Bởi vì bị hạ ám chỉ, cho nên trong lúc vô tình, Thất Tử đã thấy được trí nhớ trong tiềm thức của Y Chức.
Điều mà hắn muốn biết chính là, lúc đó ở trong căn phòng kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện? Vì sao Y Chức lại mang dáng vẻ chật vật đến mức đó chạy ra ngoài vậy? Khi Y Chức ngã xuống cầu thang thì Y Kình lại xuất hiện, cẩn thận ngẫm lại, Y Chức dường như là vì thấy Y Kình cho nên mới đi vào căn phòng đó, vậy có lẽ việc Y Chức hốt hoảng chạy ra ngoài có lên quan đến Y Kình?
Vừa nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của Y Kình, hắn đột nhiên thấy cả người mình lạnh buốt, vô thức vòng tay ôm chặt chính mình.
Y Kình rốt cuộc muốn làm gì? Nếu thật sự Y Chức ngoài ý muốn có quan hệ với y……, hắn rùng mình không dám nghĩ tiếp, nhưng lại không nhịn được một ý nghĩ đáng sợ vẫn đang quẩn quanh trong đầu, Y Kình muốn giết Y Chức.
Mới đầu, hắn nghĩ rằng Y Kình chỉ là đơn thuần hận Y Chức, cho dù đến tận bây giờ cũng không có ý định muốn giết cậu ta.
Hổ dữ còn không ăn thịt con, vậy mà Y Kình ra tay tàn nhẫn với chính đứa con của mình, chẳng lẽ những lời đồn đãi trước kia hắn nghe thấy lại chính là sự thật, Y Chức không phải là con ruột của Y Kình? Nếu là như vậy thì cái khối thân thể này có thể không có quan hệ huyết thống cùng Y Kình.
Trong lòng Thất Tử thật rối rắm, tất cả mọi ý nghĩ cứ như bão lũ cùng đan vào thành một khối, gỡ thế nào cũng không ra.
” Y Chức, em sao vậy? Lạnh lắm phải không?” Thượng Văn Vũ đi trước cảm giác được Thất Tử không ổn lắm, liền cởi áo khoác ngoài để phủ thêm cho hắn lại đặt tay mình lên trán hắn để kiểm tra độ ấm.
” Em không có việc gì, chỉ là cảm thấy hơi lạnh, có thể do ở trong ngọn thấp này nhiệt độ thấp hơn bên ngoài.” Thất Tử tiếp tục đi về phía đỉnh tháp, vượt lên đi trước Thượng Văn Vũ,” Chúng ta chạy nhanh lên.”
Thượng Văn Vũ cảm giác được Y Chức có tâm sự, nghĩ nghĩ một lúc, bây giờ vẫn chưa nên hỏi, dưới tình huống này lại đi hỏi một việc khó nói, thật sự không ổn cho lắm.
Lần sau sẽ tìm cơ hội hỏi cho rõ ràng.
Hắn ta không biết vu bà hạ ám chỉ gì với Y Chức, chỉ là từ sau khi thanh tỉnh, Y Chức lại trở nên rất kì quái, thái độ đối với Thượng Văn Vũ hắn cũng lãnh đạm hơn nhiều.
Bộ dạng Y Chức đầy tâm sự làm cho Thượng Văn Vũ bất an, hắn ta lo rằng Y Chức hoài nghi về tình cảm của hắn ta đối với Y Chức.
” Chúng ta đến rồi.” Ánh mắt kiên nghị của Thất Tử nhìn thẳng vào cánh cửa cao cao trước mặt.
Vu bà ở ngay đằng sau cánh cửa này phải không? Hắn muốn làm cho bà ta phải hủy bỏ trò chơi này.
Thượng Văn Vũ nhìn gương mặt thanh tú của Thất Tử, âm thầm nắm chặt tay.
Ngay bây giờ, tâm tư của hắn ta căn bản không để ở trên người vu bà.
” Hoan nghênh các người vào Cực Nhạc Tháp.”
Thanh âm quen thuộc đột ngột vang lên từ phía sau bọn họ.
Thất Tử cùng Thượng Văn Vũ đồng loạt xoay người, là người đã dẫn hai người bọn họ đến Bạch tháp, Bạch Khởi.
” Chúc mừng các người đã vượt qua thử thách, mời theo tôi.”
Bạch Khởi đẩy cửa lớn mở ra, hai cánh cửa chậm rãi mở ra hai bên, phía sau đó, không ngoài dự đoán, là một đại sảnh rất lớn, từ trên rơi xuống rất nhiều đóa hoa hồng nở rộ xinh đẹp, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống nền nhà sáng bóng.
Phía trên kia, một bóng người bí ẩn ngồi ngay ngắn trên một chiếc ngai vàng, hai bên cũng sắp xếp bốn chiếc ngai tương tự nhưng nhỏ hơn, ngồi trên đó là ba đệ tử mặc chế phục trắng tinh.
Ngồi ở vị trí thứ nhất bên phải là một nữ sinh có một mái tóc màu vàng cuộn song, thật sự là đẹp tựa như tinh linh.
Bạch Khởi đi đến vị trí còn trống duy nhất trên kia ngồi xuống.
Một thiếu niên tóc đỏ thân hình vô cùng lớn ngồi trên ngai vàng trên đó khinh thường nói:” Ngươi chính là tên nhóc con có vọng tưởng khiêu khích vu bà?”
” Không phải vọng tưởng, là quyết tâm.”
Vu bà mặc bộ đồ màu đen ngồi trên ngai vàng sang trọng của mình vẫn không hề nhúc nhích, trên đầu bà ta đội hắc sa, hai bàn tay tinh tế xinh đẹp đặt ở trên tay vịn của ghế.
Thất Tử cảm thấy ngai vàng của vu bà có chút cổ quái, ánh mắt hắn nhìn bà ta không chút lơi lỏng, đột nhiên, một bóng trắng vụt lên chặn trước mặt vu bà, ngăn trở tầm mắt của Thất Tử, là nữ sinh tóc vàng kia.
” Ngươi nghĩ muốn hủy bỏ trò chơi, không ai nói cho ngươi là không có khả năng sao?” Cô ta nhìn về hướng Thượng Văn Vũ,” Thân là hội trưởng hội học sinh, ngươi so với bất luận kẻ nào đều phải hiểu rõ quy tắc của trò chơi này chứ.”
Thượng Văn Vũ không thỏa hiệp nói:” Loại trò chơi tàn khốc này đã sớm nên bị loại bỏ.”
” Ngươi đang khiêu khích quyền hạn của vu bà.”
” Làm hội trưởng hội học sinh, tôi phải bảo vệ cho các học viên của Thánh Hoàng không bị thương tổn.”
” Vì cái gì không thừa nhận là ngươi chỉ vì hắn? Chuyện của các ngươi chúng ta biết rất rõ, hai tuần trước các ngươi bắt đầu kết giao.”
Thượng Văn Vũ trầm mặc một lúc lâu, mở miệng thừa nhận:” Tôi là vì cậu ấy mới có thể tới nơi này.”
” Vũ?” Thất Tử có chút lo lắng nhìn hắn ta.
Thượng Văn Vũ nhìn hắn nở một nụ cười trấn an, sau đó, giống như một vị kỵ sĩ thua trận quỳ xuống:” Xin ngài hủy bỏ trò chơi.”
Thất Tử kêu lên:” Vũ, đứng lên! Anh không thể khuất phục trước bọn họ được.”
Thượng Văn Vũ nói:” Y Chức, đây là biện pháp duy nhất để hủy bỏ trò chơi.”
” Em không cho phép anh làm vậy.”
Thất Tử đột nhiên hướng về phía vu bà vọt tới, tất cả mọi người ở đó không ai kịp đề phòng, ai cũng không đoán được hắn sẽ làm ra loại hành động đầy cảm tính này.
Nam sinh ngồi bên cạnh từ đầu đến cuối vẫn không nói một câu nào cùng lúc Thất Tử vụt lên thì đứng dậy, trừng mắt nhìn hắn kéo hắc sa từ trên đầu vu bà xuống.
” Thật sự chỉ là con rối.”
” Cậu sao lại biết bà ta chỉ là một con rối?”
Thất Tử chuyển hướng nhìn nam sinh, mỉm cười sáng lạn.
” Từ lúc bắt đầu tôi đã cảm thấy kỳ quái, một người bình thường làm sao có thể lâu như vậy mà ngay cả một động tác nhỏ nhất cũng không có.” Hắn lại chuyển hướng nữ sinh tóc vàng,” Cô ta đột nhiên lại đây ngăn cản tôi quan sát, tôi khẳng định nơi này nhất định có vấn đề, vừa mới thừa dịp Vũ cùng cô ta nói chuyện, lực chú ý của các người đều ở trên người Vũ, tôi cẩn thận quan sát vu bà, rốt cục cũng đã phát hiện ra chỗ cổ quái.”
Thượng Văn Vũ nói:” Chuyện Vu bà chỉ là một con rối nếu truyền ra bên ngoài, địa vị của các người ở Thánh Hoàng học viện đích địa vị cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Nếu không hy vọng chuyện này truyền ra đi liền hủy bỏ trò chơi.”
Nam sinh trầm tư thật lâu, nói:” Vu bà xuất hiện là vì cân bằng lực lượng của Thánh Hoàng, là một sự tồn tại đặc biệt cùng với hội học sinh, cho nên trò chơi không có thể hủy bỏ, nhưng mà có thể đình chỉ.”
Nữ sinh tóc vàng kinh ngạc kêu lên:” Dực……”
Thần Dực nâng tay ngăn cản cô ta, hắn ta chuyển hướng Thất Tử tiếp tục nói:” Bây giờ chỉ có một cách, cậu hãy khiêu chiến với Quốc vương Hồng Đào (ta giữ nguyên đó nhé, hông hiểu), quy tắc của trận đấu đó sẽ do quốc vương quy định, cậu chỉ cần thắng ở trận đấu quan trọng nhất thì trò chơi