Edit: Arisassan
“Người kia sao rồi?”
Tống chủ quân sững sờ, nhận ra Ngôn ca nhi đang nói đến tặc nhân kia, liền cau mày: “Đã giao cho Ninh Vũ. Ngôn ca nhi, không được hồ đồ, ngươi vốn luôn là một đứa con ngoan thông minh lanh lợi mà.”
Tống chủ quân vẫn phải bận rộn rất nhiều chuyện, căn dặn Tống Ngôn Khê xong liền rời đi, để Tống Ngôn Khê ở lại ngẩn người một mình.
Không nạp thị nuôi sủng? Qủa là chuyện cười buồn cười nhất y từng nghe. Đời trước y cũng từng ngây thơ mà nghĩ như thế, vừa nghe nói Ninh Vũ gây chuyện, đánh người, lần nào y cũng sẽ lo lắng cho hắn, còn nhờ ca ca đi hỏi thăm sự tình ra sao.
Tống Ngôn Hạo lúc đó liền cười y, bảo Ninh Vũ là ai, sao có thể bị thua thiệt chứ, chưa kể phụ thân và cha của hắn nữa, cả hai đều không đành lòng trách phạt hắn, nên chỉ có thể thay hắn khắc phục hậu quả, có lúc Ninh Vũ bị chọc tức, phụ thân cùng cha hắn còn có thể giúp hắn xả giận. Toàn bộ Uyển thành, ai chả biết đến uy danh của tiểu bá vương kia chứ.
Dù cho Ninh Vũ có chọc phải chuyện gì, từ nhỏ tới lớn, thế nhưng từ xưa đến nay những chuyện đó chưa từng có liên quan tới tiểu ca nhi. Có lúc đám hồ bằng cẩu hữu rủ hắn đi uống hoa tửu, hắn cũng chưa bao giờ đi, khiến lòng y còn cảm thấy ngọt ngào một hồi. Tưởng rằng y cùng Ninh Vũ sẽ giống như phụ thân cùng cha của bọn họ, hạnh phúc bên nhau, bạch đầu giai lão.
Nhớ tới cha, trong lòng Tống Ngôn Khê càng thêm chua xót, sau khi thành thân, Ninh Vũ liên tục nạp người vào trong phủ, đầu tiên là tiểu ca nhi Viên gia kia, lúc trước dù quấy nháo dữ dội cỡ nào, phụ thân và cha cũng không chấp nhận cho Ninh Vũ nạp thị, cha vốn luôn luôn sủng nịch Ninh Vũ lần đầu tiên phát hoả với hắn, suýt nữa tức đến ngã bệnh, thế mà Ninh Vũ còn tuyên bố không phải Viên Trí Chi thì không cưới, hai người bọn họ là tình yêu đích thực. Đồng thời uy hiếp bảo rằng nếu không cho hắn cưới Viên Trí Chi, hắn cũng sẽ không tuân thủ hôn ước với Tống Ngôn Khê y.
Tống Ngôn Khê cười trào phúng, người khi xưa lúc y còn bé đã uy hiếp y rằng, “ngươi là người của tiểu gia, không cho phép ngươi thích người khác, nếu ngươi dám thích người khác thì ta sẽ đánh chết hắn” phảng phất tựa như một giấc mộng, không hề tồn tại trên đời.
Cuối cùng vẫn không thể ngăn trở quyết định của Ninh Vũ, sau khi thành thân với y liền cưới Viên Trí Chi, ngày tân hôn năm đó, y ngồi trong tân phòng đợi Ninh Vũ cả một đêm, ngày hôm sau lại nghe tiểu nhân bàn tán sau lưng, Ninh Vũ đã đến Viên gia an ủi Viên Trí Chi, trong giọng nói không thiếu vẻ khinh thường cùng trào phúng đối với thiếu chủ quân là y.
Y lúc trước vừa kinh hoảng vừa bất an, căn bản không hề hiểu kẻ không được sủng ái trong hậu viện sẽ có kết cục gì, may mà có cha thương yêu chiều chuộng y, tìm mọi cách để che chở y, thường vì thế mà trách cứ lối hành xử hoang đường của Ninh Vũ, Tống Ngôn Khê nở một nụ cười bi thương, Ninh Vũ lại vì điều này mà càng ngày càng ghét cha nhúng tay vào chuyện của hắn.
Sau đó, Ninh Vũ liên tục nạp người vào phủ, cha cùng y đã chết lặng, đến cuối cùng cũng không ý kiến gì nữa. Hậu viện cũng vì thế mà trở nên vô cùng xấu xa bẩn thỉu, quấy rầy đến sự thanh tịnh của cha, dần dần tích tụ trong lòng, phụ thân cũng không quản giáo được Ninh Vũ, cứ nhắc đến hắn là ông lại mặt ủ mày chau thở dài thườn thượt.
Có lẽ ông trời muốn bồi thường cho y cả đời đau khổ, nên mới cho y cơ hội thứ hai, để y có thể rời xa hố lửa Ninh Vũ này, chỉ là khi nhớ tới phụ thân cùng cha ở Ninh phủ, Tống Ngôn Khê lại phải dằn cảm xúc không nỡ đang trồi lên xuống tận đáy lòng, đó là ấm áp duy nhất của y ở Ninh phủ.
Tống Ngôn Khê tự tay an bài nam nhân kia ở lễ trưởng thành của mình, nhớ tới sắc mặt cuối cùng của Ninh Vũ ở kiếp trước, không phải hắn muốn tác thành cho y cùng “người yêu” sao? Y tình nguyện phá huỷ bản thân, làm bạn với thanh đèn cổ phật, cả đời này, không hề muốn dính dáng gì tới Ninh Vũ nữa.
Cố ý an bài tiểu tư, dẫn mọi người đến phát hiện chuyện đó, Ninh Vũ vì sĩ diện, chắc chắn sẽ không thành thân với y nữa, cũng cho hắn một lý do xác đáng để huỷ bỏ hôn ước này.
Không ngờ rằng, Ninh Vũ lại biến cảnh đôi tình nhân yêu đương vụng trộm trở thành hiện trường một vụ trộm cắp, còn đẩy ngày thành thân lên sớm hơn dự định. Sao y có thể quên được chứ, Ninh Vũ luôn luôn là kẻ có thù tất báo, y làm mất mặt hắn trước mặt nhiều người như vậy, Ninh Vũ sao có thể dễ dàng buông tha, thế nhưng, y không còn là Tống Ngôn Khê ngây thơ đơn thuần kiếp trước nữa.
Vào ngày lễ bách hoa, Ninh Vũ từ sớm đã ăn diện chỉnh tề. Đường phố vô cùng náo nhiệt, hai bên đường đều bày hoa tươi xinh đẹp thơm ngát, mang đến một chút không khí lãng mạn cho ngày hôm nay.
Tiểu thị trông thấy Tống Ngôn Khê còn đang đọc sách, bèn nói: “Tại sao công tử vẫn đang đọc sách vậy? Nên thay quần áo rồi ra ngoài chơi chứ, ngài thấy bộ màu lục này như thế nào? Hay là công tử thích bộ màu vàng hơn?”
“Bỏ xuống đi, không dùng cái nào cả.” Nhớ tới ngày hôm nay ở kiếp trước, Tống Ngôn Khê liền cười lạnh, sợ là hiện tại tâm tư của Ninh Vũ đều nằm trên người Viên Trí Chi, trông thấy y chắc chắn sẽ chê y chướng mắt, y cần gì phải tự tìm nhục cho mình chứ.
“Ừm…” tiểu thị do dự bỏ y phục trong tay xuống, cầm lược lên: “Ta làm một búi tóc thật đẹp cho công tử vậy, công tử xinh đẹp như thế, nhất định sẽ khiến cho Ninh thiếu gia mê mẩn đến không dời mắt được.”
“Không cần, ngươi ra ngoài đi.”
Tiểu thị chần chờ đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, hôm nay là lễ bách hoa, các tiểu ca nhi vốn phải sửa soạn ăn diện thật sớm, chuẩn bị túi thơm vừa ý nhất, sau đó kết bạn hoặc mang nô bộc ra ngoài chơi, tại sao công tử nhà cậu lại không háo hức tí nào vậy, đã đến giờ này rồi mà.
Ninh Vũ cứ mãi đứng chờ ở cửa Tống phủ, Tống Ngôn Khê không ra, Ninh Vũ không được nhìn thấy Tống Ngôn Khê, tâm trạng liền nóng nảy không thể kiềm được. Lập tức tiến vào Tống phủ, gặp phải Tống Ngôn Hạo, Ninh Vũ thi lễ gật đầu: “Đại ca.”
Tống Ngôn Hạo vì chuyện xảy ra ở lễ trưởng thành của Tống Ngôn Khê nên rất hài lòng với Ninh Vũ, khuôn mặt luôn luôn nghiêm túc cũng nhu hoà đi mấy phần:
“Đúng lúc ta đang định đến rủ Ngôn Khê ra ngoài, không bằng Ninh thiếu gia đi chung với ta luôn đi?” Không thể nói thẳng là đến tìm Tống Ngôn Khê, cho nên Ninh Vũ mới lấy cớ đến tìm Tống Ngôn Hạo, trong lòng Tống Ngôn Hạo cũng hiểu rõ điều này. Vì thế Tống Ngôn Hạo mới nói: “Nếu Ninh thiếu gia không chê, ta mạn phép dẫn theo gia đệ.”
Ninh Vũ lắc đầu, cùng Tống Ngôn Hạo tiến vào sân viện của Tống Ngôn Khê.
Trong sân vắng ngắt, chỉ có một tiểu thị đứng ngoài phòng: “Công tử đâu?”
“Hồi đại thiếu gia, công tử đang nghỉ ngơi ở trong phòng.”
Tống Ngôn Khê nghe thấy thanh âm của Tống Ngôn Hạo, liền mở cửa đi ra, trông thấy Ninh Vũ thì không nhịn được mà cau mày: “Tại sao ngươi lại ở đây?”
“Ngôn Khê, cẩn thận ăn nói.” Tống Ngôn Hạo thấp giọng khiển trách một câu, quay đầu nói với Ninh Vũ: “Ngôn Khê bị chúng ta chiều hư, lúc tâm tình không tốt thì hơi tuỳ hứng một chút, bình thường vẫn rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.”
“Ừ, ta biết.”
Tống Ngôn Hạo xác định trên mặt Ninh Vũ không có biểu tình phiền chán nào mới nhìn sang hướng Tống Ngôn Khê, thấy Tống Ngôn Khê vẫn mặc một thân quần áo đơn giản, cả một món trang sức cũng không mang, tóc tai thì chỉ dùng một cái ti đái tết lên, tuỳ ý xoã dài, liền cau mày nói: “Ngôn Khê, sắp phải ra ngoài rồi, còn không mau đi chuẩn bị một chút.”
“Ta không đi.” Đời trước đã từng chứng kiến cảnh tượng Ninh Vũ cùng Viên Trí Chi liếc mắt đưa tình một lần, lần này y sẽ không cho hắn cơ hội dẫm nát mặt mũi của mình xuống đất nữa.
Y đứng một mình ở nơi góc khuất tối tăm, mắt nhìn Ninh Vũ cùng Viên Trí Chi đùa giỡn ám muội với nhau, bên tai toàn là những lời châm chọc khiêu khích của người khác: “Diện mạo đẹp đẽ thì thế nào, vẫn không thể sánh được với kẻ xấu xí ở Viên gia.”
“Ninh thiếu gia tình nguyện tặng ngọc bội cho tên xấu xí kia, cũng không nguyện tặng cho đệ nhất mỹ nhân Uyển thành này, nghe nói giữa bọn họ còn có hôn ước nữa, thật không đó?”
“Đệ nhất mỹ nhân Uyển thành ư, ha ha ~ đệ nhất mỹ nhân mà còn không được người ta yêu thích bằng tiểu ca nhi Viên gia kia sao, thật buồn cười.”
…
“Ngươi!” Tống Ngôn Hạo tức giận, xuất hiện trước mặt Ninh Vũ, Ngôn Khê đang nghĩ gì chứ, mắt nhìn lên trời thì không nói, còn không thèm sửa soạn một chút nào. Nếu đã định ra hôn ước với Ninh Vũ, người Tống gia đều hy vọng Ninh Vũ sẽ yêu thích coi trọng Tống Ngôn Khê, như vậy cuộc sống của Tống Ngôn Khê ở Ninh Vũ cũng sẽ dễ chịu hơn rất nhiều, sau khi thành thân sẽ được hạnh phúc, kết quả lần nào Tống Ngôn Khê cũng tuỳ hứng mất cả chừng mực, khiến cho Tống Ngôn Hạo tức giận không chịu nổi.
Ninh Vũ tiếp lời: “Ngày hôm nay bên ngoài nhiều người ầm ĩ, ở trong phủ chơi cũng được. Lúc nào ra ngoài cũng được mà.”
Tống Ngôn Khê không muốn chọc đại ca tức giận, nếu hôm nay y không đi, cha mà biết thì chắc chắn sẽ lải nhải bên tai y nữa, đành phải mắt nhìn thẳng, tiêu sái đến đứng bên cạnh Tống Ngôn Hạo, không hề liếc mắt nhìn Ninh Vũ dù chỉ một cái.
Bên ngoài, khắp nơi đều tràn ngập không khí vui vẻ ám muội, phần lớn mọi người đều mang vẻ mặt tươi cười ngọt ngào ngượng ngùng, mà ở chỗ bọn họ, bầu không khí quả thật vô cùng kỳ quái.
Tống Ngôn Khê khuôn mặt vô cảm bước đi, Ninh Vũ nhìn chằm chằm vào Tống Ngôn Khê suốt cả quãng đường, Tống Ngôn Hạo thì đi ngay chính giữa, tay chân lúng túng không biết để chỗ nào. Hắn muốn tán gẫu với Ninh Vũ, Ninh Vũ còn nói ít hơn cả hắn, đa số cũng chỉ đáp vài tiếng “à”, “ừm”.
Tống Ngôn Hạo trông thấy người quen, liền nói với hai người: “Ta đi gặp bằng hữu, một lúc sau sẽ trở về, các ngươi cứ đi dạo thoải mái đi.”
Tống Ngôn Khê còn chưa kịp mở miệng, Tống Ngôn Hạo đã rời đi.
Tống Ngôn Khê tự mình tiến về phía trước, Ninh Vũ theo sát Tống Ngôn Khê, thấy xung quanh đều là những cặp đôi hoặc bạn bè đi theo nhóm, các tiểu ca nhi ai cũng cầm mặt nạ cùng hoa đăng hoặc một ít đồ ăn vặt trong tay, cười vô cùng vui vẻ xán lạn.
Ninh Vũ nắm chặt cổ tay Tống Ngôn Khê, Tống Ngôn Khê không tránh thoát được, chỉ có thể để Ninh Vũ kéo đi. Ninh Vũ đi ngang qua những hàng quán nhỏ hai bên đường, chọn mặt nạ mua cho Tống Ngôn Khê, Tống Ngôn Khê quay mặt đi không phản ứng. Lão bản quầy mặt nạ mới thiện ý cười cười: “Hai phu phu son tại sao lại dỗi nhau ngay ngày hôm nay vậy, phải mau tìm cách dỗ dành phu lang nhà ngươi thôi.”
Ninh Vũ tự cầm mặt nạ, còn mua thêm một cái hoa đăng, hắn một tay cầm đồ vật, một tay nắm lấy tay của Tống Ngôn Khê, đi tới bờ sông, trên mặt sông là từng cái từng cái hoa đăng đang dần dần theo nhịp sóng trôi về phương xa.
Tống Ngôn Khê không thắp hoa đăng, Ninh Vũ đành tự mình đặt hoa đăng xuống sông, giả như là Tống Ngôn Khê thả, xung quanh có rất nhiều tiểu ca nhi sau khi thả hoa đăng xuống thì cười vô cùng vui vẻ.
Quay sang nhìn Tống Ngôn Khê, vẫn không nở một nụ cười.
Thả xong hoa đăng, Ninh Vũ mua một xâu kẹo hồ lô, tự mình cầm, vì Tống Ngôn Khê không muốn ăn.
Đang đi thì đụng phải một tiểu ca nhi, người kia chạy mà không nhìn đường, suýt nữa va vào Tống Ngôn Khê, bị Ninh Vũ chen ngang chặn lại kịp thời.
Tống Ngôn Khê định thần nhìn lại, liền cười xuỳ một hồi, tiểu ca nhi Viên gia rốt cuộc cũng tới, Ninh Vũ cũng không cần phải làm phiền y nữa.
Viên Trí Chi vừa đứng vững lại, ngẩng đầu lên liền trông thấy Ninh Vũ, hai hàng lông mày lập tức dựng đứng: “Tại sao lại là tên khốn kiếp nhà ngươi nữa? Lần trước vẫn chưa giáo huấn đủ sao?”