Ánh nắng tươi sáng, chim ca bướm lượn, ong mật bay giữa bụi hoa muôn hồng nghìn tía, phong cảnh như này, chính là thời điểm tốt nhất để ngắm cảnh.
Ôn Uyển lững thững đi tới tiểu đình nằm giữa lưng chừng núi, nhìn một mảnh xanh tươi rậm rạp, còn có một ít hoa nở rộ đủ màu sắc, trên mặt không ngăn được nụ cười.
Hạ Dao biết, Ôn Uyển đặc biệt thích ở trong vườn đi dạo. Thật ra thì trừ lúc trời đông giá rét, lúc khác trong vườn đều là cảnh đẹp như họa. Vẫn là tiên hoàng tinh mắt, biết Quận chúa thích ngắm mĩ cảnh, dứt khoát đem hậu hoa viên này ban cho Quận chúa. Nhìn một cái, cũng hơn mười năm còn không có nhìn đủ mĩ cảnh này.
Người phía dưới đã chuẩn bị thỏa đáng tất cả mọi thứ. Phía ngoài cũng có nha hoàn vào hồi bẩm: “Quận chúa, quốc công phu nhân và thế tử phi Thuần Vương tới.”
Ôn Uyển cười lên.
Mai nhi và Giang Lâm đã dẫn theo hai nữ nhi tới đây. Đây cũng là theo yêu cầu của Ôn Uyển, coi như là tụ tập riêng tư.
Hôm nay Di Huyên mặc một thân váy áo màu hồng phấn, trang sức trên người cũng đơn giản. Mẫn gia lại mặc một thân váy áo xanh biếc, trang sức cũng đơn giản. Đây là vì Ôn Uyển luôn luôn thích đơn giản, cho nên Mai nhi và Giang Lâm cũng để cho nữ nhi của mình ăn mặc đơn giản.
Hai tiểu cô nương thấy Ôn Uyển tự nhiên hào phóng, cũng không vì Ôn Uyển là mẹ chồng tương lai của các nàng mà biểu hiện ra câu thúc. Điểm này khiến cho Ôn Uyển rất thích.
Ôn Uyển nhìn hai tiểu cô nương càng ngày càng xinh đẹp, ôm hai đứa bé cười nói: “Làm sao lại ăn mặc mộc mạc như vậy. Tiểu cô nương, hẳn là ăn mặc thật xinh xinh đẹp đẹp mới phải.” Mai nhi và Giang Lâm đúng là đã suy nghĩ nhiều rồi, bản thân Ôn Uyển thích đơn giản, nhưng cũng rất thích nhìn tiểu cô nương ăn vận thật xinh đẹp, nhìn rất thư thái.
Mai nhi cười nói: “Ta đã nghe ngươi nói sau này nếu có nữ nhi, sẽ ngày ngày để nàng ăn mặc thật xinh đẹp, không khác gì tiểu tiên nữ.”
Ôn Uyển gật đầu thở dài nói: “Đúng vậy. Ta vẫn luôn mơ tưởng đến nữ nhi. Ban đầu thái y chẩn đoán bệnh nói là sinh đôi, liền đặc biệt mơ tưởng đến long phượng thai. Kết quả lại sinh hai tiểu tử. Cũng là các ngươi tốt, có nhi có nữ.” Điểm này thật khiến cho Ôn Uyển tiếc nuối. Mặc dù nói sau này nhi tử có nữ nhi. Nhưng nữ nhi và tôn nữ (cháu gái) là hai khái niệm không giống nhau đâu đấy.
Mai nhi cười mắng: “Ngươi nên biết đủ đi. Ngươi không biết quốc công gia nhà ta hâm mộ ngươi có hai nhi tử như vậy cỡ nào đâu. Cũng may sau này Minh Duệ làm con rể hắn, coi như là cho hắn một chút an ủi. Bây giờ ngươi vẫn còn ở nơi này oán trách.” Lời Mai nhi nói không có sai, mỗi lần La Thủ Huân nhìn thấy nhi tử làm chuyện không hài lòng, không như ý, luôn lẩm bẩm, vì sao Minh Duệ và Minh Cẩn lại không phải là con của hắn? Tùy tiện một lần liền được hai. Lời này luôn khiến cho Mai nhi vừa buồn cười vừa tức giận.
Giang Lâm ở bên cạnh cũng cười hợp với tình hình.
Ôn Uyển đầy mặt nở nụ cười: “Nào có tốt như La Thủ Huân nói vậy. Hai hài tử này luôn khiến cho ta phiền lòng đấy.” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng bậc làm cha làm mẹ có ai mà không thích người khác khen ngợi con của mình. Huống chi, hai nhi tử của nàng thật xứng đáng được khen ngợi.
Mai nhi nghe xong trợn mắt nhìn Ôn Uyển một cái: “Người nào không biết hai đứa bé, đặc biệt là Minh Duệ, hiểu chuyện lại hiếu thuận, chưa từng khiến ngươi nhọc lòng. Ngươi đúng là đứng nói chuyện không đau thắt lưng, ngươi nhìn Hổ ca nhi và Báo ca nhi nhà ta. . . . . . Ta lười nói với ngươi. Ngươi lại còn khoe khoang.” Mai nhi vạn phần phỉ nhổ giải thích của Ôn Uyển. Minh Duệ nổi danh là biết điều hiểu chuyện, còn dám nói là phiền lòng.
Ôn Uyển cũng là ra vẻ mặt bất đắc dĩ! Đúng rồi, dậy một Minh Duệ so với dạy hai Minh Cẩn còn nhọc lòng hơn đấy! Lời này Ôn Uyển chỉ có thể chôn dấu dưới đáy lòng, lại không có cách nào nói với người khác, ngay cả Bạch Thế Niên cũng không thể nói. Thế nhưng Ôn Uyển cũng vui mừng, từ chuyện lần trước, hình như Minh Duệ đã thật sự buông bỏ. Hiện tại xem ra đã sáng sủa hơn trước kia không ít, thỉnh thoảng còn có thể biểu lộ ra một ít tính tình trẻ con. Ôn Uyển không biết là thời điểm Hạ Dao và Hạ Ảnh ở sau lưng nói chuyện, cho rằng Bạch Thế Niên trở lại, có cha mẹ thương yêu mới có thể khiến cho Minh Duệ thả lỏng. Cho nên mới nói, hài tử nếu có cha mẹ cùng nhau dạy, mới có thể khỏe mạnh trưởng thành .
Mai nhi nhìn thoáng qua Giang Lâm, thấy Giang Lâm mỉm cười, lúc này mới mở miệng nói: “Ôn Uyển, thế tử gia trở lại. Ta nghe quốc công gia nói, họa nghệ của thế tử gia lại tiến cao thêm một bước.”
Đối với tin tức này, Ôn Uyển thật đúng là không biết. Nhưng nghe được họa nghệ của Yến Kỳ Hiên tiến bộ, đương nhiên vui mừng, lập tức cười nói: “Vậy thì tốt. Nếu hắn vẫn tiếp tục nghiên cứu, tương lai nhất định có thể trở thành một đời đại sư đấy. Thế tử phi, phải chúc mừng ngươi rồi.”
Giang Lâm khẽ cười nói: “Trước khi ta tới đây, thế tử gia muốn ta thay hắn nói một tiếng cảm tạ. Cảm tạ Quận chúa nói lời hay trước mặt hoàng thượng.” Một đệ tử tôn thất có tước vị không thể rời đi kinh thành, đặc biệt là người như Yến Kỳ Hiên lại càng không có khả năng. Bản thân Yến Kỳ Hiên cũng tự biết, đây là có Ôn Uyển ở chính giữa xuất lực.
Ôn Uyển nở nụ cười chân thành: “Nếu muốn tạ ơn thì nên lấy ra thành ý. Cũng không thể nói một chút trên miệng là xong. Những lễ vật khác ta không cần, bảo hắn chọn lựa mấy tác phẩm hắn cho là tốt nhất mang đến cho ta là được.” Nói lời khách sáo không có ý nghĩa. Đã nhiều năm như vậy, Ôn Uyển tin tưởng, Yến Kỳ Hiên cũng đã sớm buông xuống. Mặc dù không thể trở thành vợ chồng, nhưng cũng có thể trở thành bằng hữu .
Giang Lâm thấy sắc mặt Ôn Uyển như thường, cười đáp: “Được, chờ ta trở về sẽ đem lời này của Quận chúa chuyển cáo cho thế tử gia.” Giang Lâm thật sự không ăn giấm, bởi vì không cần thiết phải ghen. Bất kể thế tử có thực đã buông xuống hay không, nhưng Giang Lâm có thể khẳng định Ôn Uyển đã sớm buông xuống. Nếu không, cũng không thể nào toàn thân đều tràn ngập mùi vị của hạnh phúc như vậy, nhìn vào sẽ làm cho người ta hâm mộ.
Nói đến Yến Kỳ Hiên, tất nhiên cũng nói đến Tào Tụng, Mai nhi cười nói: “Lần này Tào Tụng cũng theo chân Yến Kỳ Hiên đồng thời trở về .”
Ôn Uyển cười nhạt, không có đón lời này. Tào Tụng, đó là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi, nếu không ai nói tới, Ôn Uyển cũng quên mất còn có một người như thế đấy.
Mai nhi thấy Ôn Uyển không có hứng thú, cũng không nói tiếp. Đại công chúa một mực ở trong biệt viện, không tham dự vào chuyện hỗn loạn. Cũng coi như may mắn trong bất hạnh, chẳng qua vợ chồng hai người chưa xé rách mặt mà thôi, nhưng đã sớm trở thành người dưng.
Mai nhi và Giang Lâm tới lúc sắc trời đã tương đối trễ. Ba nữ nhân ở chung một chỗ, đương nhiên nói cũng đặc biệt nhiều, thật giống như một cái nháy mắt đã đến giờ dùng cơm trưa.
Đến chính viện, Minh Duệ và Minh Cẩn đã chờ ở đây. Ôn Uyển vốn có ý chuẩn bị cho Bạch Thế Niên nhìn hai tiểu cô nương một cái. Nhưng buổi sáng bởi vì Hầu phủ có chút việc, Bạch Thế Niên đã đi qua, đến bây giờ cũng chưa có trở lại.
Minh Duệ và Minh Cẩn hành lễ với Giang Lâm và Mai nhi xong, liền đứng ở một bên.
Mai nhi là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích. Giang Lâm đối với Minh Cẩn cũng rất hài lòng, hiện tại Minh Cẩn so với lần nhìn thấy trước đây đã trầm ổn hơn không ít.
Minh Cẩn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Mẫn gia. Đối với tướng mạo của Mẫn gia, đương nhiên là Minh Cẩn vạn phần thích, thật là một tiểu muội muội xinh đẹp.
Minh Duệ đối với Di Huyên lại là làm như không thấy, giống như Di Huyên là không khí vậy. Điểm này khiến cho Mai Nhi âm thầm quan sát không nhịn được mà than thở dưới đáy lòng, Minh Duệ đối với nữ nhi nhà mình cũng quá lãnh đạm rồi.
Cổ đại nam nữ bất đồng, Ôn Uyển cười nói: “Cũng không có nhiều kiêng kỵ như vậy, chúng ta cùng nhau dùng bữa thôi!” Mặc dù lễ nghi quy củ rất nhiều, nhưng Minh Duệ và Minh Cẩn vẫn là hài tử, cộng thêm lại có một tầng quan hệ kia, tự nhiên cũng không ngại. Nếu Bạch Thế Niên ở chỗ này, thì không thể cùng bàn rồi.
Thời điểm dùng bữa, Minh Duệ vẫn là mắt nhìn thẳng. Minh Cẩn bởi vì … nửa năm này được Bạch Thế Niên nghiêm khắc dạy bảo, cũng không dám càn rỡ, trừ hai mắt nhìn muội muội xinh đẹp nhiều một chút, cũng không dám nói gì.
Ăn cơm ở đây chính là ăn không nói ngủ không nói, khách nhân tới lại càng không thể nói chuyện. Bữa cơm này, dùng được đặc biệt an tĩnh.
Dùng xong thiện, Ôn Uyển cười nói với Minh Duệ: “Huynh đệ các con dẫn Di Huyên và Mẫn gia đi trong viện một chút để tiêu thực.” Cái gọi là đi một chút, phía ngoài mặt trời lớn như vậy đương nhiên không thể đi. Ôn Uyển đây là muốn cho bọn hắn có cơ hội nói chuyện.
Mai nhi và Giang Lâm cũng không phản đối. Ôn Uyển nói ở trong viện, cũng chính là cái đại viện này, cũng không thể có chuyện gì. Mặc dù phía ngoài quy củ nghiêm khắc, nhưng cũng đều biết linh hoạt.
Ôn Uyển chờ hài tử đi rồi mới cười nói: “Đừng nói ta không biết quy củ. Để cho hài tử quen thuộc cũng tốt. Quen thuộc rồi sau này sẽ trao đổi nhiều hơn, sau này mới tốt.” Sau này, tất nhiên là nói sau khi thành hôn. Tình cảm thanh mai trúc mã, vẫn rất bền vững. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là đối phương không ghét, mà yêu thích lẫn nhau.
Mai nhi cười nói: “Nếu bọn ta không đáp ứng, mới vừa rồi đã mở miệng cự tuyệt.” Nàng đang rầu rỉ Minh Duệ đối với Di Huyên quá lạnh nhạt, hiện tại tạo cơ hội cho bọn hắn nói chuyện đương nhiên là tốt, cũng nhìn một chút xem Minh Duệ rốt cuộc là có thái độ gì.
Ôn Uyển cùng Mai nhi và Giang Lâm nói chuyện, đã thấy Thu Hàn đi lên nói: “Quận chúa, Hầu gia trở lại.”
Ôn Uyển nghe vậy hỏi vội: “Bây giờ trở về, sợ là chưa ăn trưa rồi. Bảo bọn họ đi chuẩn bị đồ ăn trưa đi.” Nói xong, cùng Mai nhi và Giang Lâm nói hai câu thì ra khỏi phòng.
Ôn Uyển thấy trán Bạch Thế Niên đổ mồ hôi hột, lấy khăn lau mồ hôi cho hắn nói: “Chuyện đã xong rồi?” Ôn Uyển cho rằng chuyện đã xong xuôi.
Bạch Thế Niên cũng lắc đầu: “Không có. Lát nữa còn phải đi tiếp.”
Ôn Uyển nhìn mặt trời thật to phía ngoài, oán giận nói: “Chàng cùng thật là, mặt trời lớn như vậy, chưa xong việc cũng đừng có trở lại. Chờ xử lý xong chuyện rồi trở về cũng không muộn.” Mặt trời lớn như vậy, đi trở về cũng mất một canh giờ, nóng đến chết rồi.
Bạch Thế Niên cười nói: “Không phải nàng nói cho ta nhìn con dâu tương lai sao? Ta đã đáp ứng nàng, không thể nuốt lời .” Thật ra thì Ôn Uyển suy nghĩ nhiều rồi. Mặt trời biên thành còn gay gắt hơn mặt trời ở nơi này rất nhiều. Rồi lại nói nam nhân phơi nắng thì đâu có chuyện gì. Hắn cũng không phải là Ôn Uyển, sợ phơi nhiều, rám đen, không đẹp.
Ôn Uyển cười khẽ: “Đợi lát nữa để chàng nhìn.”
Thời điểm Di Huyên và Mẫn gia tới đây làm lễ ra mắt với Bạch Thế Niên, Bạch Thế Niên vừa liếc mắt một cái cũng biết ai là ai rồi. Thật sự là đứa nhỏ Mẫn gia này quá xinh đẹp.
Sau khi hài tử đi xuống, Bạch Thế Niên cảm thán: “Lớn lên quả thật tốt.” Tuổi nhỏ đã là một mỹ nhân bại hoại, sau này lớn lên, tuyệt đối là một đại mỹ nhân. Quy củ học được không tồi, tự nhiên mà hào phóng. Ừ, nhìn cũng không giống loại không đáng tin như Yến Kỳ Hiên.
Ôn Uyển khẽ cười nói: “Cái này còn có thể giả bộ sao? Tiện nghi cho Minh Cẩn nhà chúng ta.” Hài tử xinh đẹp như vậy, lại là họ Yến. Nếu không phải nhà bọn họ định ra, sợ là phải gả vào hoàng thất.
Bạch Thế Niên quét Ôn Uyển một cái: “Người nào tiện nghi người nào còn không biết được đâu” Nếu không phải Ôn Uyển đáp ứng, hắn còn không nguyện ý. Rất xinh đẹp thì thế nào, trên đời này cô nương xinh đẹp còn nhiều mà, cũng không phải chỉ có một người như vậy.
Ôn Uyển thấy thế nói: “Còn ghen tị?” Nhớ năm đó đạp đổ bình dấm chua, thế mà vẫn nhớ thương đến bây giờ.
Bạch Thế Niên cười ha hả không ngừng: “Là hắn đem khuê nữ gả tới đây. Cũng không phải là ta đem khuê nữ gả đi. Ta việc gì phải ghen. Nếu là khuê nữ của ta, thì ta đây kiên quyết phản đối.” Gả đến một gia đình không đáng tin như vậy, hắn mới không muốn.
Ôn Uyển đối với cái này loại vấn đề mang tính giả thiết này thì không đáp lời.
Lúc này La Thủ Huân và Yến Kỳ Hiên, Tào Tụng ở cùng một chỗ uống rượu! La Thủ Huân nhìn Yến Kỳ Hiên