Edit: Arisassan
Cơm nước xong Tống Ngôn Hạo liền đi làm việc, Tống cha đành bảo Tống Ngôn Khê dẫn Ninh Vũ đi dạo quanh phủ.
Ninh Vũ nhớ vườn hoa nho nhỏ này, lúc đó Tống Ngôn Khê ngồi ngay chỗ kia, căng thẳng chờ gặp hắn. Bộ dáng ngượng ngùng tựa như một nụ hoa sen sắp nở, e ấp thanh thuần, khiến người luyến tiếc. Tên yêu quái kia lại sợ mình trốn không kịp.
Hiện tại, Tống Ngôn Khê nhìn thấy hắn cũng không xấu hổ như trước. Qủa nhiên vừa thành thân xong liền trở thành lão phu phu, Tống Ngôn Khê cũng không còn ôn nhu nữa. Rõ ràng đời trước lúc hắn bị thương, Tống Ngôn Khê còn thêu túi thơm nhờ cha chuyển giao cho hắn, bây giờ lại cứ hung dữ với hắn suốt ngày.
Trước đây hắn từng nghe phụ thân oán giận, trước khi thành thân lúc nào cũng muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng đối phương, cái gì xấu đều giấu kín hết cả, sau khi thành thân liền lộ nguyên hình, dù sao cũng chiếm được rồi.
Tỷ như cha của hắn, trước khi thành thân, mỗi khi phụ thân gặp cha, cha đều xinh đẹp gọn gàng, ôn nhu hiền thục, vô cùng săn sóc. Sau khi thành thân xong, cha dần dần đổi sắc mặt, suốt ngày cứ quản đông quản tây phụ thân, không cho ông làm cái này, không cho ông làm cái nọ. Chưa kể chỉ cần phụ thân liếc mắt nhìn tiểu ca nhi khác một chút thôi là sẽ tức giận cực kỳ, không cho phụ thân bước lên giường nữa.
Ninh Vũ một thân một mình ngồi trong đình, Tống Ngôn Khê vừa bị vài đệ đệ của y gọi đi, líu ra líu ríu tán gẫu. Đúng là tiểu ca nhi mà, Ninh Vũ hắn mới không chơi chung với đám tiểu ca nhi đó đâu.
“Chào, chào Ninh thiếu gia.” Thanh âm lanh lảnh đột nhiên truyền đến, Ninh Vũ nhìn về phía người nọ, một thân y phục nhạt màu, khuôn mặt nho nhỏ, vô cùng non nớt, thần sắc có chút ngại ngùng, trên mặt còn nổi lên một tầng đỏ ửng nhợt nhạt, cùng với ý cười dịu dàng.
Đây là người đệ đệ nào của Tống Ngôn Khê vậy? Ninh Vũ nhớ phụ thân của Tống Ngôn Khê có vài thị lang, đây chắc hẳn là con của một trong số các thị lang đó.
Ninh Vũ cực kỳ thiếu kiên nhẫn nói: “Cút ngay.” Hắn có chút ấn tượng với người này. Người này thường lấy cớ đến vấn an Tống Ngôn Khê để ra vào Ninh phủ nhiều lần, còn giả bộ đáng thương trước mặt tên yêu quái kia, tỏ vẻ muốn nói lại thôi ám chỉ Tống Ngôn Khê bắt nạt hắn, bộ dáng vừa đáng thương vừa kiên cường, lúc nào cũng có thể khiến cho yêu quái kia quát mắng Tống Ngôn Khê, trách Tống Ngôn Khê ác độc, ỷ vào thân phận đích tử mà bắt nạt thứ đệ.
“Ta…” Sắc mặt người kia lập tức tái nhợt, thân thể cũng lảo đà lảo đảo. Hắn hơi bị bộ dáng hung thần ác sát của Ninh Vũ doạ sợ.
“Ta đã đắc tội Ninh thiếu gia chỗ nào sao?”
Tống cha nghe được động tĩnh đi đến chỗ đình liền trông thấy Tống Ngôn Thanh bộ dáng điềm đạm đáng yêu, Ninh Vũ thì khuôn mặt âm trầm ngồi phía đối diện.
Tống Ngôn Khê cũng đến gần đó để nhìn.
“Chuyện gì thế này?”
“Cha, ta không biết mình làm sai chỗ nào mà Ninh thiếu gia lại mắng ta như vậy.”
Tống Ngôn Khê vốn đang hoà vào đám người trốn sang một bên xem náo nhiệt, thế nhưng lại bị Ninh Vũ mắt sắc trông thấy.
“Tống Ngôn Khê, lại đây.”
Đang ở ngay trước mặt mọi người, Tống Ngôn Khê cũng không tiện làm Ninh Vũ mất mặt, dưới ánh mắt lo lắng của những người khác mà đi đến bên cạnh Ninh Vũ. Do Ninh Vũ thoạt nhìn đang cực kỳ nổi nóng, tính khí vô cùng không tốt, bọn họ lo Ninh Vũ sẽ giận chó đánh mèo lên Tống Ngôn Khê.
Ninh Vũ gọi Tống Ngôn Khê cũng không có mục đích nào khác, chỉ muốn Tống Ngôn Khê đến ngồi bên cạnh mình, hắn cực kỳ chán ghét cảm giác không được nhìn thấy Tống Ngôn Khê.
“Ninh Vũ này, Ngôn Thanh có thất lễ với ngươi chỗ nào không?”
“Ta chướng mắt.” Do có Tống cha ở đây, Ninh Vũ đành phải chừa lại một chút mặt mũi, giải thích một phen: “Tống Ngôn Khê đang ôn chuyện cùng các huynh đệ, hắn không đi tán gẫu cùng bọn họ, một tiểu ca nhi chưa lập gia đình như hắn lại đến bắt chuyện với ta. Ta biết nhạc phụ bình thường vô cùng bận rộn, nhưng vẫn không thể lơ là việc quản giáo thứ tử được, bằng không ra ngoài mà mất lễ nghi thì sẽ tổn hại đến thanh danh Tống phủ mất.”
Sắc mặt Tống Ngôn Thanh lập tức trắng bệch, trong lòng xấu hổ không chịu nổi. Ninh Vũ chỉ kém không nói thẳng ra là hắn đang có ý đồ câu dẫn mình.
Sắc mặt của Tống cha cũng rất không
tốt.
“Cha, chắc là do tứ đệ đến tìm chúng ta nhưng không tìm được, tình cờ gặp phải phu quân, đến đây hỏi phu quân chỗ chúng ta đang ở thôi. Đúng không phu quân?” Tống Ngôn Khê mỉm cười duyên dáng, lắc lắc cánh tay Ninh Vũ, hơi có ý làm nũng với hắn.
Ninh Vũ nhìn Tống Ngôn Khê, không lên tiếng phản bác, coi như chấp nhận.
“Được rồi được rồi, thoạt nhìn Ngôn Thanh hiện tại không được thoải mái lắm, ngươi về phòng nghỉ ngơi vài ngày đi.”
Tống cha lên tiếng, Tống Ngôn Thanh cắn cắn môi, đây chẳng phải là muốn cấm túc hắn sao, hắn không cam lòng, thế nhưng trên mặt lại nhu nhu nhược nhược cười nói: “Tạ ơn cha đã thông cảm. Từ sớm hôm nay ta đã cảm thấy đầu óc choáng váng, thân thể nặng nề rồi. Ta đành về phòng nghỉ ngơi vậy. Đã phá hỏng hưng trí của các vị ca ca đệ đệ, Ngôn Thanh trước hết muốn xin lỗi tất cả mọi người. Tiếc là sau này không còn cơ hội được gặp Ngôn Khê ca ca nữa.”
“Nói nhiều quá!” Ninh Vũ không có kiên nhẫn nghe mấy lời nói dông dài này, dắt tay Tống Ngôn Khê rời khỏi chỗ kia.
“Phu quân, ngươi đi đâu vậy?”
“Tới giờ ngươi ngủ trưa rồi.”
Tống cha đứng một bên gượng cười nói: “Ngôn Khê dẫn Ninh Vũ tới phòng ngươi nghỉ ngơi đi.”
Sau khi Tống Ngôn Khê cùng Ninh Vũ rời đi, sắc mặt của Tống cha liền trầm xuống, hôm nay xảy ra chuyện như thế, tựa như đang đánh thẳng vào mặt y, Tống cha giáo huấn mấy thị lang kia như thế nào thì không cần phải đề cập đến, bên này Tống Ngôn Khê đang dẫn Ninh Vũ đến gian phòng mình ở trước khi thành thân.
Tống Ngôn Khê vừa mới đóng cửa lại, quay đầu liền trông thấy Ninh Vũ ngồi phịch xuống giường y, khuôn mặt lập tức đỏ lên. Nói thế nào thì đây cũng là khuê phòng của y, hiện tại Ninh Vũ lại vô tư mà nằm lên, nói đi nói lại vẫn có chút ngượng ngùng.
Ninh Vũ nhìn Tống Ngôn Khê: “Tống Ngôn Khê, cuối cùng ta cũng biết tại sao ngươi lại kỳ quái như vậy rồi.”
Tống Ngôn Khê trong lòng cả kinh, lẽ nào Ninh Vũ đã biết bí mật y từng sống qua một đời rồi sao? Một dị nhân như y, vạn nhất bị người khác biết được, có thể xem y thành quái vật hay không? Không cần biết kết cục của mình như thế nào, y cần phải cẩn thận thêm một chút mới được.
Ninh Vũ ra vẻ vô cùng tỉnh ngộ, Tống Ngôn Thanh rõ ràng không phải là hài tử của Tống cha, thế nhưng Tống cha lại để hắn gọi y là cha, đồng thời Tống phụ vừa có chính quân vừa có thị lang, hài tử còn được phân chia đích thứ. Từ nhỏ sống trong hoàn cảnh thế này, khó trách Tống Ngôn Khê bị dạy hư như vậy.
“Tống Ngôn Khê, ngươi không được học theo cha ngươi nha. Tại sao lại nuôi hài tử của người khác cơ chứ?”
Tại sao lại nuôi hài tử của người khác?
Nhớ lại chuyện cũ, lòng Tống Ngôn Khê vô cùng đau xót.
Ninh Vũ thấy sắc mặt của Tống Ngôn Khê không tốt, liền đứng dậy kéo Tống Ngôn Khê về giường, an ủi: “Tống Ngôn Khê, ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi nuôi hài tử của người khác. Ngươi đừng lo.”
Ninh Vũ vỗ vỗ lưng Tống Ngôn Khê: “Tống Ngôn Khê, ngươi đừng lo, ta chỉ sinh hài tử với ngươi, chỉ ngủ chung với ngươi thôi.”
Tống Ngôn Khê vốn vẫn đang hoảng hốt bi thương, vừa nghe Ninh Vũ nói xong liền đỏ cả cổ: “Làm như ta cần ấy, ngươi muốn ngủ với ai thì ngủ đi.”
Ninh Vũ thầm bĩu môi, không cần thì tại sao lại nắm chặt áo của ta chứ, tưởng ta không biết sao? Ninh Vũ cũng không vạch trần Tống Ngôn Khê, da mặt của tiểu ca nhi vốn không dày, thường hay nói một đằng làm một nẻo. Vạn nhất thẹn quá thành giận, sẽ đuổi hắn ra ngoài không cho lên giường mất.