Edit: Arisassan
Do bọn họ cách tửu lâu không xa, nên Ninh Vũ quyết định cùng Tống Ngôn Khê đi bộ đến đó, trên đường đi vô tình trông thấy cửa hàng trang sức liền kéo Tống Ngôn Khê vào.
Ninh Vũ chọn một cây trâm ngọc, phía trên có đính một đoá hoa đào được chạm khắc rất tinh xảo, chất ngọc óng ánh long lanh, vô cùng tao nhã. Sau đó hắn còn trông thấy một khối ngọc bội, cảm thấy khối ngọc bội đó rất hợp với Tống Ngôn Khê liền vung tiền ra mua ngay. Đương nhiên, hắn cũng không quên ký giấy để cha hắn trả tiền giùm.
Chưởng quỹ đứng bên cạnh cười đến thấy răng không thấy mắt, Ninh Vũ thật sự là một khách hàng lớn mà, vụ buôn bán hôm nay bằng thu nhập cả một tháng của bọn họ đó.
“Hừ, đúng là oan gia ngõ hẹp, đi đâu cũng gặp ngươi.”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, cảm xúc hỗn loạn vì hành động không theo lẽ thường của Ninh Vũ trong lòng Tống Ngôn Khê thoáng chốc nguội xuống. Cố gắng giảm bớt độ tồn tại của mình mà đứng sang một bên, lẳng lặng nhìn những chuyện sắp xảy ra.
Ninh Vũ chỉ liếc mắt một cái, liền đặt ánh mắt trở lại trên người Tống Ngôn Khê. Thật xấu xí! Cả tóc thôi cũng không sánh bằng Tống Ngôn Khê; rối như tơ vò, khô vàng héo úa. Đâu như Tống Ngôn Khê, bóng loáng đen mượt, lúc xoã tung trên giường tựa như mực nhuộm trên gấm vóc, chưa kể bên trên còn toả ra mùi thơm thanh nhã nhẹ nhàng.
Tống Ngôn Khê bị Ninh Vũ nhìn đến kinh hoảng cả lên, chỉ cần có Viên Trí Chi ngay bên cạnh, Ninh Vũ sẽ không bao giờ đem lực chú ý đặt trên người y.
Ninh Vũ cầm một sợi dây buộc tóc lên, cảm thấy cái này cũng rất hợp với Tống Ngôn Khê, liền ướm thử lên đầu y vài cái, quả nhiên vô cùng hợp, liền vung tay mua hết vào.
Tống Ngôn Khê nhìn Viên Trí Chi hơi lúng túng đứng đó, Viên Trí Chi bị Ninh Vũ bơ hoàn toàn, mặt đỏ rần cả lên. Cũng không biết là do xấu hổ hay tức giận.
Ninh Vũ cầm tay Tống Ngôn Khê, chuẩn bị rời đi đến tửu lâu ăn cơm.
Sau đó bị Viên Trí Chi chặn đường.
Ninh Vũ cau mày, ngữ khí vô cùng thiếu kiên nhẫn, không khách khí chút nào: “Tránh ra.”
Viên Trí Chi chống nạnh, giương cổ căm tức nhìn Ninh Vũ: “Lần trước ngươi có hơi quá đáng đó, mau xin lỗi ta đi.”
Thần sắc của Ninh Vũ cực kỳ nghiêm túc: “Ngươi đừng phung phí sức lực tâm tư để câu dẫn ta, nghĩ ra trăm phương ngàn kế để xuất hiện trước mắt ta, nhằm thu hút lực chú ý của ta nữa. Ta chỉ cần một mình Tống Ngôn Khê thôi, ngươi nhanh chóng bỏ ý định đó đi.”
Biểu tình của Viên Trí Chi vô cùng kinh ngạc, thần sắc có vẻ như đang tức đến nổ phổi, á khẩu không thể trả lời được.
Trên đường đi đến tửu lâu, Tống Ngôn Khê vẫn không nhịn được lén lút nhìn Ninh Vũ một vài lần, trong lòng cực kỳ nghi hoặc. Đương nhiên, có vết xe đổ phía trước, y cũng không tin vào mấy lời như “chỉ cần một mình y” của Ninh Vũ. Ninh Vũ có tới mấy “người yêu” lận mà, chưa kể bọn họ đều là chân ái của hắn.
Ninh Vũ cùng Tống Ngôn Khê đi lên nhã gian riêng trên lầu, lúc đang chờ đồ ăn được bưng tới, Ninh Vũ liền nhìn Tống Ngôn Khê: “Tống Ngôn Khê, ngươi là chính quân của ta.”
Tống Ngôn Khê bị ánh mắt nghiêm túc của Ninh Vũ nhìn đến hoảng hốt: “Thì sao?”
“Cho nên, lúc có người muốn câu dẫn ta, ngươi thân là chính quân phải hành xử đúng theo trách nhiệm của mình, ngăn trở hết những người có ý đồ câu dẫn ta.”
“Trách nhiệm của chính quân? Không phải là rộng lượng hiền thục, quản lý hậu viện của phu quân thật tốt, hoà thuận hữu ái với các thị lang, cùng bọn họ hầu hạ phu quân thật chu đáo sao?”
Tống Ngôn Khê nói xong liền bị Ninh Vũ nhìn đến cực kỳ khó chịu.
“Tống Ngôn Khê, ngươi đúng là một tiểu ca nhi kỳ lạ mà. Tại sao lại có thể nghĩ như vậy chứ?”
Tống Ngôn Khê hừ lạnh một tiếng: “Không đúng chỗ nào?” Ngươi đời trước cũng làm như vậy, người khác cũng từng khuyên y như thế.
“Ta là phu quân của ngươi, tất nhiên sẽ không thể nhìn người khác đụng tới ngươi, ta đảm bảo sẽ bảo vệ ngươi thật tốt, cũng không cho phép ngươi dây dưa với nam nhân khác dù chỉ một chút. Theo đó, ngươi là chính quân của ta, đương nhiên cũng phải bảo vệ ta thật tốt, không được để cho những tiểu ca nhi khác tới gần ta.”
Tống Ngôn Khê bị lời nói của Ninh Vũ thức tỉnh. Y từ xưa đến nay chưa từng nghĩ đến quan điểm này, Ninh Vũ y vốn vô cùng chán ghét hiện đang nói cho y biết rằng, ngăn không cho những tiểu ca nhi khác tới gần Ninh Vũ, không phải là quyền của y, mà là trách nhiệm của y sao?
Đồ ăn liên tục được bưng lên, Tống Ngôn Khê không có hứng ăn uống, không nhịn được mà nghĩ đông nghĩ tây.
“Tống Ngôn Khê.”
Tống Ngôn Khê bị doạ hết hồn, mê man nhìn Ninh Vũ.
Ninh Vũ bất đắc dĩ thở dài, gắp quả ớt trên đũa Tống Ngôn Khê đi: “Ngươi không ăn ớt được đâu.” Khó trách y bị mấy thị lang của tên yêu quái kia tính kế bắt nạt, Tống Ngôn Khê thật sự quá ngốc nghếch mà, cả lúc ăn cũng không để cho người ta yên lòng được.
Tống Ngôn Khê bị ánh mắt của Ninh Vũ nhìn đến đỏ cả mặt, tư vị trong lòng không biết tả ra sao.
Ninh Vũ lóc xương cá ra, bất quá hắn chưa từng làm chuyện này, những lúc hắn muốn ăn cá, bên cạnh đương nhiên sẽ có tiểu thị giúp hắn lóc xương cá ra, cho nên thịt cá vào tay hắn đều bị dằn vặt đến thê thảm. Ninh Vũ sắc mặt thản nhiên bỏ thịt cá vào bên trong đĩa nhỏ của Tống Ngôn Khê, không hề tỏ vẻ ngại ngùng chút nào.
Tống Ngôn Khê đặt đũa xuống, hít sâu một hơi: “Ngươi có mục đích gì cứ việc nói thẳng, không cần miễn cưỡng làm như vậy.” Đồ cưới của y y đều đã nắm chặt trong tay mình, quyền quản gia ở Ninh phủ cũng thế, dù cho Ninh Vũ có muốn nhét đám người yêu của hắn vào trong phủ cỡ nào, y cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ quyền quản gia, mặc người xâu xé như hồi trước nữa.
“Cá chua cay là món ăn chiêu bài của tửu lâu này, ngươi nếm thử một chút xem sao. Ta cũng sai người đến Thập Vị Cư mua điểm tâm với mứt rồi.” Tống Ngôn Khê rất thích ăn mấy món ngọt nị thơm nức như thế, cho nên trong miệng lúc nào cũng ngọt.
“Ngươi muốn ta khuyên cha đồng ý cho ngươi nạp Viên Trí Chi vào phủ phải không?”
Tống Ngôn Khê nắm lấy bàn tay đang đặt trên trán mình của Ninh Vũ, nói: “Ngươi đang làm gì vậy?”
“Tại sao ngươi cứ nói mấy câu kỳ quái như thế chứ? Vừa nãy ta đã nói với ngươi rồi mà, ngươi phải bảo vệ ta thật tốt, không được để mấy tiểu ca nhi bụng dạ khó lường nọ đến gần ta, tại sao vẫn còn có ý định để ta nạp tiểu ca nhi vậy? Huống chi Viên Trí Chi xấu thế kia, ý đồ câu dẫn ta cũng lộ liễu như thế, lại suốt ngày cứ giả bộ xem thường ta, định giở trò dục cầm cố túng*. Mặc dù thủ đoạn có hơi bất đồng, nhưng lại không khác gì so với mấy tiểu ca nhi tâm tư bất chính, chủ động sà tới kia.”
[*Dục cầm cố túng (欲擒故縱) – Muốn bắt thì phải thả: một trong ba mươi sáu kế. Thời Tam Quốc có Mạnh Hoạch làm phản khiến Thục Hán bất ổn. Để thu phục Mạnh Hoạch, Gia Cát Lượng đã bảy
lần bắt, bảy lần thả Mạnh Hoạch khiến Mạnh Hoạch đội ơn, không dám làm phản nữa. Ở trường hợp này ý chỉ cách đi gạ người khác bằng cách gây rối, bày trò khiến cho người ta mắc ơn/oán rồi phải chú ý tới mình.]Tống Ngôn Khê nghiêng đầu nhìn Ninh Vũ, không ngờ hắn sẽ nói như vậy. Không nên như thế nha, không phải Ninh Vũ rất yêu thích Viên Trí Chi sao? Thích Viên Trí Chi thẳng thắn tự nhiên, không hề giả bộ chút nào. Không như y Tống Ngôn Khê, suốt ngày cứ làm dáng, giả vờ thanh cao. Đây là đánh giá của Ninh Vũ đối với y mà y tình cờ nghe được. Hiện tại sao hắn lại nói thế? Hơn nữa, bụng dạ khó lường ư? Chẳng lẽ không phải do Ninh Vũ muốn chiếm tiện nghi của người ta sao?
Ninh Vũ nhìn thần thái của Tống Ngôn Khê, cảm thấy Tống Ngôn Khê không tin lời hắn, liền hừ một tiếng: “Tuy ta không phải tiểu ca nhi, nhưng ta cũng không ngốc. Viên Trí Chi cố ý khiêu khích ta nhiều lần như thế, một bộ chỉ có hắn là thanh cao trong sạch trong cái xã hội đen tối hỗn loạn này, không phải là vì muốn tiếp cận ta hay sao? Ta và hắn chả liên quan gì tới nhau, nếu hắn thật sự chán ghét ta, không cần phải cố ý tránh né, chúng ta vẫn sẽ không đụng mặt. Cho nên mục đích của hắn rất rõ ràng.”
“Trái ôm phải ấp, tam phu tứ thị, hưởng thụ Tề nhân chi phúc là chuyện tốt mà. Nếu đã dâng đến tận cửa thì thuận thế tiếp thu không phải tốt hơn sao?” Trước đây không phải hắn đã làm như thế à?
“Tống Ngôn Khê, ngươi ngốc thật.”
Đây là lần đầu tiên Tống Ngôn Khê bị người khác bảo ngốc, còn là một tên hoàn khố ngực không vết mực chê ngốc, trong lòng thật sự là đủ loại tư vị, ngũ vị tạp trần.
“Bọn họ bất quá chỉ thích địa vị gia thế của ta thôi, đúng là ta có rất nhiều bạc, nhưng tại sao ta lại phải nuôi bọn họ? Ngươi yêu kiều như vậy, thế nhưng lại ngốc nghếch thế, nuôi một mình ngươi thôi cũng đủ nhọc lòng rồi, sao ta có thể tự chuốc phiền phức vào mình được.” Cha hắn đã dạy hắn như thế. Những tiểu ca nhi kia chỉ ham muốn bạc với địa vị nhà hắn thôi, rõ ràng luôn xem thường hắn, lại suốt ngày cố ý tới câu dẫn hắn, đúng là bụng dạ khó lường.
Phụ thân cũng đã dạy hắn, nếu có chính quân rồi, những tiểu ca nhi chủ động sà tới kia đều là những người có rắp tâm bất lương, không muốn để hắn sống dễ chịu.
Lúc đầu vốn hắn còn không hiểu những lời này của phụ thân, tại sao lại rắp tâm bất lương chứ?
Phụ thân liền lấy ví dụ cho hắn, nếu phụ thân có vài người thị lang, cha có thể toàn tâm toàn ý quan tâm đến phụ thân, quản lý Ninh phủ thật tốt để phụ thân nuôi tiểu ca nhi khác không?
Ninh Vũ nghe thế liền bĩu môi, cha hắn vốn không ngốc, nếu phụ thân không toàn tâm toàn ý đối với cha, còn đi thương yêu cưng chiều tiểu ca nhi khác, tại sao cha phải toàn tâm toàn ý đối với phụ thân chứ?
“Vậy nếu ta có hài tử với tiểu ca nhi khác, cha ngươi thương tâm, ngươi có còn thương phụ thân không?”
Ninh Vũ tưởng tượng tình cảnh kia một phen liền rưng rưng khóc lên: “Ngươi không phải phụ thân của ta, ngươi là phụ thân của người khác, ta không thích ngươi, ngươi đối với cha không tốt, ta cũng không muốn tốt với ngươi.”
“Cho nên, những tiểu ca nhi kia biết ngươi đã có phu lang, còn cố ý sà tới, muốn vào Ninh phủ, còn muốn sinh nhi tử cho ngươi, phu lang ngươi sẽ không còn đối xử tốt với ngươi nữa, sau này đứa nhỏ của ngươi cũng sẽ chán ghét ngươi, không phải ngươi sẽ trở thành một người cô đơn sao? Cho nên bọn họ có rắp tâm bất lương không chứ?”
Nhớ lại những lời phụ thân đã dạy hắn, Ninh Vũ liền ý vị sâu xa nói với Tống Ngôn Khê: “Tống Ngôn Khê, ngươi cứ ngốc thế này thì sẽ bị người ta lừa mất. Mấy tiểu ca nhi kia muốn lấy bạc của ngươi, hài tử của bọn họ còn muốn chiếm mất tài sản ngươi để lại cho hài tử, tại sao ngươi còn muốn hoà thuận sống chung với bọn họ? Suy nghĩ của ngươi thật kỳ quái!”
Tống Ngôn Khê đúng là một tiểu ca nhi kỳ lạ, nếu không thì lúc đó cũng sẽ không tự thiêu bản thân. Nếu là hắn, hắn sẽ thiêu tên yêu quái kia cùng mấy thị lang từng bắt nạt mình và hài tử của bọn họ, tại sao lại phải thương tổn bản thân?
Tống Ngôn Khê cảm thấy lần trò chuyện này với Ninh Vũ đã giúp y có được rất nhiều nhận thức mới, y chợt có chút không xác định những đánh giá lúc trước của y đối với Ninh Vũ liệu có chính xác hay không.
Ăn cơm xong thì uống một chén trà, nghỉ ngơi một lúc rồi Ninh Vũ quay sang hỏi y: “Nghỉ ngơi đủ chưa? Chúng ta cùng đến Bích Vân Trai đi.” Bích Vân Trai là cửa tiệm chuyên bán thư tịch cùng giấy với bút mực. Là cửa tiệm mà văn nhân học giả thích đến nhất, tầng một còn là nơi đọc sách trau dồi kiến thức, làm thơ vẽ tranh, cùng đồng đạo giao lưu kiến giải, biểu đạt lý tưởng nhân sinh của mình.
Ninh Vũ luôn không có hứng thú với những nơi như vậy, bất quá hắn nhớ Tống Ngôn Khê rất thích mấy thứ kia. Tài năng cùng diện mạo của Tống Ngôn Khê đều không thẹn với danh xưng đệ nhất mỹ nhân Uyển thành.
Cầm kỳ thi hoạ đều am hiểu, chưa kể còn có một tay viết chữ tiểu Triện vô cùng đẹp, cha hắn từng tán thưởng Tống Ngôn Khê không chỉ một lần, nhưng đáng tiếc những linh khí kia của Tống Ngôn Khê lại dần dần bị mài mòn trong thiên viện nọ, không ai biết được, không người thưởng thức. Sau đó cuộc sống của Tống Ngôn Khê ở Ninh phủ càng ngày càng khó khăn, không còn thời gian với sức lực để tiêu phí vào mấy chuyện phong nhã y thích nữa.
Không chỉ có Tống Ngôn Khê kỳ quái, tên yêu quái không rõ lai lịch kia còn kỳ quái hơn, châu ngọc quý giá ngay bên cạnh thì không thích, lại cố tình yêu thích mấy kẻ luôn giả vờ thanh cao, chỉ biết gây sự ầm ĩ. Bất quá cũng may là tên yêu quái kia kỳ quái, nếu không, hắn mà trông thấy tên yêu quái kia ôm Tống Ngôn Khê thì sẽ tức giận đến mức sống dậy luôn rồi.