Ôn Uyển cảm giác mình đã mơ một giấc thật dài, thật dài.
Ôn Uyển mở mắt ra đã nhìn thấy hoàng đế chờ đợi ở bên người, lại chuyển mắt một vòng, thấy Bạch Thế Niên, ánh mắt hiện đầy tia máu, hai nhi tử cũng ở bên cạnh, ánh mắt đều là tia máu, vừa nhìn chính là đã mấy ngày không ngủ.
Tay Ôn Uyển vừa động, hoàng đế đã nhận ra, vừa mở mắt tất cả mọi người đều nhìn nàng, mọi người trong phòng, đều mừng rỡ vạn phần.
Minh Cẩn phản ứng trực tiếp nhất, lập tức đụng ngã ở bên cạnh Ôn Uyển, ôm Ôn Uyển vừa khóc vừa nói: “Mẹ, rốt cuộc người cũng tỉnh. Mẹ, mẹ làm con sợ muốn chết.” Hai ngày này, Minh Cẩn không biết đã len lén rớt bao nhiêu nước mắt. Hắn rất sợ, sợ nghe được chuyện mẹ không còn nữa. Hai ngày này một mực cầm cự, bây giờ nhìn thấy Ôn Uyển tỉnh lại, rốt cục không nhịn được.
Ôn Uyển thấy vẻ mặt nhi tử như mới trải qua một hồi sinh ly tử biệt, lập tức kỳ quái hỏi hoàng đế: “Cậu hoàng đế, mọi người làm sao thế?” Nói xong lời này, Ôn Uyển mới phát hiện mình toàn thân vô lực, mềm nhũn.
Ôn Uyển kinh hãi: “Ta bị làm sao?” Ừ, Ôn Uyển nghĩ tới, lúc ấy ngực nàng đột nhiên đau, liền té xỉu. Nói cách khác, nàng ngất đi thôi, hơn nữa rất có thể là đã qua mấy ngày.
Hoàng đế thấy Ôn Uyển tỉnh lại, trong lòng cũng hạ xuống, tỉnh là tốt rồi, những thứ khác không nói, chỉ cần tỉnh được là được rồi: “Không có chuyện gì, chẳng qua lúc ấy bị kích thích quá độ mới té xỉu. Hiện tại tỉnh lại rồi sẽ không có chuyện gì.”
Ôn Uyển có chút quái dị. Năm đó nàng trúng mỹ nhân thụy, mặc dù nói là lâm vào hôn mê, nhưng bên cạnh xảy ra chuyện gì nàng cũng biết. Nhưng lần này, một chút trí nhớ nàng đều không có: “Cậu hoàng đế, cháu đã hôn mê bao lâu.”
Hoàng đế thối lui, để cho Diệp thái y tiến lên, nghe được câu hỏi của Ôn Uyển, nói: “Ba ngày rồi. Quận chúa đã mê man ba ngày.”
Ôn Uyển kinh ngạc rồi, thời gian dài như vậy sao? Sau đó Ôn Uyển suy nghĩ, cuối cùng trí nhớ dừng lại ở một khắc Bình Hướng Hi tử vong kia. Ôn Uyển chỉ nhớ rõ lúc ấy nhìn Bình Hướng Hi nhắm mắt lại kia, tự dưng trong lòng nàng đau quá, Ôn Uyển rất xác định sự đau đớn này không thuộc về nàng. Mà cảm thụ này nàng không chi phối được, cũng bởi vì… phân đau lòng này mới để cho nàng ngất đi. Ôn Uyển cũng không dám nghĩ sâu hơn đến chuyện trong đó.
Sau khi Diệp thái y chẩn mạch xong cho Ôn Uyển, thần sắc cũng dễ dàng: “Mạch quận chúa rất vững, đã không có chuyện gì nữa.” Thật ra thì loại chuyện này, chỉ cần tỉnh lại căn bản là vô sự. Tỉnh lại, cũng chứng minh tà khí đã tản mát đi.
Hoàng đế nghe được Diệp thái y nói Ôn Uyển vô sự, sắc mặt đã trì hoãn. Tôn công công nhân cơ hội này nói: “Hoàng thượng, nên hồi cung.”
Hoàng đế nhìn Bạch Thế Niên và Minh Duệ cùng Minh Cẩn bên cạnh, nhìn lại Diệp thái y. Diệp thái y rất tinh ý: “Hoàng thượng yên tâm. Quận chúa tỉnh lại là vô sự, chẳng qua là cần phải nghỉ dưỡng mấy ngày.” Đây là đang cho hoàng đế bảo đảm.
Hoàng đế lại trấn an Ôn Uyển hai câu. Ôn Uyển không có chuyện gì, bên cạnh có trượng phu nhi tử. Thân thể của ông cũng sắp chịu không được, nên phải về cung nghỉ ngơi. Ngày mai còn có một đống chính vụ phải xử lý đấy! Lập tức mang người hồi cung.
Hoàng đế vừa rời đi phòng ngủ, Bạch Thế Niên vọt tới bên cạnh Ôn Uyển, vuốt vuốt gương mặt Ôn Uyển, nhỏ giọng thì thào: “Ôn Uyển, Ôn Uyển. . . . . .” Hắn lo lắng rằng là bản thân xuất hiện ảo giác. Chờ một chớp mắt, Ôn Uyển sẽ lại ngủ ở trên giường.
Minh Cẩn chờ hoàng đế đi rồi, lại muốn nhào tới trên người Ôn Uyển, lại bị Hạ Dao kéo lại, mà chính Minh Duệ cũng lôi kéo tay cậu, lắc đầu.
Ôn Uyển toàn thân mềm nhũn, một chút khí lực cũng không có. Nhưng nhìn đến Bạch Thế Niên không khác gì người tàn tật, cũng không nói thêm cái gì khiến cho hắn lo lắng: “Không có chuyện gì, ta không sao, chàng đừng lo lắng.” Nhìn bộ dáng suy kiệt của Bạch Thế Niên, khóe mắt Ôn Uyển cay cay, nước mắt không nhịn được rơi xuống.
Bạch Thế Niên khẩn trương: “Ôn Uyển, nàng có chỗ nào không thoải mái sao? Nàng không thoải mái phải nói cho ta biết, thái y, thái y. . . . . .” Vào lúc này Bạch Thế Niên cảm giác mình đặc biệt vô dụng.
Ôn Uyển nhanh chóng nén nước mắt: “Không có chuyện gì, ta không sao. Chỉ là có chút đói bụng, ba ngày cũng không ăn cái gì. Chàng bảo bọn họ mang cho ta một chén cháo gạo trắng tới đây.” Người ba ngày không ăn gì, không đói bụng mới kỳ quái đấy! Cho nên, hiện tại phải ăn chút gì vào bụng.
Cháo gạo trắng lập tức được bưng lên.
Bạch Thế Niên nhận lấy, từng miếng từng miếng đút cho Ôn Uyển ăn. Ôn Uyển thật sự đói bụng, chỉ trong chốc lát đã uống xong một chén. Uống xong rồi nghỉ ngơi một hồi, mới có thêm chút sức lực. Nhìn một bên Minh Duệ vẫn không lên tiếng, còn có Minh Cẩn đang nhìn mình với ánh mắt nóng hổi, cười nói: “Minh Duệ, Minh Cẩn, tới đây.” Chuyện lần này, hẳn là khiến hai đứa bé bị dọa rồi.
Minh Cẩn lôi kéo tay Ôn Uyển, nước mắt lại xì xì rơi xuống, một bên khóc một bên nức nở nói: “Mẹ, người không có chuyện gì thật tốt. Mẹ, người làm con sợ muốn chết. Con còn tưởng rằng. . . . . .” Ừ, điềm xấu ấy mà…, Minh Cẩn cũng không dám nói nhiều.
Minh Duệ nhìn Minh Cẩn khóc đến rối tinh rối mù, đối với chuyện này hắn rất bất đắc dĩ, Minh Cẩn vui vẻ cũng khóc, không vui cũng khóc, hoàn chính là một túi nước mắt a.
Nếu là ngày thường, Bạch Thế Niên nhìn nhi tử có bộ dáng này tất nhiên sẽ mở miệng quát lớn, nhưng hiện tại, lại không mở miệng, mà chỉ vuốt vuốt đầu Minh Cẩn.
Ôn Uyển cười trấn an Minh Cẩn hai câu, tinh thần nàng có chút không tốt, lập tức nói với Minh Duệ và Minh Cẩn: “Mẹ không có chuyện gì, các con đi nghỉ ngơi đi! Nhìn xem đã thành bộ dáng gì rồi.” Ôn Uyển cũng biết hai hài tử đây là lo lắng nàng, cho nên mắt mới tràn đầy tia máu.
Minh Cẩn sao có thể đồng ý chứ, lôi kéo tay Ôn Uyển nói: “Mẹ, nếu không, con ngủ ở bên cạnh mẹ, như vậy con cũng có thể an tâm.”
Bạch Thế Niên không lên tiếng. Nếu là ngày thường hắn nghe được lời này sẽ trực tiếp ném Minh Cẩn xuống giường, nhưng lần này, chính hắn cũng bị dọa sợ đến bay hết cả hồn phách, hai nhi tử cũng bị kinh sợ lớn, cho nên, Bạch Thế Niên không có lên tiếng.
Ôn Uyển lắc đầu: “Mẹ không có chuyện gì. Nếu con không yên tâm, thì đi sương phòng bên cạnh ngủ. Chỗ đó cách nơi này chỉ có mấy bước chân, không yên lòng có thể ngủ ở đấy.” Không phải Ôn Uyển không muốn đáp ứng yêu cầu của nhi tử, chẳng qua hiện tại nàng còn không hiểu thế nào, còn muốn biết chuyện từ đầu tới cuối.
Đây đã là thói quen của Ôn Uyển, đã qua nhiều năm như vậy, nhưng mọi chuyện luôn muốn tự mình giải quyết, không lệ thuộc vào bất luận người nào.
Minh Cẩn còn không muốn, Minh Duệ cũng kéo tay Minh Cẩn nói: “Được, mẹ, chúng con đi ngủ.” Mẹ tỉnh lại không có chuyện gì là tốt rồi, những chuyện khác, từ từ rồi bàn lại.
Minh Cẩn lưu luyến không rời đi ra khỏi phòng. Hạ Dao vung tay lên, những người khác trong phòng đều rời đi, chỉ còn lại hai người.
Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên, nhẹ giọng nói: “Ta không sao, chàng đừng lo lắng, trước hết chàng đi ăn cái gì đó đi!” Ôn Uyển biết bảo Bạch thế Niên rời đi hắn cũng sẽ không rời đi.
Bạch Thế Niên chờ nhi tử đi ra ngoài, không còn những người khác mới ôm Ôn Uyển, trong lời nói mang theo hối hận cùng sợ hãi: “Ôn Uyển, thật xin lỗi, cũng là ta không phải. Nếu không phải ta bảo nàng đi Bình gia. Nàng cũng sẽ không phải chịu tội lần này.” Nếu Ôn Uyển không đi Bình phủ, cũng sẽ không bị đụng phải, càng sẽ không trúng tà, cũng là lỗi của hắn, lỗi của hắn.
Ôn Uyển kỳ quái hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Từ thái độ mới vừa rồi của mọi người, còn có lời nói hiện tại của Bạch Thế Niên, Ôn Uyển cũng biết, chuyện còn phức tạp hơn so với nàng suy nghĩ.
Bạch Thế Niên cũng không cùng Ôn Uyển nói những chuyện này, tránh cho Ôn Uyển nghe lại sốt ruột: “Ôn Uyển. Ban đầu nàng không muốn đi, ta không nên bắt buộc nàng. Nếu ta không bắt buộc nàng đi, nàng cũng sẽ không hôn mê.”
Ôn Uyển vuốt râu ria xồm xòam trên mặt Bạch Thế Niên: “Đứa ngốc, chuyện này không thể trách chàng, cũng không liên quan gì tới chàng, chàng đừng nhận trách nhiệm về mình như thế.”
Bạch Thế Niên lắc đầu: “Không phải, đều là ta không đúng. Nếu không phải ta kiên trì muốn nàng đi Bình phủ, nàng cũng sẽ không hôn mê. Ôn Uyển, thật xin lỗi.” Hắn thật sự hối hận, nếu hắn không khuyên giải, Ôn Uyển không có khả năng đi Bình phủ, cũng không phải chịu tội này.
Ôn Uyển cười khẽ: “Đứa ngốc, chuyện này ai có thể dự liệu được chứ?Xem bộ dáng của chàng, tất nhiên là không ăn không ngủ rồi. Để cho bọn họ mang đồ đi lên. Lúc này là ngoại lệ, để cho bọn họ đưa đến trong phòng ngủ. Ta nhìn chàng ăn.”
Bạch Thế Niên ở dưới mắt Ôn Uyển, ăn hai chén cơm. Sau khi ăn xong, Ôn Uyển để cho Hạ Dao chuẩn bị nước tắm: “Thối muốn chết, không đem mình tắm rửa sạch sẽ cũng đừng có đến gần ta.” Ôn Uyển cũng cảm thấy mình thối hoắc, muốn tắm rửa, cho dù không thể tắm cũng phải thay đồ qua.
Bạch Thế Niên biết Ôn Uyển có chút ưa thích sạch sẽ, lập tức theo lời Ôn Uyển, đi tắm rửa. Ôn Uyển chờ sau khi Bạch Thế Niên đi rồi, hỏi Hạ Ảnh nói: “Nói với ta, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ta hôn mê bao nhiêu ngày, tại sao cậu hoàng đế cũng vẫn coi chừng bên cạnh ta.” Trong lòng Ôn Uyển đã sớm dành ra một đống vấn đề, chẳng qua là hỏi Bạch Thế Niên, Bạch Thế Niên không nói, chỉ có thể hỏi Hạ Ảnh.
Hạ Ảnh cũng không gạt Ôn Uyển, lập tức đem chuyện Ôn Uyển lúc ấy té xỉu, mang về phủ Quận chúa, sau đó mạch tượng quỷ dị. Cuối cùng từ Bình phủ tra ra con búp bê nhuốm máu nguyền rủa Ôn Uyển. Hiện tại Bình gia từ trên xuống dưới, toàn bộ đều bị nhốt vào trong ngục giam. Không rõ chi tiết, đều nói cho Ôn Uyển.
Ôn Uyển nghe xong cúi đầu nói: “Nguyên lai là như vậy.” Ngày sinh tháng đẻ bên trên con búp bê kia cũng không phải là nàng. Nếu không, rất nhiều năm trước bị nguyền rủa nàng cũng đã chết, còn chờ đến hiện tại sao. Thật ra đại khái Ôn Uyển đoán được, ngực đột nhiên đau đớn kia hẳn là cảm giác thuộc về nguyên chủ. Mặc dù có chút kinh hãi, nhưng trừ lý do này không còn cách giải thích nào khác, chẳng qua là lời như thế trăm triệu lần không thể nói cùng người khác.
Hạ Ảnh nhìn khí sắc Ôn Uyển không tệ, suy nghĩ sau đó nói: “Quận chúa, lần này hoàng thượng muốn bắt Bình gia khai đao. Quận chúa. Chuyện này ta cho rằng, Quận chúa không nên nhúng tay.” Bình phủ như thế nào, một chút cũng không có quan hệ với Quận chúa.
Ôn Uyển nhìn thoáng qua Hạ Ảnh, không rõ vì sao Hạ Ảnh cố ý nói với nàng chuyện này.
Trong mắt Hạ Ảnh một mảnh bình tĩnh: “Quận chúa, chuyện Bình gia đã làm với người, cũng đã đến lúc để cho bọn họ trả giá thật nhiều. Quận chúa, nhân từ không có sai, nhưng cũng phải nhìn người. Người Bình gia, không đáng giá để người phải lương thiện với bọn họ.” Chuyện Bình gia đã làm, quả thật đáng chết.
Người khác sẽ nói Bình quốc công và những người khác của Bình gia đều vô tội. Vô tội sao? Hạ Ảnh cũng không cho là như thế. Ban đầu người Bình gia dám nuốt đồ cưới của công chúa, lúc ấy tiên hoàng nên xử nặng tội Bình gia, nhưng tiên hoàng lại chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ. Sau đó Quận chúa lại bị nhục nhã nhiều lần như vậy, tất cả người Bình gia đều mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Nếu bọn họ thật sự có lòng, chẳng lẽ Bình quốc công và tộc trưởng Bình gia còn không chế trụ nổi một Bình Hướng Hi sao? Chẳng qua là bọn hắn không muốn quản, nói đúng ra, là muốn dùng Bình Hướng HI để chế trụ quận chúa, thật tiện nghi, không cần xuất lực, trên đời này ở đâu có chuyện tiện nghi như vậy chứ?
Trước kia không có cơ hội coi như xong, hiện tại đã có cơ hội này, Hạ Ảnh nhất định muốn làm cho bọn họ khổ muốn chết, đem người Bình gia đánh vào tầng lớp bình dân, để cho bọn họ trải qua cuộc sống không có nổi ba bữa cơm no.
Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh: “Đây là ý của ngươi, hay là ý của cậu hoàng đế?” Ôn Uyển cho rằng đây chỉ là ý của Hạ Ảnh.
Hạ Ảnh cũng không phủ nhận: “Đây là ý của ta. Nhưng hoàng thượng cũng có ý của hoàng thượng. Hoàng thượng đã sớm nghĩ tước đi tước vị của phủ Bình quốc công. Lần này cũng là một cái cơ hội.”
Ôn Uyển nhìn thoáng qua Hạ Ảnh: “Tước vị Bình quốc công, là Thái tổ hoàng đế ban xuống, còn ở trước mặt người trong thiên hạ hứa hẹn, sẽ cùng Đại Tề triều cùng chết cùng sống. Nếu bị đoạt tước, đến lúc đó hành động lần này của cậu hoàng đế tất nhiên sẽ bị sử sách ghi lại. Ngươi cảm thấy có thể sao?” Cho dù hiện tại Bình gia bị đoạt tước, tước vị này sớm muộn gì cũng phải trả lại, đây là vấn đề danh dự.
Hạ Ảnh khẽ cười nói: “Quận chúa, đây không phải là chuyện người nên quan tâm. Hoàng thượng sẽ có chủ trương.” Hoàng đế muốn làm một minh quân lưu danh thiên cổ, đương nhiên sẽ không làm trái với ý của tổ tiên, trở thành đề tài nhàn thoại. Về phần đến tột cùng là như thế nào, chẳng qua Hạ Ảnh hi vọng Ôn Uyển không nhúng tay là được.
Ôn Uyển nghe lời này của Hạ Ảnh, trong lòng cũng nắm chắc: “Được, chuyện Bình gia, ta sẽ không nhúng tay, nhưng mấy hài tử Mộng Lan, đừng để cho bọn họ bị cuốn vào.”
Hạ Ảnh tất nhiên không phản đối: “Chuyện này là đương nhiên. Không lo chuyện khác, chỉ nói Phúc ca nhi là tôn tử của công chúa, sau này còn phải dâng hương cho công chúa, đương nhiên không thể có chuyện gì.” Phúc ca nhi không có chuyện gì, ba tỷ muội Mộng Lan lại càng không có chuyện.
Ôn Uyển gật đầu: “Được.” Những thứ khác sống hay chết, thì tùy bọn họ đi, năm đó Bình gia có thể làm ra chuyện như vậy, thật ra nên sớm nhận được dạy dỗ rồi.
Hạ Ảnh suy nghĩ sau đó nói: “Quận chúa, phía ngoài rất nhiều người cũng biết người là vì hiếu đạo, kết quả ngược lại lại bị trúng tà. Quận chúa, có thể phân phó xuống dưới hay không, để cho Bình Thượng Kỳ an táng cho Bình Hướng Hi. Bất kể thế nào, đã diễn trò cũng nên làm toàn bộ.” Quận chúa vì không muốn bị người mang bất hiếu ra làm nhược điểm, những năm này đã nén giận rất nhiều. Đến bây giờ, coi như là toàn bộ hoàn thành, sau này, cũng không có người còn mang Bình Hướng Hi ra chèn ép nữa.
Ôn Uyển nghĩ nghĩ sau đó nói: “Khi nương còn sống rất yêu thương Bình Hướng Hi như vậy, nhiều năm qua Bình Hướng Hi cũng sám hối rồi, để cho phu thê bọn họ hợp táng đi!” Bất kể như thế nào, công chúa Phúc Huy đã dùng cả tính mạng yêu thương Bình Hướng Hi. Phu thê đồng huyệt, tất nhiên là nguyện vọng của công chúa Phúc Huy.
Về phần những người khác trong Bình gia, Ôn Uyển sẽ không dư thừa tinh lực đi quản: “Người Bình gia, hẳn là tội không đáng chết đi?” Chỉ cần Hoàng đế không giết hết tất cả, nàng cũng sẽ không hỏi tới.
Hạ Ảnh lắc đầu: “Không biết. Ta đã nói, thể chất Quận chúa đặc thù, không thể tạo nhiều sát nghiệt, cho nên hoàng thượng hẳn là sẽ không giết người Bình gia. Quận chúa xin yên tâm.” Quận chúa không biết, cũng không phải là tất cả mọi người đều giống nàng, có thể không cần quyền thế địa vị và tiền bạc. Quận chúa vẫn luôn cho rằng mạng người là quan trọng nhất, nhưng lại không biết nếu để cho những kẻ vẫn luôn cao cao tại thượng kia rơi xuống tầng chót, so với chết sẽ còn khó chịu thống khổ hơn.
Ôn Uyễn cũng lập tức đem chuyện này bỏ qua.
Ôn Uyển hơi mệt chút, vừa định mở miệng để Hạ Ảnh đi ra ngoài, nàng nghỉ thêm một chút, lại nghe đến Hạ Ảnh nói: “Quận chúa, hoàng thượng đã đáp ứng chờ người tỉnh lại, nếu người muốn đi ra bên ngoài du ngoạn thì sẽ thành toàn người. Cho nên, hiện tại quận chúa phải nhanh chóng dưỡng tốt thân thể, đến lúc đó là có thể ra ngoài du ngoạn rồi.” Hạ Ảnh ở bên cạnh Ôn Uyển hơn hai mươi năm, đối với tâm tư của Ôn Uyển hiểu rất rõ ràng, đây cũng là vì sao Hạ Ảnh có thể ở thời điểm Ôn Uyển hôn mê, cố gắng tìm hoàng đế yêu cầu phúc lợi. Bỏ lỡ cơ hội này, sau này sẽ càng khó có cơ hội hơn.
Ánh mắt Ôn Uyển sáng lên: “Thật sao? Cậu hoàng đế đã nói thế?” Tới nơi này hơn hai mươi năm, vẫn luôn bị vây trong kinh thành, không rời khỏi kinh thành nửa bước, nếu lần này có thể đi ra ngoài, coi như là nhân họa đắc phúc.
Hạ Ảnh cười nói: “còn có thể giả bộ sao. Hoàng thượng ở trước mặt nhiều người như vậy đã nói, sẽ không nuốt lời. Hiện tại chờ đến khi thân thể quận chúa tốt rồi, đến lúc đó muốn đi đâu du ngoạn, đều tùy quận chúa lựa chọn.”
Ôn Uyển bĩu môi: “Tối đa chỉ là đi một chút, cũng sẽ không thật sự không quản ta đi nơi nào.” Hoàng đế cùng lắm sẽ chỉ cho nàng rời đi kinh thành, nhưng nhất định không thể rời đi quá xa. Nàng còn muốn đi chung quanh một chút đấy. Nhưng Ôn Uyển cũng là người rất thông suốt, mặc dù không phải là hoàn mĩ nhất, nhưng đây cũng là một mở đầu, như vậy rất tốt.
Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển nghe được tin tức này, thần sắc tốt lắm, khó có được lúc trên mặt cũng nở nụ cười.
Sau khi Ôn Uyển nói xong, lại cảm thấy có chỗ không được bình thường: “Cậu hoàng đế vì sao đột nhiên lại đồng ý cho ta ra bên ngoài du ngoạn?” Đây là một nghi vấn.
Hạ Ảnh cũng không giấu diếm Ôn Uyển, mà cũng không cần giấu diếm: “Quận chúa, là ta đề nghị. Ta biết Quận chúa vẫn muốn rời kinh, đi xem một chút thế giới bên ngoài. Lần này là một lần cơ hội khó có được, hoàng thượng đã đồng ý cho Quận chúa, nhất định sẽ không đổi ý.” Nàng có thể làm được, chỉ có bấy nhiêu như vậy thôi.
Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh, cười gật đầu nói: “Làm khó ngươi.” Ở đây dưới hoàn cảnh như vậy, Hạ Ảnh còn có thể mượn cơ hội hướng cậu hoàng đế tranh thủ ngày nghỉ. Có thể thấy được nàng tin tưởng mình có thể tỉnh lại.
Hạ Ảnh sắc mặt bình tĩnh: “Đúng vậy, ta tin tưởng Quận chúa nhất định sẽ tỉnh lại.” Hoàn cảnh khó khăn hơn còn có thể tỉnh lại, không có đạo lý hiện tại vẫn trôi qua tốt như vậy, còn đành lòng rời đi.
Hai người đang nói chuyện, Bạch Thế Niên đã tắm rửa sạch trở lại. Hạ Ảnh lui ra ngoài. Ôn Uyển khẽ than thở, thật ra Hạ Ảnh đối với Bạch Thế Niên vẫn có phê bình kín đáo. Những năm này Hạ Ảnh đã thu liễm rất nhiều, nếu dựa theo tính tình trước kia, sợ rằng ngay cả mặt mũi cũng không cho. Xem ra, phải tìm một cơ hội nói với Hạ Ảnh chuyện này một chút.
Bạch Thế Niên tắm rửa đến sạch sẽ, thơm ngào ngạt. Lên giường vuốt vuốt gương mặt Ôn Uyển: “Thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?”
Ôn Uyển cười nói: “Không có, rất tốt. Mới vừa rồi Hạ Ảnh nói với ta chuyện xảy ra mấy ngày qua. Mấy ngày qua khiến chàng chịu khổ.” Nhớ năm đó nàng nghe được Bạch Thế Niên trúng tên, thoáng cái liền suy sụp. nếu không phải có nhi tử cần nàng chiếu cố, Ôn Uyển biết mình sẽ không chống đỡ nổi.
Bạch Thế Niên đối với chuyện này còn hối hận không kịp: “Ôn Uyển, sau này ta sẽ không bắt buộc nàng làm chuyện nàng không thích. Sau này, tất cả ta đều nghe theo nàng.”
Ôn Uyển bật cười: “Chàng cái gì cũng đều nghe ta, vậy không phải sẽ thành thê nô sao? Ta mới không cần, chàng muốn làm gì thì làm cái đó, chuyện trong nhà, cùng nhau thương lượng là được.” Trên người Bạch Thế Niên có rất nhiều tật bệnh, giống như trên người nàng cũng có rất nhiều tật xấu. Người nào có thể thập phần hoàn mĩ chứ. Vợ chồng cần phải bù đắp cho nhau mới có thể trọn vẹn được.
Bạch Thế Niên lắc đầu: “Sau này tất cả đều nghe nàng.”
Ôn Uyển cũng không cùng Bạch Thế Niên cãi cọ: “Những chuyện này sau này hãy nói. Chàng đã ba ngày ba đêm không chợp mắt rồi, nếu không ngủ ta sợ chàng chống đỡkhông nổi. Cái nhà này còn phải dựa vào còn chàng, chàng cũng không thể ngã xuống. Ngủ đi, ta không sao, ta ở bên cạnh coi chừng dùm chàng.”
Bạch Thế Niên lắc đầu, chuyện lần này thật sự khiến hắn sợ hãi. Mặc dù biết hiện tại Ôn Uyển đã không có chuyện gì, nhưng hắn vẫn sợ sau khi hắn ngủ rồi, tỉnh lại chỉ thấy Ôn Uyển không còn.
Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói: “Lão công, chàng có biết điểm mạnh mẽ nhất của con người là gì không?”
Bạch Thế Niên nghĩ nghĩ cũng không có trả lời, nhìn Ôn Uyển.
Ôn Uyển đã khôi phục không ít, lập tức nắm lấy tay Bạch Thế Niên: “Mạnh mẽ nhất không phải là võ công, cũng không phải là quyền thế tài phú, mà là ý chí. Người thường thường có thể bằng vào ý chí, sáng tạo ra rất nhiều kỳ tích. Ta đã mấy lần kề cận cái chết, cuối cùng đều an nhiên vượt qua, chính là dựa vào ý chí. Bởi vì ta không muốn chết, ta nghĩ sống tốt. Ban đầu trong hoàn cảnh khó khăn như vậy ta cũng muốn sống sót, hiện tại ta làm sao bỏ lại cuộc sống tốt đẹp như vậy chứ. Lão công, chàng yên tâm, ta không có việc gì. Ta ăn nhiều gian khổ như vậy mới chờ tới được hôm nay. Vừa qua khỏi mấy ngày tốt đẹp này, sao có thể bỏ mà đi. Yên tâm, ta đáp ứng chàng sẽ cùng chàng đi đến bạc đầu, cũng sẽ không nuốt lời. Ta là người tuân thủ hứa hẹn nhất Đại Tề này đấy.”
Bạch Thế Niên hôn nhẹ lên trán Ôn Uyển: “Ôn Uyển. Nàng nói rất đúng. Con người mạnh nhất chính là ý chí, thường thường có thể sáng tạo ra kỳ tích.” Năm đó hắn ở hải khẩu, cửu tử nhất sinh, chính là dựa vào ý chí không muốn chết kia. Sau đó ở biên thành thiếu chút nữa mất mạng, lúc ấy hắn cũng chính là bằng vào ý chí cầu sinh đó mà chống đỡ tới được, cho nên, đối với lời của Ôn Uyển, hắn rất tán thành.
Ôn Uyển khẽ cười nói: “Lão công, chuyện ta hứa với chàng nhất định sẽ làm được. Chàng đi ngủ đi! Vạn nhất chàng ngã bệnh ta còn phải chiếu cố chàng. Cho nên chàng không thể bị bệnh.”
Bạch Thế Niên được Ôn Uyển khuyên bảo, rốt cục chịu ngủ: “Tốt. Vậy nếu nàng có cái gì không thoải mái, lập tức gọi ta.”
Ôn Uyển liên tục đồng ý, lúc này Bạch Thế Niên mới chịu ngủ.
Ôn Uyển cảm giác mình đang dụ dỗ một đứa trẻ lớn xác, nhìn đến hắn ngủ mà còn cau mày, biết hắn ngủ không an, Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng. Cũng không rút bàn tay bị Bạch Thế Niên nắm trong tay ra, nếu như vậy có thể khiến hắn an tâm, vậy để nàng nắm là được.
Bạch Thế Niên cảm giác cũng không ngủ rất lâu. Sáng sớm đã tỉnh lại. Mở mắt, thấy Ôn Uyển cũng nằm ngủ, bận rộn đẩy Ôn Uyển một chút: “Lão bà, Ôn Uyển. . . . . .”
Ôn Uyển mở mắt, nhìn Bạch Thế Niên lo âu, ôn nhu nói: “Đã nói không có chuyện gì, ta chỉ ngủ thiếp đi.”
Bạch Thế Niên vừa rời giường, Minh Duệ và Minh Cẩn liền tiến vào. Hai người thấy khí sắc Ôn Uyển không tệ, trong lòng cũng buông lỏng. Tối ngày hôm qua hai người cũng không ngủ ngon, Minh Duệ lại càng suy nghĩ chuyện cả một buổi tối. Minh Cẩn thì khá hơn chút, thời điểm hừng sáng có nhắm mắt một lúc.
Ôn Uyển nhìn hai nhi tử: “Đã dùng đồ ăn sáng hay chưa?”
Minh Cẩn lắc đầu, mấy ngày qua Minh Cẩn khóc đến ánh mắt đều sưng đỏ rồi, hiện tại cũng còn không hết sưng. Nghe được Ôn Uyển nói…, nắm tay Ôn Uyển: “Mẹ, còn chưa ăn. Tới đây cùng nhau ăn.”
Ôn Uyển gật đầu: “Được, bảo bọn họ mang đồ ăn sáng đi vào.” Hiện tại trên người Ôn Uyển cũng không có bao nhiêu khí lực, nhưng khí lực