Thất Tử bị giam lỏng ở trong phòng, dụng cụ để giết thời gian mỗi ngày chỉ có sách cùng TV, việc liên lạc với thế giới bên ngoài gần như là bị chặt đứt.
Sau lần chạy trốn thất bại đó, Y Kình đã gọi người bỏ đi sợi dây xích kia, y biết một sợi xích không thể khóa nổi hắn, nên y bố trí hai mươi tư người ở ngoài phòng canh giữ cẩn thận.
Hệ thống an toàn của biệt thự cũng được nâng cấp và tăng thêm người đi tuần tra trong khu vực, đây thật sự là một mạng lưới hệ thống an toàn cẩn thận kín kẽ không chút khe hở, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay ra ngoài. (trời đất… cái hệ thống…)
Thất Tử không có tinh thần uể oải ghé vào trên lan can phòng mình, kín đáo theo dõi mấy người vệ sĩ áo đen dưới kia, bọn họ giống như mấy con ruồi suốt ngày đảo tới đảo lui, nhất là những khi hắn đứng ở ngoài ban công.
Cánh cửa lớn của biệt thự chậm rãi mở ra, một chiếc xe màu trắng sữa đang đi vào biệt thự, đó là xe của Alex, mỗi ngày vào khoảng thời gian này, Alex sẽ đến đây dạy kèm cho hắn……
Alex? Hắn sao lại có thể quên mất còn một người như cậu ta nữa chứ? Thất Tử hưng phấn đứng lên, tiếp theo lại nhụt chí ngồi lại.
Alex là người mà Y Kình sắp xếp đến bên hắn, nếu Alex là người của Y Kình thì nhất định sẽ bán đứng hắn.
Sau khi nghĩ đến Alex, Thất Tử liền tìm ngày thử cậu ta một chút, ngay tại lúc hắn đang do dự chưa quyết về chuyện của Alex, Ai Tát Nhĩ chạy đến làm khách tại biệt thự Y gia, tự mình đưa tới thư mời tham dự yến hội, yêu cầu Y Kình nhất định phải đưa Y Chức tham gia.
“Ai Tát Nhĩ thật sự nói như vậy sao?” Thất Tử lắc lắc cánh tay, người hầu bắt đầu xoa bóp vai cho hắn.
Nặc Y Tô Tư nói: “Đúng vậy, thiếu gia.
Thái độ Ai Tát Nhĩ thật sự rất kiên quyết, ông chủ cũng không thể cự tuyệt.”
Nhận ra cơ hội của mình đã đến, hiện tại chỉ có Alex mới có thể giúp hắn, nhưng hắn vẫn chưa thể xác định Alex có phải là người của Y Kình hay không, thời gian gấp gáp, hắn chỉ có thể đánh cược một lần, nếu không lần này chỉ có thể để người đàn ông kia tiếp tục lột một tầng da thôi.
Buổi tối, Alex vẫn đến dạy hắn, sau khi giờ học kết thúc, Alex bắt đầu thu thập vật dụng của mình.
Cậu ta vừa thu dọn đồ vừa nói: “Chức thiếu gia hôm nay hình như đang có tâm sự, lực chú ý dường như không đặt vào bài học.”
Tôi mỗi ngày đều có tâm sự được không? Cảm giác của cậu quả thật rất trì độn.
Thất Tử hơi sụp khóe miệng, cố ý bày ra một bộ dạng thống khổ áo não nhất có thể: “Alex, tôi có một chuyện muốn nhờ anh giúp.”
Alex quay đầu nhìn hắn: “Chuyện gì?”
Nhìn thấy gương mặt đơn thuần của Alex, hắn nghĩ nếu là người này đang diễn trò, vậy thì cậu ta cũng quá nhập vai rồi.
“Tôi muốn nhờ anh chuyển một bức thư đến một người giúp tôi.”
Thất Tử bịa ra một câu chuyện tình yêu cổ xưa cẩu huyết đến không thể cẩu huyết hơn được nữa, hắn nói với Alex, thư là đưa cho bạn gái của mình, cô là một cô gái rất bình thường đích nữ hài tử, hắn thật sự rất yêu cô ấy, nhưng cha lại không đồng ý để hai người bọn họ qua lại với nhau, bây giờ hắn đang bị giam lỏng, không thể gặp được cô, cho nên muốn nhờ cậu ta đưa một lá thư cho cô, nói với cô rằng đừng lo lắng, hắn sẽ nghĩ biện pháp để đi ra ngoài gặp cô.
Alex nghe xong câu chuyện cổ xưa đó của Thất Tử nói: “Tôi cũng đã rơi vào trường hợp như của cậu, bởi vì thân phận quá khác biệt nên chúng tôi không thể ở cùng một chỗ, dưới sự ép buộc của cha tôi, tôi phải đính hôn với người tôi không thích, cái loại đau đớn này chỉ có người trả qua rồi mới có thể hiểu, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa thư đến nơi.”
Thất Tử nói với Alex: “Ngàn vạn lần đừng đem chuyện này nói cho ai cả, đặc biệt là người ở trong biệt thự này.”
Sau khi tiễn bước Alex, Thất Tử mang vẻ mặt nghẹn ứ bước đến bên giường, khóe miệng đông cứng giật giật, sau đó bổ nhào lên giường, nắm tay đấm vào giường ha ha ha cười to.
Bộ dạng lúc đó của Alex thật sự rất thú vị, còn bày ra vẻ mặt đứng đắn chúc hắn hạnh phúc, ngốc đến mức mình bị lừa cũng không biết.
” A a a……” Thất Tử gạt đi giọt nước mắt vì cười quá độ mà chảy ra, xoay người nằm ngửa nhìn chằm chằm trần nhà mà ngẩn người, đột nhiên hắn cảm thấy mí mắt rất nặng, bất tri bất giác rơi vào giất ngủ.
……
” Giúp y, giúp y……”
Thất Tử giật mình mở lớn mắt, trong giây phút đối diện với đôi mắt trống rỗng khủng bố kia, hắn kinh hoảng thất thố trốn đến giường ôm lấy đầu mình, trốn vào trong chăn sắt phát run.
Hắn cái gì cũng không sợ, chỉ sợ quỷ.
Trước đây mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, mẹ đều sẽ kể cho hắn nghe một câu chuyện xưa, sau khi người phụ nữ vô trách nhiệm kia bỏ nhà đi, trách nhiệm kể chuyện mỗi tối lại do cha hắn tiếp quản, cho nên từ đó trở đi, hoàng tử và công chúa lại biến thành yêu quái ma quỷ chuyên đi ăn thịt người, thậm chí được vài ngày, cha hắn không thèm kể chuyện ma cho hắn nghe nữa mà trực tiếp kéo hắn đi xem phim ma, hại hắn cho đến khi tốt nghiệp tiểu học cũng không dám đi WC một mình.
“Giúp y, giúp y……”
Trên chân dường như là bị một thứ gì đó lạnh như băng bắt lấy, độ lạnh đó thật giống băng quỷ.
Hắn sờ sờ dưới gối lấy ra chiếc đèn pin, mở đèn ra đem ánh sáng chiếu xuống phía dưới, hơi thở phả ra ở trước ánh sáng ngưng kết thành sương trắng.
Khuôn mặt trắng bệch của Y Chức ngay tại nơi đó, hơi lạnh chết chóc ám ảnh xung quanh, ánh mắt thâm trầm gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn, Thất Tử nghe được âm thanh răng mình va vào nhau lập cập.
” Giúp y, giúp y……”
Hắn một phen xốc chăn lên, chật vật chạy trốn, chạy ra phía sau giường, hắn quay đầu lại nhìn về phía cửa, chỉ có một khoảng trống rỗng tối mịt mù.
Hắn hơi nhẹ nhàng thở ra, vừa thả lỏng một chút, ngẩng đầu lên, trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một gương mặt trắng bệch, đầu hắn bật mạnh ra sau va vào cạnh giường, hắn cũng bất chấp đầu mình đang đau nhức, kinh hoảng thất thố nhanh chóng rời khỏi giường, chạy đến góc tường, hai tay khẩn trương chắn trước mặt, mắt gắt gao nhắm lại, thanh âm hơi run nói: “Đừng tới đây, đừng tới đây……”
” Thiếu gia… Thiếu gia……”
Thất Tử mở to mắt: “Nặc Nặc Nặc Y Tô Tư?”
“Là tôi, thưa thiếu gia.
Cậu dường như đang có một giấc mơ đáng sợ.”
Thất Tử ngồi xuống, vẫn còn có chút kinh hồn chưa kịp ổn định nhìn bốn phía.
“Tôi không sao.” Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn đang sợ hãi.
……
Ngày hôm sau, Alex mang đến cho hắn thư hồi âm của Điềm Bính, xem qua bức thư, Thất Tử bắt tay vào chuẩn bị.
Buổi chiều thứ sáu, sát giờ tiệc bắt đầu lễ phục để đi dự tiệc mới được đưa đến.
Thất Tử mình ở trong tấm gương kia, hừ nhẹ một tiếng, trên bộ lễ phục này lại có những đường trang trí viền hoa, giống như một con búp bê, lại là chủ ý của Y Kình.
“Thiếu gia, xe đã chuẩn bị xong rồi, cha cậu đã