Edit: Arisassan
Tống Ngôn Khê hàn huyên cùng Hạ Tử Câm, hai người đều quen biết nhau, tuy không quá thân thiết, nhưng cả hai đều là danh nhân, rất có tiếng tăm cùng ảnh hưởng trong giới tiểu ca nhi ở Uyển thành, căn cứ theo một ít tin tức nghe được, cũng coi như biết sơ qua tình hình lẫn nhau.
Tống Ngôn Khê bắt chuyện với Hạ Tử câm là khách nhân trước, sau đó hai người cùng đàm luận thơ từ thi hoạ với nhau, bao quát cả các loại giấy và bút mực thường dùng cùng chuyện đàn dây quân cờ.
Tống Ngôn Khê vừa tán gẫu với Hạ Tử Câm vừa bất động thanh sắc quan sát Ninh Vũ. Ninh Vũ đang nghiêm túc đọc sách nào đó, lâu lâu sẽ hướng mắt nhìn về phía bọn họ.
Hạ Tử Câm hẳn là lâu rồi chưa gặp được ai như thế, lập tức mở máy hát, rốt cuộc cũng tìm được người cùng chung chí hướng với mình, có cảm giác như vừa gặp đã quen vậy.
Ninh Vũ đọc xong sách truyện trong tay, rất không vừa mắt với Hạ Tử Câm vẫn luôn quấn Tống Ngôn Khê nói chuyện. Nếu không có Hạ Tử Câm xen ngang thì hiện tại hắn và Tống Ngôn Khê đã có thể đi ăn đồ ngon rồi.
Tống Ngôn Khê mẫn cảm nhận ra thời gian Ninh Vũ nhìn Hạ Tử Câm càng ngày càng lâu.
“Lát nữa ta có việc bận, không thể bồi ngươi được rồi, ngươi xem một chút có cái nào ngươi thích không, để ta bảo chưởng quỹ giảm giá cho ngươi một chút.”
Hạ Tử Câm cũng nhìn thấy Ninh Vũ, cảm thấy nhất định là do Ninh Vũ gây ra. Người đã thành thân rồi đúng là gò bó mà, Tống Ngôn Khê thật đáng thương, một tiểu ca nhi ưu tú xinh đẹp như thế, lại phải bất đắc dĩ gả cho một tên hoàn khố ngu si.
Ánh mắt Hạ Tử Câm nhìn Tống Ngôn Khê tràn đầy thương tiếc cùng than thở: “Sau này ta sẽ thường xuyên đến thăm ngươi, ngươi cứ yên tâm. Ngươi không thể tuỳ ý ra vào phủ cũng không sao, ta đi được, ta sẽ tới Ninh phủ bái phỏng ngươi. Dù sao chúng ta cũng là bạn mà.”
Cái gì? Tống Ngôn Khê suýt nữa đã giật cả mình, Hạ Tử Câm còn định thường xuyên đến phủ tìm y sao? Ninh Vũ phải làm sao bây giờ? Hai người bọn họ định hẹn ước với nhau ngay dưới mí mắt y ư?
Ninh Vũ cực kỳ không cao hứng, bất kỳ ai có khả năng chiếm lấy Tống Ngôn Khê, cướp đi Tống Ngôn Khê đều làm hắn không cao hứng tí nào: “Tống Ngôn Khê rất bận, không có thời gian để bồi ngươi.” Cho nên đừng có mà đến.
“Y đường đường là thiếu chủ quân của một phủ thì có gì để bận chứ? Hạ nhân ở quý phủ các ngươi không có việc gì làm sao? Không biết bảo hạ nhân làm thay à? Thật sự không biết tại sao ngươi có thể cưới được Ngôn Khê, ngươi rõ ràng không có chỗ nào xứng với y cả.”
Ninh Vũ còn chưa nói gì, Tống Ngôn Khê đã cảm thấy mất hứng trước. Y có thể ghét bỏ Ninh Vũ, đánh hắn hoặc mắng hắn ngốc, nhưng khi người khác mắng Ninh Vũ như vậy, y lập tức mất hứng ngay.
Chắc chắn do Ninh Vũ là tiểu phúc bảo của cha, y muốn giữ mặt mũi cho cha nên mới như vậy. Nếu cha mà biết người khác bắt nạt Ninh Vũ thì sẽ đau lòng lắm. Cha không ở đây, y đành phải che chở Ninh Vũ thay cha thôi.
“Hạ công tử, bình thường ta phải quản lý cả phủ từ trên xuống dưới, còn phải kiểm tra tính toán sổ sách nữa, thật sự không có thời gian tán gẫu với ngươi. Chúng ta hẹn lần nào khác rảnh rỗi hơn vậy. Ta và phu quân hiện đang có việc bận, không thể ở đây tiếp đãi ngươi, ngươi thắc mắc gì thì cứ hỏi chưởng quỹ đi.” Không nói giảm giá cho y nữa.
Hạ Tử Câm ngây người nhìn Tống Ngôn Khê kéo Ninh Vũ rời đi, Hạ Tử Câm thật sự không thể hiểu nổi, mới nãy còn thân thiết gọi y là Tử Câm, sao tự nhiên lại đổi thành Hạ công tử rồi?
Tống Ngôn Khê chỉ lo hướng về phía trước, Ninh Vũ phải dẫn đường thì hai người mới tới được tửu lâu mà Ninh Vũ vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, sau đó Ninh Vũ gọi món, rót trà cho mình cùng Tống Ngôn Khê.
Tống Ngôn Khê nhìn biểu tình như không có chuyện gì xảy ra của Ninh Vũ, trong lòng dường như càng cảm thấy tức giận hơn.
“Hạ Tử Câm nói ngươi như vậy tại sao ngươi lại không phản bác lại thế? Bình thường cãi nhau với ta không phải nhanh mồm nhanh miệng lắm sao? Thế nào, thấy y đẹp nên mới thương hương tiếc ngọc đúng không hả… a a~”
Tống Ngôn Khê hệt như một dây pháo đang cháy, nói vừa nhanh vừa vội, Ninh Vũ nhanh chóng quyết đoán bịt cái miệng đang líu lo không ngừng của Tống Ngôn Khê lại.
Vừa nãy hắn còn chưa kịp nói gì, Tống Ngôn Khê đã mở miệng cự tuyệt, sau đó lập tức kéo hắn rời đi, hắn làm gì có cơ hội nói chuyện với Hạ Tử Câm chứ, vậy mà Tống Ngôn Khê còn trách hắn nữa, đúng là không thể nói lý mà.
Phụ thân hắn đã từng bí mật dạy cho hắn, lúc đối mặt với phu lang đang nổi giận, phải nhanh chóng và quyết đoán, động thủ thật nhanh, phương hướng nhắm tới cũng phải thật chuẩn, khi có dấu hiệu sắp nổi giận thì phải cấp tốc ra tay ôm chặt người, sau đó hôn đến khi nào người ấy mềm nhũn ra mới thôi. Nếu càng kéo dài thì càng khó đối phó.
Thật vậy, Tống Ngôn Khê mới nãy còn giãy dụa liên tục giờ đã mềm nhũn nằm nhoài trên người hắn rồi.
Ánh mắt Tống Ngôn Khê trừng hắn ngập tràn sóng nước dập dờn, chẳng hề có một tí uy hiếp nào, như một cái móc câu vậy, khiến Ninh Vũ không nhịn được mà tới gần hôn hôn một chút, chọc cho Tống Ngôn Khê phải đánh hắn vài cái nhẹ nhàng.
Cả tâm can của Ninh Vũ đều chấn động, lẽ nào đây là “đánh yêu” mà trong sách hay nhắc tới sao?? Đúng là không tầm thường chút nào, đánh cho xuân tâm của hắn phải dập dờn liên tục.
Nghe thấy tiếng gõ cửa của tiểu nhị, Ninh Vũ mới lưu luyến nhấc Tống Ngôn Khê lên khỏi người mình, ngồi đàng hoàng trở lại.
Tiểu nhị được cho phép xong lập tức nghiêm chỉnh ngăn nắp đi vào bày đủ loại đồ ăn ra bàn, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại rời đi.
Ninh Vũ vừa ăn vừa không quên gắp cho Tống Ngôn Khê: “Ngươi nếm thử món này đi, ăn ngon lắm đấy, cả món này nữa, măng non nhai nhai giòn giòn.”
Tống Ngôn Khê cầm đũa mà có chút xuất thần. Hạ Tử Câm là một tiểu ca nhi rất hay cậy tài khinh người, xưa nay chỉ thích giao du với văn nhân, không hề thích làm quen với những kẻ ngực không vết mực, lúc trước Ninh Vũ chính là hình mẫu tiêu biểu cho loại người mà y xem thường nhất.
Thế nhưng điều kỳ quái nhất là, Ninh Vũ vì muốn lấy lại mặt mũi, lập tức ngâm ra vài câu thơ vô cùng kinh diễm ngay trước mặt những người đã hoặc đang cười nhạo hắn, triệt để vả mặt hết tất cả bọn họ, Hạ Tử Câm cũng từ khi đó mà bắt đầu sùng bái ngưỡng mộ Ninh Vũ.
Không nội liễm thận trọng như những tiểu ca nhi khác, thường xuyên quấn quýt chặn đường Ninh Vũ, muốn làm tri kỷ của hắn. Sau khi ái mộ Ninh Vũ, cảm thấy hắn tài hoa hơn người, bụng đầy kinh luân, cho nên y không thèm để ý đến sự ngăn cản của Hạ gia, nhất định phải bất chấp cả thân phận để được gả vào làm thị lang của Ninh Vũ.
Ban đầu Ninh Vũ cũng không đồng ý, cự tuyệt y rất nhiều lần, lấy lý do là hắn đã có người yêu, mãi đến khi Hạ Tử Câm vì Ninh Vũ mà dầm mưa sinh bệnh, sốt cao không lui, suýt nữa qua đời thì Ninh Vũ mới chạy tới nắm tay Hạ Tử Câm khóc than thương tiếc, đồng ý rằng đợi đến khi y khỏi bệnh sẽ cưới y về, khi đó sức khoẻ của Hạ Tử Câm mới dần dần tốt lên.
Ninh Vũ vẫn luôn không ngừng khen ngợi tài hoa của Hạ Tử Câm.
“Ta với Hạ Tử Câm ai tài giỏi hơn?” Tống Ngôn Khê hỏi xong liền cảm thấy hối hận, nói vậy thì chẳng phải đang tỏ rõ cho Ninh Vũ rằng y đang cố ý khoe khoang kiến thức cùng tài hoa của mình so với Hạ Tử Câm hay sao, y mới không phải là mấy tiểu ca nhi muốn tìm cách tranh sủng ở hậu viện đâu.
Miệng Ninh Vũ đang nhai dở một mảnh ngó sen, nghe y hỏi vậy thì lập tức ngớ người, ngốc mao trên đầu cũng sắp dựng cả lên, nhanh chóng ăn xong miếng ngó sen trong miệng. Mấy
thứ mà Tống Ngôn Khê với Hạ Tử Câm nói ấy, hắn không hề hiểu được dù chỉ một câu, hơn nữa nó còn không hay bằng cố sự trên tay hắn. Lúc đó hắn tập trung toàn bộ tinh thần để đọc truyện, sao có thời gian để nghe mấy câu chỉ những người có tài mới nói với nhau chứ, chưa kể hai người họ đều tài giỏi hơn hắn nhiều.
Tuy nhiên hắn cũng không ngu ngốc đến thế, vấn đề nhỏ này không làm khó hắn được.
“Đương nhiên là Tống Ngôn Khê rồi, Hạ Tử Câm là ai chứ, sao có thể hơn được ngươi?”
Tống Ngôn Khê thở phào, sau đó còn lầm bầm vài câu: “Bộ ngươi đói lắm à? Nãy giờ chỉ biết ăn với ăn thôi.”
Miệng thì oán giận như vậy, nhưng Tống Ngôn Khê vẫn gắp đồ ăn ở các đĩa cách xa Ninh Vũ rồi đặt vào đĩa của hắn, còn lựa cho Ninh Vũ một cái cánh gà vô cùng bự.
Hửm? Giúp hắn lóc xương cá ra luôn kìa. Hoá ra không chỉ có hắn thích được khen, Tống Ngôn Khê cũng rất thích được khen nha, trước đây Tống Ngôn Khê không biểu hiện rõ ràng gì nên Ninh Vũ còn tưởng rằng Tống Ngôn Khê không thích được khen chứ.
Sau khi Ninh Vũ và Tống Ngôn Khê ăn uống no đủ xong, Ninh Vũ lười biếng nằm dài ra ghế không muốn nhúc nhích.
“Ăn cơm xong thì mau về đi, đọc sách nhiều một chút.”
“Cơm no thần hư*, hiện tại ta không muốn động đậy tí nào.”
[*nói về việc sau khi ăn cơm no thì thấy mệt mỏi lười biếng do tất cả năng lượng trong cơ thể tập trung lại ở dạ dày để tiêu hoá thức ăn]“Ngươi cứ ăn cơm xong rồi ngồi yên một chỗ như vậy thì sau này sẽ phát phì đó, giống như mấy lão gia kia vậy, không chỉ hói đầu mà còn béo bụng nữa.”
Ninh Vũ bị Tống Ngôn Khê doạ sợ, hắn không muốn biến thành như vậy đâu. Thế nhưng: “Ngươi nhìn thấy bộ dạng bọn họ lúc hói đầu chưa thế?”
“Chẳng phải lúc nào họ cũng đội nón sao?”
Ninh Vũ suy nghĩ một chút, cảm thấy Tống Ngôn Khê nói rất có lý: “Vậy sau này ta sẽ không đội nón đâu.”
“Ngươi bị ngốc à, không phải do đội nón mới bị hói đầu, mà là bị hói đầu xong mới đội nón để che đầu lại.”
Tống Ngôn Khê trông Ninh Vũ dùng ánh mắt sùng bái để nhìn mình mà nội tâm cảm thấy vô cùng bất lực. Ninh Vũ đúng là vừa ấu trĩ vừa ngu ngốc. Chẳng trách được dỗ dành một chút thôi đã vui vẻ hẳn ra. May mà y có kinh nghiệm, cũng thông minh hơn nữa. Tuy tuổi của Ninh Vũ lớn hơn y một chút, nhưng y đã từng sống qua một đời, tâm trí chắc chắn trưởng thành hơn so với Ninh Vũ. Chỉ cần y trông chừng Ninh Vũ cho thật kỹ thôi là không sợ hắn phạm phải sai lầm gì.
“Tống Ngôn Khê, ngươi không được nhìn ta bằng ánh mắt đó.” Lại nữa rồi, ánh mắt Tống Ngôn Khê nhìn hắn giống hệt như cha vậy, tràn đầy từ ái* ấy? Hắn muốn ái thôi, không muốn từ gì đâu, Ninh Vũ vô cùng biệt nữu: “Có phải là lần trước ta giáo huấn ngươi chưa đủ không?”
[*từ ái được dùng chủ yếu để chỉ tình thương của người lớn đối với trẻ con, tách ra được “từ” trong “từ mẫu” và “ái” nghĩa là yêu]Tống Ngôn Khê nhớ tới lần “giáo huấn” trước, đỏ mặt ho khan hai tiếng: “Được rồi, chúng ta về thôi, ta muốn ngủ trưa.”
Vừa nghe Tống Ngôn Khê nói muốn ngủ trưa, Ninh Vũ lập tức đứng dậy, thuận tiện đưa tay kéo người đang ngồi lên. Do quán tính nên Tống Ngôn Khê vô ý ngã vào trong lồng ngực của Ninh Vũ, sau đó bị Ninh Vũ lợi dụng thời cơ bóp bóp mông vài lần.
Đáng khinh hơn là Ninh Vũ còn bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội nhìn y, không hề cảm thấy xấu hổ vì hành vi vừa nãy của mình.
Càng ở chung với Ninh Vũ, y càng cảm thấy mình sắp chết vì tức tới nơi rồi. Lúc đi ngang qua đại sảnh tầng trệt, Ninh Vũ nghe thấy người khác đang bàn luận về chuyện của Viên phủ.
Ninh Vũ nghe vô cùng nhập tâm, sau đó còn kéo Tống Ngôn Khê ngồi xuống một chỗ bàn trống.
“Ngươi đoán xem sau đêm tân hôn, vừa mở cửa phòng ra thì người ta thấy gì không?”
“Thấy cái gì? Đừng có thừa nước đục thả câu nữa.”
“Thôi được, khi đó người ta thấy mọi thứ trong phòng đều bị đập phá hết trơn. Hơn nữa nghe bảo hai người họ còn đánh nhau nữa, đánh vô cùng kịch liệt, trên mặt tên ăn mày Lý Hàn kia đều là vết móng tay cào.”
Ninh Vũ khá là đồng tình, thở dài một tiếng: “Không thể tránh được, ai cũng phải trải qua một lần như thế này mà.” Nói xong còn nhìn về phía Tống Ngôn Khê.
“Ý ngươi là gì?”
Ninh Vũ nhún vai: “Đêm tân hôn phải bị phu lang đánh cho một trận.” May là khí lực của Tống Ngôn Khê rất nhỏ, tuy nhiên răng thì hơi bị tốt nha.
Tống Ngôn Khê suýt nữa đã bị nghẹn, sau khi nhớ lại đêm tân hôn của y và Ninh Vũ, sắc mặt y cũng hơi xoắn xuýt một chút, tên ngốc Ninh Vũ có phải là đã hiểu lầm gì đó về đêm tân hôn hay không? Cũng có lý, tên ngốc kia cả động phòng là gì còn không biết nữa cơ mà. Tuy lúc đó y cũng không biết nốt.
“Nghe đâu Viên phủ đang loạn cực kỳ, người bình thường ai mà chịu được cái tính khí đó của công tử Viên gia chứ, chỉ có điều tên ăn mày kia cũng vô cùng kiên cường, không hề nhẫn nhịn nuốt giận vào bụng, hai người họ đấu từ võ mồm tới võ tay võ chân, đấu cả ngày không ngừng không nghỉ.”
Tống Ngôn Khê hơi xuất thần, đời trước Viên Trí Chi cùng Ninh Vũ cũng như thế, ngày nào cũng đánh nhau, chỉ vì một chút chuyện nhỏ thôi mà cũng tranh luận không nghỉ, thế nhưng tình cảm lại càng ngày càng sâu sắc hơn.
Sau khi thành thân với y không lâu, Ninh Vũ cưới Viên Trí Chi vào phủ. Cưới xong hai người vẫn tiếp tục cãi nhau, cãi một hồi có thể ra tay đánh nhau luôn, khiến cho hạ nhân trong phủ đều nơm nớp lo sợ. Nhưng không bao lâu sau hai người lại âu yếm nhau như cũ, khanh khanh ta ta vô cùng ngọt ngào.
Căn cứ vào đó thì chắc hẳn tình cảm giữa Viên Trí Chi cùng Lý Hàn cũng rất tốt.
“Đi thôi đi thôi, coi chừng trễ giờ ngủ trưa mất.”
Sau khi về nhà, Tống Ngôn Khê trở về phòng để ngủ trưa.
Ninh Vũ thì đến thư phòng, đọc quyển hoạ bản mà hắn đã đọc rất nhiều lần rồi kia, cảm thấy cực kỳ khổ não, Bích Vân Trai có nhiều sách như vậy mà hắn vẫn không tìm được gì. Quả nhiên, đồ càng tốt thì số lượng cũng càng ít.
Đột nhiên hắn nhớ ra Tống Ngôn Khê cũng từng vẽ một bức tranh, khi đó hắn đã lén lút giấu nó đi, Tống Ngôn Khê không tìm được, còn tưởng rằng trong lúc dọn dẹp đồ đạc y đã không để ý mà vứt bỏ rồi.
Ninh Vũ giở bức tranh đó ra, trên tranh có vẽ một khuôn mặt rất giống mặt của hắn, trên khuôn mặt nọ in dấu năm ngón tay, trước ngực có vài vết giày, khoé mắt còn có vài giọt nước mắt nữa, biểu cảm trên mặt hình như là đang xin tha.
Ninh Vũ ngắm nhìn bức tranh của Tống Ngôn Khê một chút, lại nhìn hoạ bản đặt bên cạnh, phúc chí tâm linh*, đột nhiên nảy ra một ý tưởng vô cùng lớn mật!
[*phúc chí tâm linh (福至心灵): vận may tới thì đầu óc cũng sáng suốt hơn]