Tắm nước ấm xong, Thất Tử cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, mặc bộ đồ ngủ của Hạ Bỉnh Hiên, Thất Tử đi ra khỉ phòng tắm nhưng lại không thấy Hạ Bỉnh Hiên trong nhà, hắn nhịn không được nghi ngờ Hạ Bỉnh Hiên lừa mình đi báo tin cho Y Kình.
Ngay khi hắn đang bất an miên man suy nghĩ, Hạ Bỉnh Hiên xách một bao lớn đã trở lại.
“Tắm xong nhanh vậy?” Hạ Bỉnh Hiên tháo giày, thay dép lê tiến vào phòng khách, đi đến trước bàn trà thả bao lớn kia xuống, cởi áo khoác.
Thất Tử cảnh giác hỏi: “Anh vừa đi đâu vậy?”
Hạ Bỉnh Hiên liếc hắn một cái, tiện tay vứt áo khoác lên sô pha, đi vòng ra sau bàn trà ngồi xuống, lấy mấy đồ vật trong bao ra: “Tôi đi mua cho cậu ít thuốc hạ sốt và thức ăn.”
Nhìn thấy thuốc và hộp cơm đặt trên bàn, Thất Tử ngồi xuống đối diện Hạ Bỉnh Hiên, hắn do dự không biết mình có nên tin tưởng Hạ Bỉnh Hiên hay không.
Hạ Bỉnh Hiên nhìn biểu tình bất an của Thất Tử liền hiểu được hắn đang suy nghĩ cái gì, vì thế nói: “Nếu như cậu nghi ngờ lời tôi nói, cậu có thể rời khỏi đây bất kỳ lúc nào, tôi sẽ không ngăn cản cậu.”
Thất Tử nhếch miệng nói: “Thực xin lỗi, em không phải nghi ngờ anh, chỉ là……” Hắn không biết nên giải thích như thế nào với Hạ Bỉnh Hiên.
Hạ Bỉnh Hiên cười cười, tiếp tục nói tiếp lời của hắn: “Chỉ là không tin tôi.”
“Em không phải có ý đó, tôi thật sự không có nghĩ như vậy.” Mấy chữ cuối cùng hắn nói thật trái với lòng mình, đỏ mặt cúi đầu.
Hạ Bỉnh Hiên không thèm để ý, đem cơm hộp đẩy đến trước mặt hắn.
“Có lẽ khá lâu rồi cậu chưa ăn gì đúng không? Ăn trước hộp cơm này cho no trước đã, ăn xong uống thuốc rồi đi nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi đi mua cho cậu vài bộ đồ để thay.” Hắn nhìn quần áo của mình mang trên người Thất Tử lại rộng thùng thình, “Cậu không thể cứ mặc quần áo của tôi được.”
“Cám ơn lão Đại.” Hắn không nên hoài nghi Hạ lão Đại, “Thực xin lỗi.”
Hạ Bỉnh Hiên mở nắp hộp cơm cho hắn: “Mau ăn đi, nguội rồi sẽ không ngon.”
Thất Tử tiếp nhận hộp cơm, gắp thức ăn lên, đũa vừa đưa đến bên miệng, hắn đột nhiên dừng lại mà hỏi: “Lão Đại, anh có thể cho em vay ba mươi vạn được không?”
Hạ Bỉnh Hiên hồ nghi hỏi: “Cậu cần nhiều tiền như vậy để làm gì?”
“Em muốn chỉnh dung.”
“Hả?!”
……
Đang khai mạc một hội nghị, Y Kình nhận được cuộc gọi từ một người bạn làm việc trong cục cảnh sát.
Cảnh sát phát hiện một thi thể nổi lên ở gần vùng biển mà Y Chức lao xe xuống, y lập tức tạm dừng hội nghị quan trọng đang tiến hành, vội vàng lái xe đến hiện trường.
Lúc y vừa đến hiện trường, pháp y vừa vặn chấm dứt khám nghiệm với khối thi, thi thể vẫn chưa đưa lên xe, vẫn đang nằm trên bãi biển.
Xung quanh hiện trường được ngăn cách bởi dải phân cách, Y Kình đứng ở ngoài dải phân cách, ánh mắt run rẩy gắt gao nhìn chằm chằm vào thi thể đang nằm trên bãi cát, trái tim như bị thứ gì dùng sức đâm sâu vào, xuyên qua, hai chân như có ngàn cân treo lên.
Theo hình thể của thi thể, cùng với mái tóc màu vàng lộ ra bên ngoài, y cơ hồ có thể khẳng định cái xác đó là Y Chức.
“Nạn nhân giới tính nam, tuổi từ 15 đến 22.” Pháp y đem kết quả bước đầu nói cho người phụ trách vụ án, “Theo như tình huống của thi thể thì nạn nhân đã tử vong khoảng hai ngày.”
Y Kình đột nhiên ngẩn ra, bất chấp sự ngăn cản của cảnh sát, chạy đến trước thi thể, lật khăn trùm ra, nhìn khuôn mặt phù thũng vì bị nước biển ngấm vào, y gần như xụi lơ ngay tại đó.
Thật tốt quá, không phải hắn.
Không nhìn đến cảnh cáo của cảnh sát, làm bị thương người đang thi hành công vụ, Y Kình bị bắt tạm giam mười ngày.
Buổi tối ngày hôm đó, TV đưa tin về Y Kình, đương nhiên, cùng ngày hôm đó y đã được bảo lãnh.
“Kẻ có tiền làm cái gì đều cũng có thể được tha thứ.” Thất Tử bực bội than thở một câu, tay phải đưa ra tạo thành hình nòng súng chỉ vào Y Kình trong TV, “piu!” (trẻ con)
Cảnh sát tìm kiếm xung quanh khu vực Y Chức rơi xuống biển tìm kiếm một tuần nữa, tuy nhiên không tìm được thi thể của Y Chức hoặc là manh mối gì để chứng minh Y Chức còn sống, sau mười ngày tìm kiếm, cảnh sát tuyên bố buông tha cho việc tìm kiếm.
Y Kình tức giận cắt điện thoại, cảnh sát không tìm thì y tự mình tìm, một ngày còn chưa nhìn thấy thi thể Y Chức, y một ngày cũng sẽ không buông tha.
Ở một nơi khác, Ai Tát Nhĩ cũng không tin Y Chức đã chết, âm thầm sai người đi tìm kiếm nơi Y Chức rơi xuống.
……
“Lão đại, anh thật sự phải chỉnh thành bộ dạng này?” Tiểu Lang nhìn chằm chằm gương mặt bình thường đến không thể bình thường hơn, lại thiếu đi hảo cảm trong máy tính, nghĩ thế nào cũng cảm thấy thật đáng tiếc, người khác trăm phương ngàn kế muốn biến mình xinh đẹp hơn, còn lão đại nhà bọn họ thì hay rồi, khuôn mặt xinh đẹp không cần, ngàn phương trăm kế lại muốn mình xấu đi.
“Phải, chính là nó.” Hạ Bỉnh Hiên nhờ bạn giới thiệu bệnh viện chỉnh hình này cho hắn, không cần bệnh án, không cần tên thật, tất cả mọi thứ đều là giả, Y Kình dù có bản lĩnh có thông thiên cũng sẽ không nghĩ đến việc hắn sẽ chỉnh hình, để Y Chức trong thế giới này hoàn toàn biến mất.
Thất Tử nằm trên giường phẫu thuật, hít một hơi thật sâu, hắn thật sự có chút khẩn trương.
Bác sĩ nói: “Không cần lo lắng, sẽ xong nhanh thôi.”
Thất Tử nhắm mắt lại, hắn nghe thấy bác sĩ kêu hộ sĩ đưa cho ông ta ống tiêm thuốc mê.
Kim tiêm tiến vào mạch máu, thân thể hắn không tự chủ được cứng ngắc, nhưng mà ngay sau đó, cửa phòng phẫu thuật rầm một tiếng mở ra, Tiểu Miểu thở hồng hộc xông tới, hoảng hốt kích động kêu lên: “Lão đại không tốt rồi, Điềm Bính xảy ra chuyện.”
Thất Tử ngồi bật dậy, nhảy khỏi giường phẫu thuật, giật phăng cái ống tiêm trên cánh tay, không nói câu gì lập tức chạy khỏi phòng phẫu thuật.
Hộ sĩ lo lắng hỏi: “Bác sĩ, hắn vừa rồi vẫn bị tiêm thuốc mê vào, sẽ không có việc gì chứ? Tỷ như…… Tỷ như, hắn lỡ bị ngất trên đường, bị xe đụng vào….”
“Cô không thể nghĩ đến chuyện gì tốt hơn sao? Để ý ngôn từ.” Bác sĩ chỉnh hình trách cứ hộ sĩ vài câu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì mặc kệ như vậy cũng không được, vì thế đành gọi một cuộc điện thoại cho Hạ Bỉnh Hiên.
Nghe tin Điềm Bính xảy ra chuyện, Thất Tử ngay cả quần áo cũng không thèm đổi, trực tiếp mặc đồ phẫu thuật của bệnh viện chạy đến khu phố Bắc cũ.
Khi ngồi trên xe, lái xe chốc chốc lại nhìn ra sau qua gương.
“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa nhìn thấy người bệnh bao giờ hả?” Thất Tử bị nhìn đến phiền rống lên.
Lái xe thở ra một hơi, dùng giọng Hồ Nam than thở một câu: “Mấy người trẻ tuổi bây giờ thật không hiểu chuyện.”
Thất Tử không kiên nhẫn nói: “Lo việc lái xe của ông đi, ít con mẹ nó vô nghĩa.”
Chiếc xe “két” một tiếng dừng lại, lái xe không vui nói: “Tôi không chở nữa, các cậu