Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 2 - Chương 167: Ôn Dịch ( hạ )


trước sau

Edit: Van Nguyen

“Không xong. Những nạn dân kia không biết từ nơi nào nhận được tin tức, đều nói quan phủ không có biện pháp giải quyết tình hình bệnh dịch, đã chết trên trăm người, nên muốn chạy khỏi nơi này. Toàn bộ đang bị quan binh vây quanh không cho đi ra ngoài. Bọn hắn bây giờ cũng không dám vọng động, ta sợ bọn họ có thừa dịp buổi tối hành sự, mau nghĩ biện phá a.” La Viễn vội vàng chaỵ tới nói.

Trịnh vương nắm chặt tay, sắc mặt âm trầm. Tình huống này, rất dễ dàng bộc phát dân biến.

Quả nhiên, đến buổi tối, những dân chúng không muốn ngồi chờ chết, tất cả đều mang theo vũ khí muốn thoát đi, cùng binh sĩ vây thành xảy ra xung đột kịch liệt, chết hơn mười mấy người mới có thể chế trụ. Nhưng mà, đây cũng chỉ là tạm thời áp chế. Không có ai nguyện ý đợi ở khu vực này chờ chết. Nhìn những dân chúng kia đầy cừu hận cùng tuyệt vọng, còn có ánh mắt kiên quyết, Trịnh vương sắc mặt trầm ổn như bàn thạch, cũng không bối rối, dường như hết thảy đều nắm ở trong lòng bàn tay.

“Nên như thế nào mới có thể ngăn chặn tin tức này. Nếu như không có biện pháp bình định dân tâm, nhất định sẽ dẫn phát thành dân biến quy mô lớn, hậu quả chắc chắn không thể tưởng tượng nổi.” Trầm Giản trong lòng gấp gáp. Này thật đúng là, nếu như làm quá dữ dội, giết người quá nhiều, tất nhiên sẽ dẫn đến bị Ngự sử buộc tội. Đến lúc đó, không phải là công, mà là tội.

“Ta tự mình đi trấn an bọn họ.” Trịnh vương trầm tĩnh như nước. Trong lòng hắn nóng như lửa đốt, chẳng qua là không có biện pháp nào tốt hơn. Cho nên hắn giấu diếm nội tâm cùng những suy nghĩ thực sự trong lòng, nhìn qua sắc mặt hắn vẫn bình thản, dường như mọi thứ ở trong lòng bàn tay.

“Không thể, trăm triệu không thể. Đây cũng không phải là trò đùa” Trầm Giản lập tức can ngăn.

“Hiện tại cũng chỉ có Bổn vương tự mình đi khuyên, bọn họ mới có thể an tâm. Nếu không khiến cho dẫn phát làm phản quy mô lớn, đến lúc đó còn không biết uổng mạng bao nhiêu người đây? Chỉ có Bổn vương đi, bọn họ mới có thể an tâm. Cục diện mới có thể khống chế được nổi.” Trịnh vương tâm ý đã quyết. Đến lúc này, đây là biện pháp tốt nhất rồi. Những người bên cạnh tất cả đều khuyên nhủ, nhưng Trịnh vương đã hạ quyết tâm.

“Trăm triệu không thể. Nếu là người xảy ra chuyện gì, đến lúc đó nơi này tất cả đều lộn xộn . Hay là chờ tin tức, hiện tại cũng qua bốn ngày rồi, tin tức hẳn là đã đến kinh thành. Hoàng thượng nhất định sẽ bằng tốc độ nhanh nhất nhận được, đến lúc đó, sẽ lo lắng.” Trầm Giản khuyên nhủ.

Trịnh vương không nói gì, còn đang suy nghĩ. Đợi chờ như vậy, chỉ khiến cho càng nhiều người chết đi. Nhưng mà hắn đi, vạn nhất thật sự có chuyện gì, hắn cũng không sợ chết. Chẳng qua là nếu hắn có việc, cục diện không được khống chế, ôn dịch lây bệnh ra, người chết nhiều hơn. Cái gì nhẹ cái gì nặng, trong lòng hắn có cân nhắc.

“Truyền lệnh Bổn vương, dám can đảm ra khỏi thành , giết không tha.” Trịnh vương nắm chặt tay, liền xuống đạo mệnh lệnh như vậy.

Nhiều dân chúng như vậy, một khi đã náo loạn, sẽ trở thành thiên đại tai hoạ. Giao tranh là chuyện nhỏ, triều đình an ổn mới là lớn nhất. Hơn nữa nếu như người chết quá nhiều, vậy lần này, có thể hắn sẽ mất đi cơ hội khó có được.

“Báo , phía ngoài có một đám người. Tự xưng là thị vệ trong vương phủ, có để cho bọn họ vào hay không.” Một sĩ quan tới đây bẩm báo nói.

Trịnh vương nhận lấy lệnh bài vừa nhìn, chính là lệnh bài trong vương phủ của hắn. Để cho đem người mangvào , người thì hắn không nhận ra, nhưng là quần áo mặc trên người quả thật có dâu hiệu của vương phủ.

Trịnh vương nhìn bọn họ”Các ngươi làm sao lại tới đây, ai bảo các ngươi tới ?”

Thị vệ kia vội nói ” Bẩm, là Quận chúa phái chúng ta đi . Quận chúa vừa nghe nói bị vương gia bị hoàng thượng bổ nhiệm làm khâm sai, trong lòng rất lo lắng sẽ xảy ra chuyện. Cho nên cho chúng ta đưa chút ít thuốc tới đây. Đúng rồi, , Quận chúa còn cầu hoàng thượng, phái ba vị thái y tới đây. Nói sợ người thủy thổ bất phục, cố ý chiếu cố người.”

Lời này chẳng qua là lời nói che đậy. Cổ đại rất kiêng kỵ nói tới hai chữ ôn dịch, lúc ấy chẳng qua là Ôn Uyển lo lắng, cũng không có phát sinh bất kỳ chuyện tình không tốt nào. Hoàng đế cũng không nói thẳng, hơn nữa hoàng đế cũng kiêng kỵ. Cho nên mới lấy lý do chính là Ôn Uyển lo lắng thân thể của hắn, nên phái đại phu chiếu cố hắn.

Trịnh vương cơ hồ cũng đã đoán được nguyên do. Nơi nào là lo lắng hắn thủy thổ bất phục, hẳn là cái nha đầu kia lo lắng nơi này xảy ra chuyện gì. Cho nên cầu phụ hoàng phái thái y tới đây, để ngừa vạn nhất. Bất quá lúc này cũng không còn thời gian cảm động, chỉ có kích động, dồn dập hỏi”Thái y? mấy vị thái y?”

Thị vệ nghe nói gấp gáp đáp “Lý thái y, Chương thái y, Diệp thái y. Bọn họ đều là những thái y nổi danh của Thái y viện. Chẳng qua bởi vì một đường bôn ba, cộng thêm nghe được có ôn dịch nên lên đường vội vã, bọn họ thật sự chịu không nổi, đi sau chúng ta. Đoán chừng xế chiều ngày mai mới có thể tới. Chúng ta là đi suốt đêm để cấp báo.”

Trịnh vương nghe xong, trên mặt vẻ mặt rốt cục cũng hòa hoãn. Mấy vị này thái y, đặc biệt là Diệp thái y, Trịnh vương cũng biết tương đối tường tận. Vị Diệp thái y này, y thuật kỹ càng, đối với những chứng bệnh chưa từng thấy cũng có kiến giải độc đáo, thành tích vô cùng tốt. Hai vị thái y khác, tất cả đều là người có y thuật tốt, có ba người bọn họ đứng đầu những đại phu ở đây, hắn tin tưởng nhất định có thể tìm được biện pháp giải quyết .

Thị vệ kia nói tiếp”Đây là Quận chúa đưa tin cho người.”

Trong thư đơn giản là Ôn Uyển nói lo lắng có ôn dịch phát sinh, cho nên xin phép ông ngoại phái mấy vị thái y y thuật thật tốt tới đây, nếu có vạn nhất, cũng có thể phòng bị. Trong thư còn đặc biệt dặn dò nói nàng đưa qua khổ căn mỗi ngày đều phải uống, uống cái này có thể cường thân kiện thể ( tăng cường sức đề kháng), dặn dò cẩn thận nhất định ngày nào cũng phải uống. Đọc xong tin, khuôn mặt lãnh tuấn của Trịnh vương thậm chí còn xuất hiện một nụ cười hiếm hoi.

Đang lúc ấy, đã nhìn thấy Trầm giản vội vã chạy đến, lo âu kêu “Trong thành lại có người đang phát tán tin tức, dân chúng hiện tại lại đang gây chuyện.”

Trịnh vương nhìn Trầm Giản nói ” không cần lo lắng rồi, đi nói cho nạn dân, triều đình đã phái ba vị thái y y thuật cao thâm tới đây. Thái y xế chiều ngày mai sẽ đến đây. Những thái y này, tất cả đều là có y thuật đứng đầu, nhất định là sẽ có biện pháp, để cho bọn họ chờ thêm một ngày đi.”

Trầm Giản u mê hỏi “Nơi nào có thái y? Chúng ta truyền tới tin tức nhanh nhất cũng là hôm qua mới đi, ra roi thúc ngựa lạc quan đoán chừng tới đây ít nhất cũng phải hơn nửa tháng sau mới nhận được tin , người xác định tin tức kia, có thật không?”

Trịnh vương liền nở nụ cười”Tin tức thiên chân vạn xác, đây là Ôn Uyển viết tin cho ta. Nàng nói, nàng lúc ấy nghe được ta là khâm sai, nhớ tới trên sách nói địa phương có thiên tai là nơi dễ dàng xuất hiện tình hình bệnh dịch. Lo lắng vạn nhất bộc phát ra ôn dịch, ta lại vừa lúc ở nơi này, Ôn Uyển sợ ta sẽ bị lây, nên cầu phụ hoàng thật lâu, phụ hoàng mới đáp ứng phái mấy thái y tới. Chỉ trong một hai ngày đã phát thánh chỉ đem thái y đưa tới nơi này. Nếu không, sẽ không nhanh như vậy .”

“Nguyên lai là Quận chúa lo lắng, thật sự là quá tốt, thật tốt quá. Cũng không uổng vương gia đối với Quận chúa thương yêu mấy năm nay. Có thái y đến, tin tưởng những nạn dân kia trong lòng cũng có thể thanh thản một chút.” Trầm Giản nghe được tin tức kia, trong lòng vô cùng mừng rỡ. Cái này thật đúng là mưa đúng lúc, mưa đúng lúc a. Ôn Uyển Quận chúa đúng là phúc tinh, đúng là phúc tinh a. Ở nơi khẩn yếu này, ba vị thái y, ba vị thái y đó chính là cây cỏ cứu mạng a

“Có ba vị thái y tới đây, không nói chữa trị, ít nhất cũng có thể khống chế được tình hình bệnh dịch. Chúng ta cần làm gấp nhất làm chính là khống chế được ôn dịch khuếch tán, không thể để cho dịch bệnh lan tràn. Còn phải đi trấn an tâm tình của những nạn dân kia. Ta nghĩ bọn họ một khi biết triều đình đã phái thái y, phái những đại phu đứng đầu thiên hạ tới đây, trấn an bọn họ hẳn là không thành vấn đề.” Trịnh vương cũng không có đắm chìm trong vui sướng, rất
nhanh, liền nhất nhất phân phó xuống.

Làm xong những thứ này, chờ đến khi có thể nghỉ ngơi, thì đã là đêm khuya rồi.

” Quận chúa, thật sự là quá thần kỳ a. Nếu không phải Quận chúa phòng ngừa chu đáo, thật không biết sẽ phát sinh chuyện gì, sẽ chết bao nhiêu người a” Trầm Giản lần này thật sự là cảm thán vạn phần.

Tin tức hoàng đế phái thái y, ngày mai liền tới vừa truyền bá đi ra ngoài, cảm xúc dân chúng liền được trấn an, cũng không còn muốn nháo sự, đều chờ đợi thái y đến.

Ở trong ấn tượng của Trầm Giản, nàng vẫn là một tiểu oa oa điềm đạm đáng yêu trong yến hội. Không nghĩ tới, mới có bốn năm thời gian, là có thể trở thành một người cơ trí anh minh đến vậy.

“Ta đoán chừng , ban đầu hẳn là Ôn Uyển cùng phụ hoàng nói cái gì. Phụ hoàng mới có thể phái ta tới giúp nạn thiên tai, tính ra, có thể xử lý chuyện xui xẻo này thuận lợi đến vậy , cũng dính chút may mắn của nàng.” Trịnh vương không phải không thừa nhận sự thực bất đắc dĩ này.

“Người là nói Quận chúa van xin hoàng thượng, cho người xử lý việc này? Quận chúa trong thư có nói sao?” Trầm Giản kinh hãi, không tin hỏi . Hắn cho rằng Trịnh vương nhận được mật thư là Quận chúa cầu xin hoàng thượng cho Trịnh vương xử lý chuyện thiên tai. Nhưng đây là chuyện quốc gia đại sự, hoàng thượng lúc nào có thể coi là trò đùa như vậy.

“Không phải, trong thư Ôn Uyển cũng không nói gì. Đây chỉ là hoài nghi của ta, nếu không, đất phong của Triệu vương so với ta cách nơi này gần tới bốn ngày lộ trình tại sao phải bổ nhiệm ta là khâm sai, mà không phải hắn. Có Ôn Uyển hiến cho hơn một trăm vạn lượng đánh trận đầu, giúp nạn thiên tai, chuyện tiền bạc hoàn toàn không cần lo lắng. Chuyện lần này bất kể là người nào làm, cũng là một phần công lao. Ngươi suy nghĩ một chút, trước đây những chuyện lớn như vậy, lúc nào đến phiên ta. Ôn Uyển nếu như không có xuất lực, ta mới không tin . Chẳng qua là, ta rất lo lắng.” Trịnh vương có chút bận tâm . Trải qua thời gian dài như vậy, hắn cũng mơ hồ đoán được, đoán chừng, nếu như nguyên nhân từ Ôn Uyển, mình mới có thể được giao cho trọng trách như vậy. Hiện tại cũng là nhờ vào Ôn Uyển, chuyện mới có thể thuận lợi thế này.

Trầm Giản nghe lập tức hiểu được”Là lo lắng, Triệu vương sẽ đối với Quận chúa bất lợi.”

Trịnh vương gật đầu”Ta rất lo lắng, Triệu vương người nọ, qua nhiều năm như vậy ngươi cũng biết. Hắn tất nhiên sẽ cho là Ôn Uyển đã đối với hắn tạo thành uy hiếp, ta lo lắng hắn sẽ đối với Ôn Uyển hạ thủ.”

Trầm giản có chút gấp”Vậy làm sao bây giờ? Quận chúa ngàn vạn lần không thể có việc a” một đứa trẻ cơ trí như vậy, trở về kinh thành, Quận chúa đúng là cánh tay của bọn hắn. Nếu gặp chuyện, chính là tổn thất cực lớn của bọn hắn a.

Sắc mặt Trịnh vương cũng rất bình tĩnh”Ta đã đưa tin, để cho Hạ Ảnh mấy ngày nay đề cao cảnh giác. Cũng phái Kì Ngôn từ trong vương phủ chọn lựa ra thị vệ tốt nhất cho Ôn Uyển. Nói vậy, trước khi ta trở lại kinh thành hẳn là sẽ không xảy ra chuyện .”

Giữa trưa ngày thứ hai, ba vị thái y đã đến. Vừa đến lập tức bắt tay vào xử lý tình hình bệnh dịch. Trịnh vương thấy ba thái y, quả nhiên là ba vị Thái y viện y thuật cao thâm như lời thị vệ đưa tin, trong đó có Diệp thái y, tảng đá đeo trong lòng liền buông xuống phân nửa.

“Đây là dược liệu do Quận chúa dặn dò đưa tới. Nói muốn bảo đảm vương gia ngày ngày đều phải uống. Quận chúa còn đặc biệt cường điệu, thuốc này rất khó uống, nhưng mà vô cùng có hiệu quả, cho nên, không thể không uống. Còn có cái này, là Quận chúa để cho tiểu nhân tự mình giao cho người.” Thị vệ trong vương phủ cầm mấy tờ giấy giao cho Trịnh vương. Trịnh vương mở ra vừa nhìn, trên đó viết vạn nhất thật có tình hình bệnh dịch, liền dựa theo phương pháp trên để làm, viết ra chính là một chút phương pháp phòng ngừa lây ôn dịch. Nói để cho Trịnh vương căn dặn mọi người bộ đồ ăn cùng các đồ phải dùng nước sôi nấu qua ít nhất ba lần mới có thể dùng, chỗ ở phải trừ độc, nếu như không có, dùng rượu mạnh cùng dấm cũng có thể thay thế, có giết vi khuẩn hiệu quả. Còn tăng thêm rất nhiều hạng mục công việc cần chú ý.

Trịnh vương thấy vậy trong lòng ấm áp, đem những này đồ này cho người bên cạnh, phân phó dựa theo phương pháp như vậy đi làm. Hắn quả thật không nghĩ tới, Ôn Uyển quan tâm hắn đến như vậy. Sau khi thiên tai qua đi liền xuất hiện ôn dịch, những điều này Ôn Uyển chỉ là từ trên sách đọc thấy, nhưng liền tin tưởng nó, cũng theo đó mà hành động. Phần nhu tình này, khiến cho trái tim kiên cường của hắn cơ hồ như mềm ra.

Rễ đắng cũng được đưa tới, đi theo xe chính là hộ vệ phủ Trịnh Vương, nói là Ôn Uyển Quận chúa phân phó đưa tới.

Bởi vì có Ôn Uyển trịnh trọng phân phó, Trịnh vương tất nhiên là sẽ uống, bởi vì cái này dù sao cũng là một mảnh tâm ý của Ôn Uyển. Nhưng hắn uống một ngụm, thiếu chút nữa liền bị đắng chết. Nhưng vì một phen khổ tâm của cháu gái, đắng cũng phải cố uống hết . Hơn nữa, dù Trịnh vương cũng không nói ra, hắn có cảm giác, cảm thấy Ôn Uyển sẽ không làm những chuyện vô duyên vô cớ, hắn tin tưởng Ôn Uyển làm như vậy tất nhiên là có lý do của nàng, cũng có tác dụng của nó . Nhưng mà tự mình chịu đắng không bằng tất cả đều chịu đắng, nên hạ lệnh xuống, bên cạnh thị vệ cũng phải uống thuốc đắng cả ngày.

Nhưng không quá ba ngày, trong những người cùng nạn dân tiếp xúc trợ giúp xử lý sự vật ở bên trong, có bốn người từ kinh thành tới đã lây nhiễm ôn dịch. Mà thái y phát hiện, mặc dù Trịnh vương cũng những người bên kia từng có tiếp xúc với bệnh nhân, nhưng bọn họ đều không bị lây nhiễm ôn dịch.

Trong đó Diệp thái y mang hi vọng hỏi, chờ đến khi biết là Ôn Uyển Quận chúa gửi cho biện pháp phòng ngừa, lập tức khiêm tốn cặn kẽ hỏi qua một lượt. Bởi vì lúc trước Ôn Uyển cho tướng gia phương thuốc cổ truyền dùng nhiệt hải sa(cát ấm) có thể an dưỡng phong thấp, tướng gia dùng xong liền thấy được hiệu quả trị liệu rõ rệt, chân cũng đã tốt hơn nhiều, so với những phương pháp trị liệu của thái y bọn họ tốt hơn nhiều a. Vì thế, liền truyền đi danh tiếng tới chỗ thái y bọn họ . Cho nên, đối với những phương pháp phòng ngừa của Ôn Uyển Quận chúa, Diệp thái y cũng không dám giễu cợt, mà chính là thái độ khiêm tốn không ngại học hỏi từ kẻ dưới. Chờ hỏi rõ rồi,. Một mặt để cho tất cả mọi người nói lại những phương pháp của Ôn Uyển, một mặt cầm rễ đắng đi nghiên cứu. Cho ra kết luận, uống nó đúng thật có thể hóa giả việc lây nhiễm dịch bệnh, nói cách khác ăn rễ đắng còn có thể chống lây nhiễm. Điều này khiến cho tất cả mọi người u mê. Quận chúa cũng quá thần kỳ đi, sau đó, nhanh chóng vội vàng phái người đi quanh thành trấn thu mua.

Có biện pháp giảm bớt quá trình, thái y dùng tốc độ nhanh nhất, tìm được biện pháp ngăn chặn tình hình bệnh dịch. Rất nhanh, tình hình bệnh dịch rốt cuộc cũng được khống chế. Tất cả mọi người đều yên lòng.

Trịnh vương thấy tình hình như vậy, tâm lý lo lắng, cuối cùng cũng có thể đặt xuống. Nhiệm vụ lần này của hắn, coi như đã chân chính kết thúc.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện