“Mày đừng có tới đây!” Thất Tử lui người tránh ra khỏi con heo đang đứng chắn trước người hắn, lưng hắn dựa vào thùng xe tải cứng ngắc duệ quá bên người đích trư lung chắn ở trước người, sau lưng dựa vào ngạnh bang bang đích xe tải xe đấu, trừng mắt hung ác nhìn con heo vằn đó, mấy con heo thịt trên xe cũng hừ hừ gọi bậy, hình như là đang trợ uy cho con heo vằn.
Hai mươi phút trước, chiếc Porsche mà hắn nghênh ngang chiếm đoạt, đang đi trên đường thì bị hết xăng, trên xe lại không có xăng dự trữ nên hắn đành phải bấm bụng một lần nữa bắt xe, lần này hắn đón được một chiếc xe tải chở heo cho lò mổ.
Đầu tiên là xe bị tai nạn, tiếp theo là hết xăng, sau đó là bị một đàn heo quấy rối… Hắn rốt cuộc thì có bao nhiêu xui xẻo?
Thất Tử miên man suy nghĩ, xe tải ngừng lại, hắn nghe thấy phía sau có thanh âm của mấy người nói chuyện, Thất Tử xoay người nhìn xuống, là người lái xe tải.
Ông ta là một người đàn ông trung niên có diện mạo đôn hậu, trên người mặc bộ quần áo màu xanh công nhân.
“Đến nơi cậu muốn đến rồi.” Người lái xe tải nói.
Thất Tử nhìn quanh quẩn bốn phía, bỏ qua mấy con heo, xoay người định nhảy xuống khỏi thùng xe.
Một chân vừa mới bước xuống, hắn lại bị kéo lại, khóe miệng nhẹ run rẩy.
Con heo vằn đáng chết kia đột nhiên lại cắn mông quần hắn.
Hắn không kiên nhẫn dùng sức kéo lại, chợt nghe thấy “Roạt”, người hắn cứng đờ, mấy giọt mồ hôi lăn lăn trên gương mặt không thể tin của hắn, một trận gió thổi ngang qua, Thất Tử hỗn độn trong gió…
Thất Tử phải dùng áo khoác ngoài để che mông mình lại, hắn nâng đầu nhìn tấm bảng đã có chút cũ của phường.
Trên tấm bảng khắc tên Hồng khu, Hồng khu khá đặc biệt bởi vì ở đây có tình huống đặc thù một chút, là một trong số ít khu phố đèn đỏ còn lại trong quốc nội.
Thò tay vào túi quần, Thất Tử lấy ra điện thoại để xem giờ.
5h15 pm, thời gian này, một số quán ăn đêm cũng đã bắt đầu buôn bán, phố Hồng Phiên cũng bắt đầu thay đổi kẻ thống trị, đám đông ban ngày sẽ bị những người sống về đêm thay thế, những đám người ban ngày đi làm không có thời gian tụ tập bây giờ là khoảng thời gian phóng túng, tìm kiếm kích thích.
Thất Tử dừng lại ở đầu đường, nhìn những con người đang không ngừng lướt qua mặt hắn, có người mặc tây trang, có người lại mặt chiếc quần bò gần như đã giặt đến trắng, có người mang giày da sang trọng, có người mang đôi guốc mười đồng một đôi, có đàn bà mặc váy siêu ngắn khoe cặp đùi thon dài,… Ba tháng trước, hắn còn cùng các anh em ngồi ở trong này cá cược nhau xem màu quần lót của mấy người phụ nữ đi qua chỗ bọn hắn đổ.
Khi đó luôn không cần biết chừng mực, chỉ luôn muốn có thật nhiều tiền trên người, muốn có được một chiếc xe thể thao phong cách,… Hiện tại, cho dù những thứ đó hắn đã có được trong tay, nhưng hắn lại hoài niệm những ngày trước kia.
Thất Tử bật cười chán nản, theo thói quen lấy tay sờ túi tiền, vừa động đến túi tiền liền giật mình.
Trong túi cái gì cũng không có, hắn cũng đã quên đã lâu rồi hắn chưa hút thuốc, đột nhiên, có một bàn tay đưa điếu thuốc lá từ phía sau đến trước mắt hắn.
Thất Tử nâng mắt lên nhìn, Tiểu Lang dán mấy cái urgo trên mặt, tươi cười với hắn.
“Anh Thất Tử.
Em biết thế nào anh cũng quay về.”
“Cậu nhận nhầm người rồi.”
Thất Tử lạnh như băng cúi đầu, trên chỗ quần bị rách kéo lại áo che chắn, lại nghiên đầu nhìn dòng người qua lại trên phố bên kia.
Tiểu Lang uể oải buông thuốc lá đang cầm trong tay.
“Anh Thất Tử, các anh em biết anh còn sống đều rất nhớ anh.”
Thất Tử hình như đã đem Tiểu Lang biến thành không khí.
“Anh Thất Tử, anh đừng giả vờ nữa.” Đôi mắt Tiểu Lang nổi lên một tần sương mù, bàn tay nắm chặt.
Thất Tử dùng khóe mắt liếc bàn tay đang nắm chặt của Tiểu Lang, cố ý bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn đứng dậy bước sang chỗ khác.
“Đừng có làm phiền tôi nữa.
Tôi không phải Thất Tử, cũng không biết ai tên Thất Tử cả.”
“Anh Thất Tử……” Tiểu Lang có chút gấp gáp kêu lên.
Ngay sau đó, Tiểu Miêu Tử vội vội vàng vàng chạy đến phía sau Tiểu Lang, thở hồng hộc nói:” Không tốt rồi, Điềm Bính đã xảy ra chuyện, Tam Tử, hắn……”
Tiểu Miêu Tử còn nói chưa xong, Thất Tử đột nhiên tiến đến, hai tay chế ngự hai vai Tiểu Miêu, trừng mắt hỏi: “Tam Tử làm gì Điềm Bính?”
Tiểu Miêu Tử lắp bắp: “Tam Tử, hắn hắn hắn……”
Hắn không có đủ kiên nhẫn nghe Tiểu Miêu Tử ở đây ấp úng.
Thất Tử lập tức buông Tiểu Miêu ra, chạy về phía cửa hàng trang sức của Điềm Bính, chạy được vài bước lại dừng lại hướng Tiểu Miêu Tử hỏi: “Vết thương trên tay của cậu là do bọn chúng đánh phải không?”
Tiểu Miêu ngẩn người vô thức gật đầu, cậu ta cũng không hiểu tại sao mình lại nhất nhất trả lời người kia như vậy nữa.
Nửa giờ trước, cậu ta và Tiểu Lang đang ở trong cửa tiệm của Điềm Bính nói chuyện, Tiểu Lang nói muốn ra ngoài hít thở không khí nên vừa nói xong liền đi ngay.
Tiểu Lang vừa đi không bao lâu, Tam Tử đem theo người xông vào quán, mấy món đồ lọt vào tầm mắt chúng, chúng liền ôm, lại nói nếu không đưa phí bảo vệ thì sẽ đốt luôn cửa tiệm.
Tiền, bọn hắn đương nhiên sẽ không đưa.
Khu phố đó là địa bàn của Bắc bang, Tam Tử lại là người của Đông bang, bọn chúng đến địa bàn Bắc bang thu phí bảo hộ không phải tự tìm ngược thì là cái gì? Tiểu Miêu Tử lập tức gọi điện thoại kêu anh em đến, hai bên bắt đầu ẩu đả, nhưng lại không địch được với bọn chúng, người Bắc bang bị bọn chúng đánh đến thảm, tay phải của cậu ta cũng bị gãy, cho nên cậu ta nhân cơ hội chạy ra tìm Tiểu Lang trở về cứu người.
Thất Tử chạy đến đầu khu phố cũ, từ xa đã nhìn thấy ngoài cửa hàng của Điềm Bính có một đám người đang đứng đi xem náo nhiệt.
Nhìn thấy cảnh này, cơn tức trong lòng Thất Tử lại càng lớn, mắng một tiếng “Đều con mẹ nó súc sinh.” Đá một tấm biển rơi trên đường, Thất Tử một thân sát khí phóng nhanh đến đó.
Đám người đến xem náo nhiệt bị khí thế hung dữ của Thất Tử làm hoảng sợ, tự động nhường đường.
Thất Tử cầm lấy mọt chiếc ống nước kim loại đã rỉ sét chạy vào cửa hàng của Điềm Bính, nhìn qua một lượt, một cửa hàng chỉnh tề tràn ngập hương vị đáng yêu của con gái bây giờ lại là một đống hỗn độn, năm, sáu người người đầy máu đã ngã xuống, mỗi gương mặt đó hắn đều nhớ rất rõ.
Hơn mười người tay cầm dao, gậy đánh bóng, côn sắt,… chỉ cần người đang nằm trên mặt đất đứng lên, bọn chúng sẽ lại đánh cho họ ngã xuống.
Nhìn thấy các anh em của mình bị bọn người đó bắt nạt, ngọn lửa của Thất Tử lại càng cháy bùng lên.
“Điềm Bính ở đâu?” Điềm Bính không ở đây, Tam tử cũng không có.
Hắn lập tức chạy