Ôn Uyển đang thở phào nhẹ nhõm vì đã hết bận, không ngờ Tống Lạc Dương lại đến thăm, Tống Lạc Dương đến thăm là tìm việc cho nàng.
Tống Lạc Dương sốt ruột, chuyện của Dư Kính bây giờ vẫn chưa có kết quả. Tống Lạc Dương lo lắng có thay đổi. Thỉnh cầu Ôn Uyển giúp đỡ khai thông, thả Dư Kính ra. Tống Lạc Dương sợ nếu Ôn Uyển không quan tâm không hỏi nữa, Dư Kính sẽ bị xử tử.
Ôn Uyển im lặng nhìn Tống Lạc Dương: “Lão sư, con đã sớm nói là chuyện này cậu hoàng đế sẽ xử lý tốt.” Dư Kính không cấu kết với nghịch tặc, cậu hoàng đế sẽ bảo toàn già trẻ nhà hắn, đã là nể mặt Tống Lạc Dương rồi. Hiện tại còn muốn nàng ra mặt đảm bảo Dư Kính bình yên vô sự, không có chuyện đó đâu.
Tống Lạc Dương thấy sắc mặt Ôn Uyển rất không kiên nhẫn, kỳ lạ hỏi thăm: “Ôn Uyển, chuyện của Dư Kính không khó.” Thái độ của Ôn Uyển đối với Dư Kính, khiến Tống Lạc Dương thấy rất kỳ lạ. Trước kia chuyện của Hoa Mai nhi, Ôn Uyển cũng từng ra mặt giúp đỡ. Nhưng đối với Dư Kính, Ôn Uyển rất phiền chán. Hơn nữa còn tỏ ra không muốn nhúng tay vào.
Đối với Ôn Uyển, tuy Tống Lạc Dương không dám nói là hiểu rõ, nhưng dù thế nào cũng là lão sư của Ôn Uyển. Tính tình vẫn biết. Nếu Dư Kính không trêu chọc Ôn Uyển, Ôn Uyển sẽ không có vẻ mặt như vậy. Cho nên, Tống Lạc Dương cảm thấy chắc chắn là có chuyện lão không biết.
Ôn Uyển cũng không có ý định gạt Tống Lạc Dương, lập tức cười nhạo nói: “Lão sư, nếu không phải người ra mặt cầu xin, ông ta thực sự không cấu kết với nghịch tặc. Con đã sớm buông tay rồi. Đối với người muốn tính kế con, nếu con vẫn bảo vệ ông ta, con đây thật đúng là Quan Âm Bồ Tát chuyển thế.” Ôn Uyển nhiều lần tỏ ra khoan dung với Hạ Ảnh, đó bởi vì nàng xem Hạ Ảnh là người nhà. Đối với người nhà, khó tránh khỏi có chút khoan dung. Nhưng Ôn Uyển cũng hiểu rõ, trừ chuyện năm đó. Rất nhiều chuyện sau này không phải chủ ý của Hạ Ảnh. Không thể nói Hạ Ảnh phản bội hay không phản bội. Còn Dư Kính, đối với Ôn Uyển mà nói, Dư Kính chỉ là một người quen biết, hơn nữa còn là người tính kế mình, sao rộng lượng được.
Tống Lạc Dương hoảng sợ: “Dư Kính từng tính kế con, chuyện như thế nào?”
Ôn Uyển đương nhiên không nói, nhưng Hạ Ảnh ở bên cạnh lại không khiêm nhường như vậy. Nói cho Tống Lạc Dương biết chuyện Dư Kính lúc trước bởi bị Ngũ hoàng tử bức bách, cuối cùng tính kế Ôn Uyển .
Tống Lạc Dương có chút không tin nói: “Ôn Uyển, có phải con nhầm rồi hay không?”
Ôn Uyển cười nói: “Lão sư, biết người biết mặt mà không biết lòng. Con nể mặt lão sư, đã là nhượng bộ lớn nhất rồi. Con quyết định sẽ không ra mặt. Sống hay chết, phải xem số mệnh của ông ta.” Nàng không ra tay trả thù đã là tốt lắm rồi, còn muốn nàng ra tay cứu giúp, nằm mơ đi.
Tống Lạc Dương há hốc mồm, nếu là như vậy, Ôn Uyển không ra tay giúp đỡ cũng là bình thường. Lúc trước Ôn Uyển bằng lòng ra mặt, cũng là nể mặt lão. Lúc ấy lão có lý chẳng sợ tìm Ôn Uyển giúp đỡ, cũng cho là Dư Kính vô tội. Hiện tại, cho dù lão là lão sư của Ôn Uyển, cũng không mở miệng được.
Ôn Uyển nhìn bộ dạng của Tống Lạc Dương, vừa cười vừa nói; “Lão sư, với tư cách là bạn thâm giao đồng môn, người đã đủ thành ý rồi. Thật sự. Nếu không phải là người, Dư gia đã bị tịch thu tài sản, chém cả nhà rồi.” Nếu không phải nể mặtTống Lạc Dương, nàng mới không quan tâm chuyện vớ vẩn này.
Môi Tống Lạc Dương động đậy, cuối cùng không nói gì cả. Trong lòng nặng trĩu đi về. Ôn Uyển nhìn bóng hình lạnh lẽo của Tống Lạc Dương, chỉ hơi thở dài, im lặng.
Phương Hi tìm Tống Lạc Dương, nghe xong lời nói của Tống Lạc Dương thì sững sờ. Bà đã cảm thấy thái độ quận chúa đối với Dư Kính rất kỳ lạ. Thế nhưng mà bà tuyệt đối không nghĩ tới, Dư Kính vậy mà đã từng bán đứng Ôn Uyển. Ôn Uyển có thể không so đo hiềm khích lúc trước giúp Dư Kính thoát tội đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Muốn hơn nữa, nhắc đến ngay cả bản thân bọn họ cũng thấy xấu hổ.
Tống Lạc Dương cười khổ nói: “Chuyện này ta sẽ không nhúng tay nữa.” Không ngờ Dư Kính phản bội Ôn Uyển, lão luôn yêu thương Ôn Uyển như con gái của mình. Dư Kính lại vì tiền đồ, địa vị của mình, phản bội Ôn Uyển. Người làm lão sư nếu còn vì Dư Kính bôn ba, chính lão cũng thấy áy náy.
Phương Hi im lặng.
Ôn Uyển đang chuẩn bị đến Ôn Tuyền thôn trang nghỉ ngơi, thì nghe thấy một tin tức khiến nàng giật mình. Đám người Mãn lưu vong sâu trong thảo nguyên, phái người đến kinh thành, tỏ ý bọn họ bằng lòng thần phục triều đình Đại Tề. Nói cách khác, bọn họ bằng lòng cúi đầu xưng thần.
Đám văn nhân đương nhiên là rất vui mừng, điều này tốt hơn chiến tranh nhiều. Đám văn nhân thích ca công tụng đức, điều này Ôn Uyển đã sớm thành thói quen.
Hạ Ảnh tỉnh táo hơn đám văn nhân: “Quận chúa, bây giờ đám người đó bằng lòng thần phục Đại Tề, đơn giản là muốn nhận được sự giúp đỡ của Đại Tề, để bọn họ nghỉ ngơi dưỡng sức. Chờ bọn họ khôi phục sức sống, đến lúc đó vẫn là tai hoạ.”
Ôn Uyển khẽ cười: “Đúng vậy, bây giờ tầm nhìn xa hơn rồi.”
Hạ Ảnh oán thầm trong lòng, khả năng quan sát của nô tì vốn rất tốt. Chỉ là người không phát hiện ra thôi: “Ở bên cạnh quận chúa lâu như vậy, nếu không học được gì. Thật sự rất xấu hổ.” Ở bên cạnh Ôn Uyển hai mươi hai năm, hơn nửa đời người rồi.
Ôn Uyển cười, không đấu võ mồm với Hạ Ảnh nữa: “Bảo bọn họ chuẩn bị xe ngựa. Ta muốn đi hoàng cung.” Trước đó, Ôn Uyển có ấn tượng mơ hồ với chuyện này, hiện tại biết rõ tin tức, đã có phương án chuẩn xác giải quyết chuyện này.
Ôn Uyển vào hoàng cung, hoàng đế đang định phái người truyền Ôn Uyển tới! Hạ Ảnh đã biết tin, sao hoàng đế lại không biết? Chỉ là đám văn thần phía dưới, mười người thì chín người cho rằng tiếp nhận việc cúi đầu xưng thần của người Mãn Thanh. Tuy Hoàng đế là vua của một nước, nhưng với tư cách là một minh quân, cũng không thể coi thường đề nghị của đại thần.
Điều này Ôn Uyển không giống hoàng đế. Hoàng đế muốn làm minh quân, làm một minh quân lưu danh thiên cổ, không hi vọng để lại thanh danh chuyên quyền độc đoán, tầm nhìn thiển cận, lòng dạ hẹp hòi. Nhưng Ôn Uyển vốn không quan tâm thanh danh. Nên làm như thế nào, muốn làm như thế nào, chỉ cần không ảnh hưởng đến tình hình đại cục, nàng đều dám làm.
Ôn Uyển thấy sắc mặt hoàng đế không tốt, vừa cười vừa nói: “Cậu, người đau đầu vì việc cúi đầu xưng thần của người Mãn Thanh à?”
Hoàng đế nhìn bộ dạng hoàn toàn không để ý của Ôn Uyển ngược lại có chút thoải mái. Ôn Uyển lười thì vẫn lười, nhưng luôn cho ông chủ ý tốt. Nhưng cũng không đúng ah, vừa biết tin đã có đối sách, Ôn Uyển chịu khó từ lúc nào vậy?
Ôn Uyển dở khóc dở cười: “Cậu, thật ra từ năm trước con đã có biện pháp.” Ôn Uyển lập tức bảo Ngọc Phi Dương mang biện pháp kích cầu kinh tế của biên thành nàng đã chuẩn bị nói cho hoàng đế biết.
Làm cậu cháu nhiều năm như vậy, điều hoàng đế thích nhất, thưởng thức nhất ở Ôn Uyển chính là Ôn Uyển mưu tính sâu xa. Ví dụ như nói về xây dựng thủy quân, nếu Ôn Uyển không nhắc đến sự nguy hại khi không xây dựng thủy quân, và lợi ích khi xây dựng thủy quân. Hoàng đế nghe xong thấy rất có lý.
Hoàng đế tin tưởng ánh mắt của Ôn Uyển, đây cũng là nguyên nhân chính vì sao hoàng đế đồng ý với Ôn Uyển. Bây giờ biện pháp Ôn Uyển nói, hoàng đế cảm thấy rất hữu dụng.
Đáng tiếc, Ôn Uyển lại thừa nước đục thả câu: “Cậu, đây chỉ là một cách, cụ thể chờ bọn họ đến, xem bọn họ ra điều kiện gì nói sau không muộn.” Một tộc người thua trận không có tư cách đàm phán với bọn họ. Bọn họ chỉ có thể khuất phục, chỉ có thể tiếp nhận. Muốn ra điều kiện, vậy căn bản là chuyện cười.
Hoàng đế nghe xong cực kỳ vui vẻ. Cho nên nói, vẫn là Ôn Uyển hiểu lòng ông nhất. Người Mãn Thanh đã bị bọn họ đuổi tới vùng đất sâu của thảo nguyên. Hiện tại bọn họ nghĩ phụ thuộc liền phụ thuộc, vậy cũng phải xem ông có động ý hay không? Đối với lời nói của đám đại thần kia, ông không muốn để ý tới.
Ôn Uyển nói xong chuyện này muốn nghỉ ngơi: “Cậu, người đã đồng ý với con. Chờ con xử lý xong chuyện buôn bán, sẽ để con nghỉ ngơi. Không thể nói không giữ lời.”
Hoàng đế tâm tình rất tốt: “Đám người bọn họ tới kinh thành, con phải quay về.” Từ biên thành đến kinh thành, nhanh nhất cũng phải một tháng. Hoàng đế cho Ôn Uyển một tháng nghỉ ngơi cũng đủ rồi.
Mặc dù Ôn Uyển không có đại nghĩa dân tộc, nhưng làm quận chúa nhiếp chính mấy tháng, nặng nhẹ nàng hiểu rõ. Nếu chuyện này xử lý thỏa đáng, biên thành có thể sẽ không có chiến tranh nữa. Cho nên nói, đây cũng là chuyện tích đức, nên làm.
Ôn Uyển trở lại phủ quận chúa, tuyên bố tin tức cho ba cha con. Minh Cẩn thiếu chút nữa tung tăng reo hò như chim sẻ. Chẳng qua là dưới ánh mắt lạnh lùng của Bạch Thế Niên, ngoan ngoãn co đầu rút cổ đứng dậy.
Bạch Thế Niên có ấn tượng sâu sắc với Sơn Trang. Hai đứa con trai đều có được ở Sơn Trang! Lần này đi Sơn Trang, dù thế nào cũng phải khiến Ôn Uyển sinh cho hắn một tiểu tử mập mạp nữa.
Kỳ Triết không có cảm giác mất mặt, dưới ánh mắt khinh bỉ của Minh Cẩn nói muốn muốn cùng cả nhà Ôn Uyển đi Sơn Trang.
Ôn Uyển đương nhiên là đồng ý.
Minh Cẩn bất mãn nói: “Ca, biểu cữu (cậu họ) cũng thiệt là. Cả nhà mình đi nghỉ ngơi, cậu đi theo làm gì.”
Đối với sự lòng dạ hẹp hòi của Minh Cẩn, Minh Duệ không biết làm sao. Lại nói tiếp đây cũng là vấn đề tính cách. Linh Đông tính cách chất phác, nhiều tuổi hơn Minh Cẩn, luôn xem mình là ca ca, cho nên rất nhân nhượng Minh Cẩn. Thời gian dài, Minh Cẩn đương nhiên sẽ thích Linh Đông.
Kỳ Triết không giống vậy, ở dưới hoàn cảnh như vậy, tính tình hơi thâm trầm. Đối với Minh Cẩn, tuy Kỳ Triết không đến mức nhìn không quen, nhưng quyết định không nhượng bộ. Hai người thường xuyên chống đối nhau, cho nên Minh Cẩn rất không thích Kỳ Triết.
Ôn Uyển là người thuộc phái hành động. Hoàng đế đã đồng ý, nàng lập tức căn dặn người thu dọn gói đồ, ngày hôm sau mang theo chồng và con trai cùng đi Ôn Tuyền thôn trang. Hiện tại mới tháng ba, đúng lúc hoa đào đua nở. Cả gia đình dạo bước trong rừng hoa đào, là chuyện rất tuyệt vời. Cũng là chuyện Ôn Uyển luôn chờ đợi. Hiện tại rốt cục có thể thực hiện.
Mùa xuân tháng ba, cỏ mọc, chim oanh tung bay, hoa đua nở khắp nơi tỏa ra mùi mùa xuân. Ngày xuân chính là mùa đẹp để ngắm hoa.
Ôn Uyển vừa ngắm phong cảnh ở bên cạnh vừa nói chuyện với Minh Cẩn. Có lúc là vài câu tùy ý, có lúc dùng đến điển cố. Đời này, phúc lợi tốt nhất Ôn Uyển đạt được chính là bản lĩnh đã gặp qua sẽ không quên. Sách xem trước kia đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ. Dạy bảo con trai không tốn sức chút nào.
Bạch Thế Niên nhìn nhưng thầm tặc luỡi. Trước kia đối với tin đồn bên ngoài Ôn Uyển là thiên hạ đệ nhất tài nữ, còn nhận được danh hào nữ học sĩ đầu tiên, trong lòng Bạch Thế Niên còn buồn bực! Bởi vì Bạch Thế Niên và Ôn Uyển ở chung hơn ba tháng, thật sự không phát hiện ra Ôn Uyển có bao nhiêu tài văn chương. Hiện tại xem như đã biết, thứ chứa trong đầu vợ hắn, không phải ít.
Minh Duệ thấy Bạch Thế Niên dùng ánh mắt sùng bái nhìn mẫu thân của hắn thì im lặng nhìn nóc xe. Được rồi, hắn nên hiểu. Bởi vì trước kia cha mẹ chỉ ở chung được ba tháng, cho nên rất nhiều chuyện không biết, rất bình thường. Lúc đầu hắn cũng bị dọa, học thức của mẫu thân hắn thật sự rất uyên bác. Hắn có thể hiểu là nhân tài tuyệt thế trên thông thiên văn dưới rành địa lý.
Minh Cẩn không quan tâm đến chuyện của cha và ca ca hắn. Hắn đang hào hứng bừng bừng mà nghe mẫu thân giảng giải các điển cố thú vị. Cho dù tùy tiện chỉ vào một ngọn cỏ, mẫu thân cũng có thể nói cho hắn nghe một câu chuyện hay. Hắn càng ngày càng sùng bái mẫu thân của hắn, sau này lớn lên hắn cũng muốn làm người học rộng tài cao giống mẫu thân của hắn.
Ôn Uyển mệt mỏi, nằm trong xe ngựa, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Tướng ngủ của Ôn Uyển không đẹp, lúc ngủ với Bạch Thế Niên, đều được ôm nên đạp không được (đương nhiên, cho dù đạp mấy lần, đối với Bạch Thế Niên mà nói, đó cũng là ngãi ngứa). Nếu không sẽ đạp chăn.
Lúc trước Ôn Uyển và Bạch Thế Niên tách ra ngồi, hai con trai ngồi ở giữa. Trước mặt con trai, Bạch Thế Niên luôn duy trì hình tượng.
Minh Duệ mang vẻ mặt đau khổ đắp kín chăn cho Ôn Uyển.
Minh Cẩn cười: “Ha ha, mẹ ngủ như vậy thật khó coi, còn không bằng đệ.”
“Coi chừng, để mẹ nghe thấy, tức giận biến thành xấu hổ sẽ đánh đệ đó.” Minh Duệ uy hiếp, Minh Cẩn lập tức câm mồm. Nhưng vẫn vui tươi hớn hở.
Bạch Thế Niên ngồi ở bên cạnh, cũng không lên tiếng. Ôn Uyển luôn nhắc nhở hắn, người một nhà ở cùng nhau không cần quá gò bó. Cho nên bây giờ một nhà bốn người ở chung với nhau, hắn có thể chịu đựng, không mở miệng, quyết không mở miệng. Thật sự nhìn không quen, hắn hung hăng trừng mắt, cảnh cáo Minh Cẩn.
Mà lúc này, Tô Hàng ở phía xa ngàn dặm dưới sự giúp đỡ của Lão ăn mày đã có thể khập khiễng đi lại. Lão ăn mày cười tủm tỉm nói: “Dưỡng thương cả mùa đông cuối cùng chân của ngươi cũng tốt lên. Ta đã nói với ngươi là không hỏng a? Đơn thuốc của ta tốt a!”
Tô Hàng luôn lo lắng mình sẽ trở thành người tàn phế. Chân của Tô Hàng bị thương. Chỉ là người làm chân hắn bị thương rất có kinh nghiệm. Lúc ấy tuy Tô Hàng đi không được, vô cùng đau đớn nhưng cũng không thương tổn đến xương cốt. Mấy tháng này dùng thuốc tốt nhất, lại có biện pháp đúng đắn. Nếu không, đừng nói ba tháng, ba năm cũng không khỏi.
Lão ăn mày nói thầm trong lòng, nếu khiến ngươi thành người tàn phế, Lý đại quan nhân cũng không chịu nổi trách nhiệm. Nhưng sẽ để ngươi hết hy vọng, để ngươi chịu chút đau đớn về da thịt.
Tô Hàng nghe Lão ăn mày luôn miệng nói không có vấn đề, tuy vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng: “Lão nhân gia, ta muốn đi gặp nàng ấy.” Nàng ấy, không phải Tiết Minh Ngưng thì ai.
Lão ăn mày thật ra rất muốn trợn tròn mắt, đến lúc nào rồi, còn nhớ đến người phụ nữ vong ân phụ nghĩa kia. Thật là đủ si tình. Ôi, nhà giàu sang xuất hiện nhiều người si tình nha!
Lão ăn mày nhịn không được sự cầu khẩn của đau khổ, cuối cùng đồng ý đi nghe ngóng tin tức cho Tô Hàng. Lão ăn mày đi loanh quanh ở bên ngoài mấy ngày mới nghe ngóng được tin tức nói: “Ta nghe nói đầu tháng một Lý gia sẽ đi chùa thắp hương. Đến lúc đó chúng ta đợi ở trong chùa, tìm cơ hội gặp mặt một lần là được.” Nhưng thật ra người đứng đằng sau nói lúc đó có thể để Tô Hàng gặp Tiết Minh Ngưng. Nếu không, cho dù có mười cái mạng, lão cũng không làm chuyện như vậy.
Tô Hàng vui lòng gật đầu.
Đến ngày hôm đó, Tô Hàng vốn muốn đổi cách ăn mặc. Lão ăn mày thấy thế lập tức cười ha ha: “Ngươi bây giờ là tên là ăn mày. Làm dáng cái gì? Vẫn mặc như vậy đi.” Cũng chỉ có để bộ dạng bẩn thỉu của Tô Hàng khiến Tiết Minh Ngưng hoàn toàn hết hy vọng, để lộ ra bộ mặt thật của Tiết Minh Ngưng, Tô Hàng mới có thể thực sự hối hận, và thay đổi thái độ.
Tô Hàng nhìn bộ quần áo trên người, quần áo của ăn mày. Bộ dạng này sao hắn dám đi gặp Tiết Minh Ngưng. Thế nhưng mà Lão ăn mày không để hắn có thêm thời gian, lôi kéo hắn đi chùa.
Tất cả đã sớm thu xếp xong, theo như sắp xếp Lão ăn mày trực tiếp dẫn Tô Hàng đến một nơi. Vừa vặn Tiết Minh Ngưng đang nghỉ ngơi ở đó.
Tô Hàng còn chưa đi vào, đã nghe thấy nha hoàn bên cạnh nói: “Di nương, người có thai. Phải chú ý cơ thể. Lão gia nói, đợi người sinh được con trai sẽ nâng người lên làm bình thê.” Tiết Minh Ngưng tuy đẹp, nhưng quá thủ đoạn, Lý đại quan nhân không có khả năng vì nàng ta mà bỏ vợ. Nguyên nhân rất đơn giản, thế lực nhà mẹ đẻ của Lý nương tử không nhỏ, có một người cháu là quan thất phẩm. Vô duyên vô cớ bỏ vợ, nhà họ Lý chẳng nhẽ không giày vò, làm ầm ĩ với Lý đại quan nhân. Lý đại quan nhân thích mỹ nhân, nhưng cũng không chống lại được áp lực của nhà bố mẹ vợ. Lý đại quan nhân thích Tiết Minh Ngưng, chỉ nói đợi nàng giữ được con trai, sẽ nâng nàng ta lên làm bình thê.
Tiết Minh Ngưng im lặng. Nàng vốn không xem trọng vị trí bình thê, chính thê. Hiện tại Tiết Minh Ngưng đã sớm hối hận. Hối hận không nên dây dưa với Tô Hàng. Nếu không, bây giờ nhất định không rơi vào tình trạng như vậy. Chỉ là trên đời không có thuốc hối hận.
Tiết Minh Ngưng đang suy nghĩ chuyện này, đột nhiên nghe thấy tiếng quát của nha hoàn: “Ai? Lại chạy tới nơi này nhìn lén di nương nhà ta. Ai…” Không biết có bao nhiêu người nghe tin đồn đến ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của di nương nhà bọn họ, mấy ngày này chuyện như vậy đã xảy ra không biết bao nhiêu lần rồi. Những người nhìn, ngấp nghé khuôn mặt xinh đẹp của di nương nhà bọn họ đều bị đánh chết.
Tiết Minh Ngưng nhìn thấy Tô Hàng mặc bộ quần áo rách tả tơi, khẽ giật mình. Mấy tháng nay, Tô Hàng ăn ở trong miếu hoang, đã sớm gầy đến mức không ra hình người, lại mặc bộ quần áo rách, đầu tóc rối bời, cả người bẩn thỉu, chính là một tên ăn mày.
Trong ấn tượng của Tiết Minh Ngưng, Tô Hàng vẫn luôn là một công tử tốt nhanh nhẹn. Như bây giờ mặc bộ quần áo của ăn mày, khiến nàng ta không kịp phản ứng. Tô Hàng vậy mà trở thành ăn mày. Đường đường là trưởng tử của tướng phủ, là người thừa kế tương lai, bây giờ lại rở thành ăn mày, còn chuyện nào mỉa mai hơn không.
Tô Hàng si ngốc mà nhìn Tiết Minh Ngưng. Lần này Tiết Minh Ngưng tới dâng hương, cho nên ăn mặc rất giản dị. Bộ quần áo màu trắng, thêu hoa cúc đơn giản. Trên tóc cài trâm ngọc hình hoa cúc, bên cạnh cài trâm hoa bằng ngọc hình hoa mai. Người xưa nói rất đúng, người con gái xinh đẹp nhất chính là lúc mặc quần áo màu trắng. Bộ quần áo màu trắng này càng làm nổi bật sự điềm đạm đáng yêu của Tiết Minh Ngưng.
Bởi vì tiếng kêu của nha hoàn, gia đinh ở cách xa mười bước nhận được tin tức lao đến. Thấy Tô Hàng, liền muốn động thủ. Thái độ của Tiết Minh Ngưng không sao cả: “Được rồi, đơn giản là đi lầm đường. Chúng ta đi về.” Đã trở thành người xa lạ, những điều trong quá khứ cũng nên dứt bỏ.
Tô Hàng thấy Tiết Minh Ngưng giả bộ không quen biết mình, nhịn không được lẩm bẩm nói: “Minh Ngưng, Minh Ngưng…”
Mấy gia đinh kia không nhận ra Tô Hàng, nhưng thấy một tên ăn mày gọi thanh danh của di nương bọn họ, lập tức giận dữ: “Cái đồ không biết lợi hại, đánh chết cho ta.”
Lão ăn mày vội kêu hạ thủ lưu tình, thậm chí dùng người mình ngăn cản giúp, nhưng Tô Hàng vẫn bị mấy tên tôi tớ độc ác đẩy ngã xuống đất, đầu đập phải đá. Đập phải hòn đá lớn, đầu chảy đầy máu.
Tô Hàng không quan tâm máu đang chảy trên đầu, lớn tiếng gọi Tiết Minh Ngưng. Tiết Minh Ngưng quay đầu lại nhìn Tô Hàng, trong mắt là sự chán ghét. Bây giờ Tô Hàng giống tên ăn mày ở ven đường.
Ánh mắt này, kích thích đến mức Tô Hàng không nói được lời nào. Trái tim của Tô Hàng lạnh từ đầu đến lòng bàn chân. Sau đó, sững sờ nhìn Tiết Minh Ngưng rồi đi.
Lão ăn mày thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, người phụ nữ này quá phối hợp. Không biết còn tưởng đã nói trước cho nàng ta rồi. Nhưng mà nhìn biểu hiện kia, người phụ nữ này thật nhẫn tâm. Đây không phải việc hắn sắp xếp. Cũng tốt, hiện trạng này có lực sát thương hơn nhiều.
Lão ăn mày thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cuối cùng hắn cũng hoàn thành xong chuyện này. Quay đầu, định khuyên bảo Tô Hàng, đã thấy Tô Hàng ngất xỉu. Lần này Tô Hàng thực sự mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần.
Lúc này, có hai người chui ra từ bên cạnh. Nếu Tiết Minh Ngưng vẫn còn ở đây, sẽ biết hai người này chính là người ngày trước đến tiễn đưa Tô Hàng.
Lão ăn mày thấy hai người này xuất hiện, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Chuyện của hắn rốt cục đã hoàn thành: “Hai ông chủ, chuyện đã đồng ý với ta…”
Người có dáng người cao cao nói: “Ngươi yên tâm, con trai ngươi đã bình an về nhà. Đi thôi!” Lão ăn mày thực sự là ăn mày, hơn nữa những việc đã trải qua hắn nói với Tô Hàng đều thật.
Nhưng mà đều là chuyện trước kia. Lúc đõ hắn bị người ta mưu hại, thiếu chút nữa mất mạng, cuối cùng lưu lạc thành tên ăn mày. Nhưng hắn không dám đi tìm vợ và con. Nhưng vợ hắn thực sự là người vợ hiền, người mẹ tốt, biết hắn mất đi tất cả, lưu lạc thành ăn mày, thuyết phục con gái tiếp nhận hắn một lần nữa,