được thì thật thành thái giám rồi. Vợ, nàng càng ngày càng ngon miệng.”
Ôn Uyển liếc mắt xem thường: “Chàng cho ta là thịt kho tàu sao?” Ngon miệng, nàng còn đáng giá nữa! Ừ, cô ca cô la. (ngon miệng, đáng giá: khả khẩu khả nhạc = cô ca cô la).
Bạch Thế Niên xuẩn xuẩn dục động: “Vợ so với thịt kho tàu còn ngon miệng hơn. Vợ…..” Nói xong lại dùng hạ thân cọ cọ Ôn Uyển một chút. Hắn dùng hành động thực tế nói cho Ôn Uyển biết là hắn không nói láo, để Ôn Uyển thấy tiểu đệ của hắn đã vùng dậy rồi.
Ôn Uyển mới không bị câu dẫn đâu, một cuộc hoan ái đã lấy đi gần hết sức lực của nàng rồi, còn thêm một lần nữa ngày mai nàng khỏi dậy sớm luôn rồi. Sắc mặt Ôn Uyển lập tức không tốt, chỉ vào những vết xanh xanh đỏ đỏ đan xen trên người, trên cổ nói: “Nói chàng là dã thú cũng không quá đáng. Chàng nhìn đi, trên người ta còn chỗ nào bình thường không.”
Trải qua nhiều năm Ôn Uyển tỉ mỉ bảo dưỡng như vậy, thực sự là làn da băng cơ ngọc phu. Động tác lỗ mãng của Bạch Thế Niên in xuống những vệt đỏ trên thân thể trắng nõn của Ôn Uyển, càng bắt mắt hơn.
Bạch Thế Niên nhìn cũng không xấu hổ, chỉ cúi đầu hôn lên đôi môi đang hé mở của Ôn Uyển: “Vợ, ta nghĩ nàng không nhớ ta.” Gần hai năm Ôn Uyển không viết thư đều đặn cho hắn. Sâu trong nội tâm Bạch Thế Niên cũng có chút lo lắng, có đúng như lời Diệp hồ ly nói Ôn Uyển gả cho hắn cũng chỉ vì muốn đứa bé, nhưng mà biểu hiện bây giờ của Ôn Uyển cho hắn biết, hắn đã suy nghĩ nhiều rồi.
Thời điểm Bạch Thế Niên nói những lời này còn có sự thất lạc cùng sợ hãi, nghe vậy Ôn Uyển cảm thấy kỳ quái: “Sao chàng lại nghĩ vậy? Chẳng nhẽ chàng cho rằng ta đã hồng hạnh xuất tường?” Bỏ đi, nàng vẫn giữ mình trong sạch có được không. Hơn nữa nhiều năm như vậy nàng đối với hắn rất tốt mà! Chuyện ở kinh thành giúp hắn trông chừng thỏa đáng, hằng năm còn đưa ăn đưa uống. Làm sao lại cho rằng nàng không nhớ hắn. Ôn Uyển thấy suy nghĩ của Bạch Thế Niên thật quái dị.
Mặt Bạch Thế Niên đen lại: “Nói lung tung, cũng chỉ tùy ý nói vậy thôi.” Hắn chưa từng nghĩ Ôn Uyển sẽ hồng hạnh xuất tường, chẳng qua là lo lắng Ôn Uyển có oán hận. Ôn Uyển nói thì sẽ làm. Đây cũng là điểm hắn hiểu Ôn Uyển nhất, nếu người chồng khác nghe được vợ mình nói lung tung như vậy thật không biết sẽ làm thế nào nữa.
Bạch Thế Niên thật không hiểu, với tính tình này của Ôn Uyển sao hoàng thượng lại yên tâm giao chính vụ cho nàng vậy? Càng thần kỳ hơn là lại không một chút sai sót.
Ôn Uyển có chút chột dạ. Lời này quả thật nàng buột miệng nói ra. Ừ, lời này sau này không thể tùy tiện nói, sau này nhất định sẽ chú ý. Trước kia nói chuyện đều rất cẩn thận, không ngờ chạy đến trước mặt Bạch Thế Niên nói chuyện đều không dùng đến đầu óc rồi.
Ôn Uyển vội dời đề tài, không muốn tiếp tục sai lầm vừa rồi: “Vậy sao chàng cho là ta không nhớ chàng?” Nàng rất nhớ có được không, thời điểm một mình khó ngủ lại càng nhớ (Hạ Dao đổ đầy mồ hôi: ngài có thời điểm nào một mình khó ngủ không).
Bạch Thế Niên cảm khái nói: “Ta đọc thư nàng, nghĩ rằng nàng sinh lòng oán hận ta, trong lòng oán ta.”
Ôn Uyển ngẩng đầu, sờ sờ gương mặt Bạch Thế Niên thể hiện sự trấn an: “Không phải không nhớ mà là không muốn nhớ. Mỗi khi nhớ chàng ban đêm đều không ngủ được. Cho nên ta buộc mình không được nhớ.” Xế chiều Ôn Uyển nói chuyện với hoàng đế quá nhiều, bây giờ giọng nói cũng khàn khàn.
Ôn Uyển thật không dám nhớ Bạch Thế Niên, vừa nhớ trong lòng liền khổ sở, nghĩ nhiều trong lòng càng chua xót. Buổi tối lại không ngủ được. Về sau thời điểm viết thư lại viết những oán giận, khổ sở trong lòng ra, mức độ càng nhiều khiến Ôn Uyển không dám viết nhiều thư nữa, sợ Bạch Thế Niên cảm nhận được oán khí của nàng. Để Bạch Thế Niên biết cũng không thay đổi được tình hình. Còn không bằng để hắn không biết.
Bạch Thế Niên nghe những lời này trong lòng chua xót không dứt: “Ta cũng nhớ. Mỗi ngày đều nhớ, nhớ vô cùng. Vợ, mỗi tối ta đều nhớ nàng, muốn cùng nàng như hiện tại, nhớ đến nỗi hàng đêm ta đều ngủ không ngon, hận không được vuốt ve nàng trong ngực, trong thân thể, sẽ không tách ra nữa.” Lúc Bạch Thế Niên nói những lời này, ánh mắt lóe sáng.
Ôn Uyển không tiếp lời Bạch Thế Niên cũng phảng phất như không nghe thấy, ánh mắt nhìn những vết thương mới trên cơ thể tinh tráng của Bạch Thế Niên, Ôn Uyển nhìn chằm chằm vào vết thương trên cánh tay, vết thịt mới sáng loáng. Vết sẹo kia khiến người nhìn cảm thấy đặc biệt kinh khủng.
Ôn Uyển thấy trên người rõ ràng có thêm những vết thương, vừa đau lòng, vừa tức giận: “Không phải là chàng có kim ty nhuyễn giáp sao, sao còn bị thương?” Thật khó mới có được kim ty nhuyễn giáp, vậy mà không ngờ còn không dùng được. Thật làm nhục món đồ tốt, biết vậy đã không hao hết tâm tư lấy về.
“Đây là lúc tắm gặp thích khách ám sát.” Bạch Thế Niên nhìn thấy sự đau lòng trong đáy mắt nàng, cười giải thích. Tình hình thật ra là sau khi hoàng đế đến, Bạch Thế Niên ngoan ngoãn đem kim ty nhuyễn giáp trả lại cho hoàng đế, dù sao tính mạng hoàng đế cũng quan trọng hơn hắn nhiều.
Ôn Uyển biết bên trong thị vệ thân cận của Bạch Thế Niên có phản đồ, có gian tế tiến vào. Nhân lúc hắn tắm mà hành thích. Cũng may hai người Cao Tần, Cao Sơn rất cảnh giác, kịp thời chi viện, chẳng qua lúc đó lo lắng Ôn Uyển sẽ bị kinh sợ, không chịu nổi nên mới gạt nàng. Nói thẳng ra là ngay lập tức bị giết rồi. Ôn Uyển không biết trong đó còn có chuyện kinh tâm động phách.
Ôn Uyển nghe thấy giọng vân đạm phong khinh của Bạch Thế Niên, nhớ đến mấy năm tự mình lo lắng sợ hãi, một cỗ oán khí dâng lên, tức giận tràn ra: “Khốn kiếp, có biết ta ở kinh thành rất lo lắng không?” Khi đó lo lắng đến đổ bệnh nhưng người này nửa điểm cũng không biết. Ôn Uyển nghĩ lại cảm thấy mình rất ủy khuất. Gả cho một người như vậy chính là tự tìm tội. Ai nói nàng tìm được một người chồng tốt, rõ ràng là vớ phải một trượng phu khiến mình phải chịu khổ, chịu tội.
Ôn Uyển nghĩ đến những cực khổ mà mình phải chịu, nước mắt tí tách rơi. Nàng thật cảm thấy mình rất ủy khuất. Đều nói nam nhân kia yêu thương mình là người si tình nhất thiên hạ, những người đó đều hâm mộ nàng, nhưng người nào biết những khổ sở của nàng, phía sau còn những chua xót đây!
Bạch Thế Niên không biết hiện tại Ôn Uyển lại yếu ớt như vậy, nói hai câu nước mắt liền chảy ra. Nào có là một nhiếp chính quận chúa hô phong hoán vũ, rõ ràng chỉ là một cô gái nhỏ thôi!
Bạch Thế Niên là một nam nhân có chủ nghĩa đại nam nhân tuyệt đối. Lúc trước có đau lòng, có lo lắng nhưng phần nhiều là chột dạ. Nếu không phải thực sự yêu thương Ôn Uyển hắn còn đi rất xa, rất xa. Hiện tại nhìn Ôn Uyển không những không mang khí thế của một nhiếp chính quận chúa ra mà còn một dáng tiểu cô nương liền dở khóc dở cười, vội dỗ dành nàng: “Là ta không đúng, từ nay về sau sẽ không thế nữa. Đừng nóng giận, sau này thật sự sẽ không.” Cũng giải ngũ rồi, chắc chắn sẽ không bị thương nữa. Cho nên lời đảm bảo này vẫn có thể thực hiện được.
Ôn Uyển lau nước mắt, sau này quả thật sẽ không. Nếu Bạch Thế Niên còn dám bỏ nàng đi kiến công lập nghiệp gì đó nàng nhất định sẽ hòa ly với hắn. Dẫn theo hai con trai đi hải khẩu, đến lúc đó sẽ hạ lệnh không cho Bạch Thế Niên bước chân vào hải khẩu.
Ôn Uyển nghĩ vậy nhưng cũng không ngốc mà nói những lời sát phong cảnh này, nằm trong ngực Bạch Thế Niên, mềm giọng nói: “Chàng đừng náo loạn, chúng ta trò chuyện đã. Ta đã tám năm chưa trò chuyện với chàng rồi, đến giọng nói của chàng cũng không nhớ nữa.” Về phần tướng mạo à, có bản mẫu Minh Duệ ở đây muốn quên cũng không quên được. Nhưng giọng nói quả thật không nhớ rõ.
Bạch Thế Niên nghe lời này của Ôn Uyển trong lòng có chút chua xót. Chuyện vợ chồng quên mất giọng nhau, nguyên nhân là vì mình: “Được. Chúng ta nói chuyện.”
Hai vợ chồng nói chuyện phiếm, nội dung chủ yếu là về hai đứa bé. Bạch Thế Niên nghĩ đến hai đứa bé, tim liền mềm nhũn: “Vợ, hai đứa bé được dạy dỗ rất tốt, nàng vất vả rồi.” Lão đại thận trọng, thông tuệ, học tốt, đủ chống đỡ môn hộ. Lão nhị mặc dù có chút thanh tú nhưng cũng rất thông tuệ. Hai huynh đệ tương thân tương ái, mặc dù Bạch Thế Niên thường xuyên nghe những lời tán dương hai đứa bé nhưng chung quy vẫn không bằng tự mình cảm nhận.
Ôn Uyển nghe không khỏi buồn cười: “Thế nào? Có phải cảm thấy con trai do mẹ dạy sẽ không có tiền đồ không?” Triều đại này thân phận của nữ nhân rất thấp, hơn nữa phần lớn đều cho rằng nữ nhân nuôi con trai sẽ làm đứa bé nhiễm phấn son, bình thường đều không để nữ nhân dạy con trai.
Ban đầu Ôn Uyển không ủng hộ nhưng càng về sau Ôn Uyển lại phát hiện cách nói này cũng rất có đạo lý. Sở dĩ Minh Cẩn yếu ớt như hiện tại chính là bị ảnh hưởng bởi nàng. Bên cạnh lại có nhiều nữ nhân như vậy, nữ nhân mà, đối với trẻ con khó tránh khỏi có phần dung túng, cho nên nuôi ra Minh Cẩn có chút yếu ớt như một cô nương.
Ôn Uyển ý thức được vấn đề này mới thực sự lo lắng con trai lớn lên giữa một đám nữ nhân sẽ không tốt cho tương lai, sợ rằng đứa bé lớn lên sẽ quá nữ tính. Lúc này mới lo lắng, đi tìm tiên sinh. Hai năm qua đã tốt hơn nhiều nhưng Minh Cẩn rốt cuộc vẫn bị ảnh hưởng. Từ thái độ và cách ứng xử của Minh Duệ sẽ thấy.
Ôn Uyển không biết cũng may là tình huống của Minh Duệ đặc thù, có Minh Duệ ở bên cạnh trông coi Minh Cẩn, Minh Cẩn mới không bị lệch lạc, chẳng qua ít nhiều cũng bị ảnh hưởng. Nếu không thật không biết Minh Cẩn sẽ thế nào nữa.
Cũng vì vậy Ôn Uyển muốn sau khi Bạch Thế Niên trở về, sẽ để Bạch Thế Niên chung đụng với hai đứa bé nhiều hơn một chút. Hi vọng Bạch Thế Niên sẽ giúp Minh Cẩn hết yếu ớt. Theo hiểu biết của Ôn Uyển về Bạch Thế Niên, như vậy mới có thể sửa chữa khuyết điểm trên người Minh Cẩn. Một tướng quân có thể dẫn quân nhiều năm như vậy hẳn có thể dạy dỗ Minh Cẩn thật tốt.
Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển bẻ cong ý của hắn: “Có Mạnh mẫu ba lần chuyển nhà, dạy ra một Mạnh tử lưu danh thiên cổ. Hiện có vợ dốc lòng dạy dỗ, sau này Duệ ca nhi, Cẩn ca nhi nhất định cũng sẽ lưu danh thiên cổ. Cho nên không ai dám nói con trai do mẹ nuôi sẽ không có tiền đồ.” Đáy lòng Bạch Thế Niên cho