Edit: Arisassan
Trên sách có viết, giấc mơ là nguyện vọng trong tiềm thức của một người. Ngoài hiện thực có thể vì nhiều lý do phức tạp rắc rối mà kiềm nén, nhưng khi ở trong mơ, thoát khỏi trói buộc đạo đức và lý trí, những lựa chọn được đưa ra thường nghiêng về ý muốn của bản thân mình hơn.
Có lúc giấc mơ còn phản ánh nỗi sợ hãi của con người. Ngôn Khê sợ hắn sẽ bị Lý Hàn thế chỗ thêm lần nữa.
Ninh Vũ nắm tay Tống Ngôn Khê: “Bé mèo nhỏ này, móng sắc thật đó.”
“Trước đây ngươi bảo ta là chó con mà.”
“Do ngươi lúc nào cũng thích cắn người cả. Ngôn Khê, đừng sợ, đời này ta sẽ không bị Lý Hàn thế chỗ nữa, lần trước là do bất ngờ thôi.”
Tống Ngôn Khê cắn môi: “Nếu gã ta dám chiếm xác ngươi thêm một lần nữa thì ta sẽ lập tức thiêu chết gã! Hay giờ cứ thiêu chết gã ta trước đi, vạn nhất…”
Ninh Vũ ôm chặt Tống Ngôn Khê: “Ngôn Khê, không sao đâu, tin ta đi. Lý Hàn người này vô cùng quái lạ, chúng ta không thể tùy tiện động thủ được, mấy tên yêu quái kiểu thế hay biết chút phép phản phệ gì gì đó lắm, chúng ta phải thật cẩn thận thì tốt hơn.”
“Lần trước ngươi làm sao mà để gã ta chiếm xác vậy?”
“Viên Trí Chi chặn trước ngựa của ta, cản đường không cho ngựa chạy. Sau đó lấy roi quất vào ngựa, khiến cho ngựa của ta hoảng cả lên, hất ta xuống đất. Lúc ta tỉnh lại đã bay bên ngoài xác mình rồi.”
“Tiện nhân Viên Trí Chi này!”
!!
Ninh Vũ kinh ngạc nhìn Tống Ngôn Khê chửi rủa, Tống Ngôn Khê vẫn luôn là một công tử thế gia ôn nhuận như ngọc, tính tình ôn hòa thiện lương, bụng đầy tri thức lễ nghĩa, có lẽ đây là lần đầu tiên phun ra một câu nói thô tục ác ý như vậy. A, Ninh Vũ suýt nữa quên mất, hồi đó lúc hai người vừa mới thành thân, Tống Ngôn Khê cũng từng mắng hắn khốn nạn.
“Hai người kia sinh ra để khắc chúng ta à? Toàn cấu kết với nhau làm chuyện xấu. May là giờ hai người họ đã ở chung một chỗ rồi, thoải mái mà hành hạ lẫn nhau.”
Ninh Vũ xoa xoa cổ Tống Ngôn Khê: “Đừng giận. Đã qua cả rồi.”
Ngữ điệu của Tống Ngôn Khê tràn ngập vẻ oan ức và tức giận: “Viên Trí Chi chính là người đã làm hại ngươi. Vốn ta còn đang thương hại hắn lỡ gả phải kẻ không đứng đắn, ai ngờ tất cả chỉ là hắn tự làm tự chịu. Mong hắn và Bạch Vô Trần có thể quậy đến mức long trời lở đất, nhà tan người mất luôn đi.”
“Được rồi được rồi, đừng giận đừng giận nữa, Tiểu Táo của chúng ta cũng không muốn thấy cha nó tức giận đâu.”
“Phu quân, chúng ta chuyển ngựa ra khỏi phủ hết đi, xe ngựa cũng đừng để ở đây nữa.”
Ninh Vũ chợt cảm thấy buồn cười: “Vậy mỗi ngày phụ thân phải cưỡi ngựa đến binh doanh thì sao?”
“Hay là chúng ta xây một khu nhà nhỏ bên cạnh phủ chuyên dùng để nuôi ngựa đi, nói chung là trong phủ không thể có ngựa được. Sau này ngươi cũng phải cách xa chúng ta một chút.” Tống Ngôn Khê nói là làm, lập tức giãy khỏi cái ôm của Ninh Vũ: “Ta đi dặn quản gia làm liền đây.”
Ninh Vũ ngăn lại: “Ngôn Khê, đừng lo mấy chuyện này nữa.”
Tống Ngôn Khê nghe vậy càng hăng hái hơn: “Ta không lo, ta chỉ muốn làm thế thôi. Ngươi mau buông ta ra đi, không thì ta sẽ cáo trạng với cha đó.”
Sao giờ lại thành bé lừa cố chấp rồi? Tống Ngôn Khê giãy dụa quá mạnh, khiến cho Ninh Vũ vô cùng đau đầu: “Ngươi đừng giãy nữa, ta buông ngươi ra rồi dẫn ngươi đi là được chứ gì?”
“Không được, ngươi không thể nhìn thấy ngựa được, ta muốn tự đi.”
Ninh Vũ vỗ trán, ngồi tại chỗ nhìn theo Tống Ngôn Khê, nhìn y đỡ eo, nâng cằm, hệt như một con gà trống đang chuẩn bị đi đánh nhau vậy.
Hiệu suất làm việc của quản gia rất cao, chuồng ngựa vốn được đặt ở thiên viện giờ bị dời ra ngoài, không treo bảng hiệu Ninh phủ, chỉ xây một cánh cửa thông vào phủ thôi.
Tống Ngôn Khê đích thân giám công, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Lúc Ninh Uyên về nhà thì bị ngăn lại ngoài cửa, cậu bé trông cửa nơm nớp lo sợ nói: “Lão gia, thiếu chủ quân nói, tất cả mọi loại ngựa đều không thể tiến vào Ninh phủ.”
“Vậy để ngựa ở chỗ nào?”
Cậu bé trông cửa một tay dắt ngựa, tay còn lại chỉ vào một cái cửa nhỏ ngay bên cạnh: “Chỗ đó vừa mới xây một cánh cửa, phía sau là một khu viện khác tách riêng với phủ, sau này cứ theo cánh cửa đó mà ra vào chuồng ngựa.”
Ninh Uyên gật đầu: “Dắt ngựa qua chỗ đó đi.” Rồi tự đi bộ vào phủ.
“Ngôn Khê sao vậy? Tự nhiên lại làm lớn như thế.”
Ninh cha thở dài: “Hình như là bị ngựa dọa, vừa nhìn thấy ngựa là sợ hãi vô cùng. Cho nên mới chuyển hết ra ngoài. Sau này ngươi ra ngoài cửa rồi bảo hạ nhân dắt ngựa đến là được.”
“Ngươi có bị gì không?”
“Không, trông còn tràn đầy sức sống nữa, bộ dáng trừng mắt hung tợn nhìn ngựa của y không giống như bị ngựa dọa sợ chút nào. Cơ mà vậy cũng tốt, dù là tình trạng đặc biệt của Ngôn Khê hiện giờ hay là sau này khi Tiểu Táo được sinh ra, những súc vật cỡ lớn như thế cũng không thể sống trong phủ được, vạn nhất không khống chế được thì khó tránh khỏi mà thương tổn đến bọn họ. Chỉ sợ ngươi phải phiền hơn thôi.”
“Không phiền, đi bộ thêm vài bước thôi mà, chuyện đơn giản. Thế cũng tốt, trong phủ cũng sẽ được sạch sẽ hơn rất nhiều.”
**
Trong khi đó, ở Hạ phủ.
“Hồ đồ! Sao ngươi lại dám nghĩ ra ý tưởng như vậy được? Ninh Vũ hắn đã thành thân, chẳng lẽ ngươi muốn sang đó làm thị hay sao? Mặt mũi của Hạ phủ chúng ta vứt đâu hết rồi chứ.”
“Cha, ngươi lúc nào cũng bắt ta phải thành thân mà. Giờ ta chọn rồi thì ngươi lại không đồng ý.”
Hạ cha vung tay lên định đánh Hạ Tử Câm, nhưng giơ tay lên nửa chừng lại thả xuống: “Ngươi nhất định phải chọc ta tức chết hay sao. Phụ thân ngươi cũng được coi là đại quan số một số hai Uyển thành, với thân phận của ngươi thì thừa sức gả cho trưởng tử của một nhà có gia thế tương đương làm chủ quân, đầu óc ngươi bị hỏng rồi à?”
“Ninh Vũ cũng được mà? Gia thế của hắn cũng không kém gì, huống chi Ninh phủ còn giàu có hơn chúng ta, quân quyền của Ninh phủ còn có thực quyền hơn chúng ta nữa, thành thân với hắn đâu có gì là không tốt đâu.”
“Đúng là không có gì là không tốt, nếu hắn chưa thành thân thì ta đã sớm sang thương lượng với cha hắn rồi. Thế nhưng hiện tại hắn đã thành thân với Tống ca nhi.”
“Chẳng phải còn có bình phu à? Địa vị cũng ngang với chủ quân thôi. Người cưới được Tống Ngôn Khê chắc chắn không phải người xấu.”
Hạ cha không muốn nói chuyện với Hạ Tử Câm nữa: “Đầu óc ngươi bị ma chướng rồi, từ bây giờ ngươi phải ở trong phòng ngẫm nghĩ lại, không được ra ngoài gây chuyện nữa.”
Hạ Tử Câm cũng vô cùng tức giận, cha y ngày nào cũng tìm cách để gả y đi, giờ y có người muốn gả rồi thì cha lại không đồng ý, y có nói thế nào thì cũng là không đúng cả.
Hạ phụ vừa về đến nhà, Hạ cha lập tức nói chuyện này cho ông nghe: “Tử Câm đúng là muốn chọc ta tức chết mà, ngươi biết nó nói cái gì không? Dù là người tới cửa cầu hôn, hay là những người do ta hỏi thăm, sàng lọc lựa chọn kỹ càng, nhiều người gia thế nhân phẩm không tệ đến như vậy, thế mà một người nó cũng không để mắt đến. Kiên quyết muốn làm bình phu của Ninh Vũ. Ta không quản được nữa, ngươi xem rồi xử lý đi.”
“Tiểu tử Ninh Vũ này thật ra cũng không tệ lắm, là bạn từ nhỏ của Như Phong, trước đây thì không nói, hiện tại ngay cả đồng sinh cũng thi đậu được, chưa kể còn rất có chí tiến thủ, không ra ngoài lêu lổng nữa mà cả ngày đều ở nhà tập võ đọc sách.”
“Dù không tệ cỡ nào đi chăng nữa thì hắn cũng đã thành thân, có chủ quân rồi. Hơn nữa hắn chắc chắn không thể hưu phu để tái giá được. Gia thế của Tống phủ tuy không bằng chúng ta, nhưng cũng không phải hạng bình thường. Chủ quân phủ lớn đàng hoàng lại không làm, cứ thích đi làm bình phu, nói là bình phu vậy thôi nhưng địa vị chẳng phải cũng thấp hơn một bậc à.”
“Có khi nào Tử Câm bị ngươi ép dữ quá nên
mới gây sự hòng làm khó ngươi không? Trước hết cứ bỏ qua chuyện xem mắt một quãng thời gian đi. Tử Câm vẫn còn nhỏ.”
“Tống Ngôn Khê cỡ tuổi nó mà đã thành thân từ lâu rồi kìa, hiện tại còn mang thai sắp sinh luôn nữa. Kéo dài hơn thì sẽ thành đại ca nhi, không tìm được phu quân tốt mất.”
“Chuyện như vậy cũng không thể gấp được, cứ để Tử Câm ngẫm nghĩ lại đi, nếu nó vẫn không đồng ý thì phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn* thôi. Không thể chiều nó quá được.”
[*phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn: chuyện cưới xin phải nghe theo lời cha mẹ và người mai mối]
Sau khi Hạ Tử Câm bị cấm túc, trong lòng lại càng kiên định hơn về ý nghĩ của mình. Vốn y cũng chỉ thấy đây là một lựa chọn tàm tạm thôi, thế nhưng sau khi bị cha phản đối kịch liệt, Hạ Tử Câm trái lại càng ngày càng cảm thấy đây là một lựa chọn vô cùng tốt.
Tống Ngôn Khê ở phương diện nào cũng ngang bằng y, hiện tại Tống Ngôn Khê gả cho Ninh Vũ, Hạ Tử Câm chợt cảm thấy những nam nhân ngoài kia không ai có thể sánh được với Ninh Vũ cả, nếu không thì sao Tống Ngôn Khê lại chọn Ninh Vũ mà không chọn những người khác chứ.
Quan trọng hơn là… nếu y trở thành bình phu của Ninh Vũ, y có thể gặp được Tống Ngôn Khê thường xuyên hơn, có thể ở chung với Tống Ngôn Khê, dù thế nào cũng tốt hơn so với các tiểu ca nhi khác. Y không hiểu tại sao cha có thể phản đối được.
Hạ Tử Câm không được phép rời phòng, cho nên y đành phải phái tiểu thị của mình đi gọi nhị ca Hạ Như Phong.
Hạ Như Phong đang ngồi chơi với Tiểu Hồ Lô, nghe tiểu thị của Hạ Tử Câm báo y đang bị cấm túc, có việc cần nhờ mình thì lập tức cảm thấy không vui: “Cây ớt nhỏ lại gây chuyện nữa rồi, đúng là không bao giờ để người ta hết lo được.”
Cao Thịnh nhận lấy đồ vật trong tay Hạ Như Phong: “Nếu y có việc nhờ ngươi thì cứ đi xem một chút đi.”
“Nhị thiếu gia, lần này chủ quân hình như là thật sự tức giận, tiểu công tử bị khóa cửa cấm túc trong phòng, còn có người đứng bên ngoài canh giữ nữa.”
“Nó lại gây chuyện gì nữa vậy?”
“Tiểu nhân không biết.”
Sau khi Hạ Như Phong đến nơi, hộ vệ không cản hắn vào, chỉ là không cho Hạ Tử Câm ra ngoài thôi.
“Nhị ca, ngươi là bạn thân của Ninh Vũ đúng không? Ngươi thấy hắn thế nào?”
“Đương nhiên là tốt rồi, chỉ kém hơn ta một chút chút thôi, không thông minh như ta, cũng không giỏi đánh nhau như ta nữa.” Hạ Như Phong đắc ý nói xong mới đề phòng hỏi: “Ngươi hỏi cái này để làm gì? Sao cha lại tức giận dữ vậy?”
“Ta muốn làm bình phu của Ninh Vũ, nhưng cha không đồng ý.”
“Không được không được.” Hạ Như Phong nghe xong lập tức nhảy cẫng lên: “Ninh Tiểu Vũ đã từng nói là chỉ cần một người thôi, nếu không sau này sẽ không thể hạnh phúc được. Hắn đã có Tống Ngôn Khê rồi.”
“Lời nói của nam nhân mà ngươi cũng tin à? Ngươi xem xem có nam nhân nào chỉ có một phu lang không? Phụ thân không phải có đến mấy người thị lang lận sao, đại ca cũng vậy.”
“Ta cũng chỉ có một mình A Thịnh thôi, Ninh Tiểu Vũ cũng vậy. Nhiều nam nhân như thế, ngươi không thích người khác được à? Ninh Tiểu Vũ không được thông minh như ta, không giống như đại ca với Tống đại ca, cưới về mấy người liền, vẫn không thể hạnh phúc, ngươi đừng hại Ninh Tiểu Vũ.”
Cả nhị ca luôn luôn thương yêu chiều chuộng y mà cũng không đứng về phía y, Hạ Tử Câm cảm thấy như bị cả thế giới phản bội vậy. Ý nghĩ trong lòng trái lại càng thêm kiên định, càng phản đối y lại càng muốn làm.
Lúc cả nhà ăn cơm chung, Hạ đại ca không thấy Hạ Tử Câm đâu, đành nghi hoặc hỏi: “Tử Câm đâu rồi?”
“Đang ở trong phòng ngẫm nghĩ lại, ta đã phái người đưa cơm cho nó rồi.”
Thế nhưng đến sáng sớm hôm sau, mâm cơm vẫn còn nguyên vẹn không hao tổn chút gì, Hạ Tử Câm bắt đầu tuyệt thực.
Ngày thứ nhất, Hạ cha còn tức giận nói: “Không ăn thì nhịn.”
Cơ mà đến ngày thứ hai, ngày thứ ba, thấy mâm cơm vẫn không hề được đụng vào, người Hạ phủ bắt đầu sốt ruột.
Hạ Tử Câm sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, dù cho những người khác có đút thế nào cũng không chịu mở miệng. Hạ đại ca cưỡng ép đổ thức ăn vào thì lại bị Hạ Tử Câm phun hết ra ngay sau đó.
Hiện tại người Hạ phủ mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này.
Hạ cha vừa chảy nước mắt vừa nói: “Lão gia, ngươi nói xem chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Tên nhóc này đúng là bị chiều hư rồi. Còn có thể làm gì được nữa? Phải đến Ninh phủ thương lượng, nhờ bọn họ tới cầu hôn thôi. Hồi đó còn thấy nó thông minh, giờ ta thấy nó đọc sách đến mụ đầu luôn rồi.”
“Bình phu thì bình phu đi, Ninh phủ cũng khá tốt, Ninh Vũ cũng là lựa chọn không tồi, tính tình Ngôn ca nhi của Tống gia cũng rất dễ chịu, Tử Câm qua đó vẫn có thể sống tốt. Có giao tình và mặt mũi của Như Phong ở đó, Ninh Vũ sẽ không đối xử tệ với Tử Câm. Cơ mà bình phu cũng không thể danh chính ngôn thuận bằng chủ quân được, quyền lợi còn phải phân một nửa ra ngoài.”
Hạ lão gia cau mày: “Thế nhưng cũng không thể bức tử nó được, con cái đúng là nợ nần mà.”
**
Vì bụng đang nhô lên nên Tống Ngôn Khê không thể làm chuyện thân mật với Ninh Vũ, do đó trong lòng y cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng nhờ Ninh Vũ bảo y nằm quay lưng về phía mình, ôm sát lấy y từ phía sau, Tống Ngôn Khê mới không cáu kỉnh nữa.
Ninh Vũ xoa bóp cẳng chân bị chuột rút cho Tống Ngôn Khê, không hiểu sao Tống Ngôn Khê vẫn cảm thấy nôn nóng trong lòng, hồi hộp bất an, cứ như có chuyện gì sắp xảy ra vậy.
“Đã có ta ở đây rồi, đừng lo, cứ yên tâm mà ngủ đi.”
Tống Ngôn Khê giật mình thức dậy lúc nửa đêm, Tống Ngôn Khê vừa nhúc nhích, Ninh Vũ lập tức tỉnh theo. Sau đó theo bản năng mà giơ tay ra đỡ Tống Ngôn Khê xuống giường đi vệ sinh. Do đang trong thời kỳ thai nghén, số lần tiểu đêm của Tống Ngôn Khê nhiều hơn bình thường rất nhiều, ban đầu Tống Ngôn Khê còn cẩn thận cố gắng không làm phiền đến Ninh Vũ.
Thế nhưng Ninh Vũ lại không cho Tống Ngôn Khê ngủ bên ngoài, mỗi lần y muốn xuống giường thì phải băng ngang qua người Ninh Vũ, lúc nào cũng đánh thức Ninh Vũ, hại Ninh Vũ không thể ngủ ngon được.
Ninh Vũ lại nhất quyết muốn giúp y, nói là ban đêm trời tối, sợ y không cẩn thận đụng phải đồ vật xung quanh.
Tống Ngôn Khê tỉnh ngủ rồi nằm suy nghĩ một chút, nghĩ cỡ nào cũng không thấy có chuyện gì không hay sẽ xảy ra cả, Ninh Vũ không chọc cha tức giận, thân thể của cha vẫn rất khỏe, Tiểu Táo của y cũng rất khỏe mạnh, phu quân còn ở bên cạnh y, sau khi cân nhắc tất cả các trường hợp xấu nhất có thể xảy ra xong, Tống Ngôn Khê mới yên tâm trở lại.