Y Kình thuận lợi tiến vào nơi ở của Hạ Bỉnh Hiên, chỉ vừa nghĩ đến mỗi ngày đều phải gặp mặt kẻ mình chán ghét, Thất Tử liền cảm thấy cả người không thoải mái.
Hắn buồn bực tìm bọn Tiểu Lang và mấy anh em nữa uống rượu hò hét một đêm, sáng sớm thì bị nghẹn tiểu làm tỉnh, khẩn cấp chạy đến phòng tắm.
Cửa phòng tắm vừa mở ra, cả người đứng trong và người đứng ngoài đều sửng sốt một trận.
Y Kình đứng trong phòng tắm, trên cổ vắt một chiếc khăn mặt, quanh hông quấn hờ một chiếc khăn tắm, mái tóc còn đang ẩm ướt tùy ý dán lên khuôn mặt, y lạnh lùng nhìn Thất Tử, gương mặt không mang theo chút cảm xúc dư thừa.
Thất Tử xoay người muốn chạy khỏi đó, nhưng ánh mắt vô tình quét qua ngực Y Kình, ở ngay tại vị trí trái tim có một vết sẹo rất sâu.
Ánh mắt hắn lóe ra một chút, đột nhiên cảm thấy trên ngực mình nhói lên một cơn đau mơ hồ, giống như ngực hắn cũng bị một con dao đâm trúng.
Y Kình lạnh lùng nói một câu “Tôi dùng xong rồi.” Sau đó lướt qua hắn đi về phòng.
Khi y đi ngang qua bên người, Thất Tử ngửi được mùi sữa tắm thản nhiên trên người y, thân thể hắn tự nhiên lại có cái gì xôn xao.
Hắn giật mình lấy lại tinh thần, bước vào phòng tắm, “sầm” một tiếng đóng cửa lại, kéo nắp bồn lên, thư sướng thả nước.
Thất Tử thở ra một hơi đầy thỏa mãn, sắp xếp mấy thứ nước thải trong người ra thì toàn thân đề thư thái.
Xả nước xong, hắn lắc lắc, kéo quần, xoay người đến trước bồn rửa, mở vòi nước ra rửa tay rồi rửa mặt, ngẩng đầu nhìn gương mặt ướt sũng của mình trong gương, hắn lại không tự chủ được nhớ tới tình cảnh đối mặt với Y Kình vừa rồi, hắn lấy nước lạnh để làm dịu đầu mình, lấy lại tinh thần vẩy vẩy nước dính trên tóc.
Thất Tử quả thật có chút để ý vết sẹo trên ngực Y Kình.
Là người nào làm y bị thương? Hơn nữa vết thương lại còn sâu như vậy.
Từ ngày đó về sau, Thất Tử đã không còn thấy Y Kình khi không mặc quần áo, cho dù là sau khi y mới tắm xong, Y Kình luôn lập tức mặc quần áo vào.
Hôm nay cả Hạ Bỉnh Hiên và Y Kình đều không có ở lại, Thất Tử nhận được điện thoại của Tiểu Lang, Tiểu Lang nói đã tìm được ba kẻ đã hại chết Điềm Bính.
Thất Tử hưng phấn nhảy bật ra khỏi sô pha, vừa nói vừa đi vào phòng bếp.
“Trông chừng bọn chúng, anh đến ngay.” Cắt điện thoại, Thất Tử mở tủ lạnh lấy ra một hộp sữa, mở hộp ra, ngẩng đầu lên một hơi uống sạch sữa trong hộp, tùy tay ném cái vỏ rỗng vào thùng rác, xoay người, ngoài ý muốn lại nhìn thấy Y Kình đang đứng ở phía sau.
Trên tay Y Kình vẫn đang cầm áo khoác tây trang, cà vạt thắt tùy ý trên cổ, y nhìn Thất Tử, chân mày dường như hơi nhíu lại một chút, cánh tay lướt qua tai Thất Tử lấy một bình trà xanh từ trong tủ lạnh ra, sau đó xoay người đi trở về phòng.
Nhìn thấy cánh cửa phòng Y Kình đóng sập lại trước mặt, khóe miệng Thất Tử co giật, đứng đờ người tại chỗ, một lúc lâu sau mới than thở một câu:” Mẹ nó, đầu y có phải là mới bị lừa đá hay không?” Y Kình dọn vào nơi này cũng đã được một tuần, ở trong căn nhà này, hai người bọn họ như người qua đường giáp và người qua đường ất.
Rốt cục thì Y Kình tại sao phải chui vào cái chỗ này chứ? Hắn đã nghĩ nát óc rồi mà vẫn không hiểu.
……
Thất Tử tựa người ở trước cổng ngõ nhỏ hút thuốc, mấy đứa em đứng ở chân tường, bên cạnh còn đặt mấy thứ vũ khí lạnh.
Trong ngõ nhỏ đầy những đồ vật phế thải, lộn xộn hết chỗ nói, thỉnh thoảng lại có một mùi vị khó ngửi bay ra từ trong ngõ này, phía cuối con ngõ hỗn độn này là một bức tường, đem ngõ nhỏ thẳng tắp chia ra làm hai đường.
Một đàn em bỗng nhiên hắt xì một cái, dụi dụi mũi.
Tiển Miêu chạy vào ngõ: “Lão đại, bọn chúng đến đây.”
Thất Tử phun ra một ngụm khói thuốc, dùng chân hung hăng dẫm lên đầu lọc.
Mấy anh em đứng dậy, cầm lấy vũ khí, chờ lão đại nhà mình lên tiếng.
Thất Tử nói: “Đừng đánh chết bọn chúng, anh còn có chuyện phải hỏi.”
Một đàn em tóc đỏ nói: “Anh Thất Tử yên tâm, bọn em sẽ có chừng mực.”
Thất tử vừa mới đi ra khỏi cửa ngõ, đột nhiên dừng lại mà nói: “Đem vũ khí dấu hết đi, có cớm.”
Nhìn bọn cớm bắt bọn người mà mình định đập một trận tống lên xe, Tiểu Lang hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Thất Tử bình tĩnh nhìn chiếc xe cảnh sát gào thét trong đêm chạy đi, mân môi, nói: “Đợi.”
Ngày hôm sau, Thất Tử nhận được điện thoại của mẹ Điềm Bính, nói hai ngày nữa sẽ khai tòa thẩm tra vụ án của Điềm Bính.
Trước ngày diễn ra phiên tòa, Thất Tử gần như một đêm không ngủ được, sáng hôm sau thì rời giường rất sớm, ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị xuất phát đi đến tòa án, lúc mở cửa phòng, vừa vặn cửa phòng đối diện cũng mở ra.
Trên tay Y Kình cầm một bản hợp đồng, y liếc mắt nhìn hắn một cái, đóng cửa phòng rời đi.
Thất Tử căm tức đuổi tới huyền quan, Y Kình đang đứng đổi giày ở đó, nhìn thấy hắn thì sửng sốt một chút.
Khi Thất Tử lấy lại tinh thần thì hắn đã đuổi đến nơi rồi, chẳng lẽ cứ như vậy mà trở lại, đánh cộc lốc hỏi:
“Ông rốt cuộc là có ý gì?”
“Không có ý gì cả.”
“Sao ông lại phải ở chỗ này?”
“Nếu như cậu nghĩ nói như vậy sẽ cho cậu được một bậc thang, thì cậu sai rồi.” Y Kình lãnh đạm nói xong câu đó, đóng cửa rời đi.
Thất Tử ngẩn người nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng lại, khóe miệng run rẩy một trận, bỗng dưng một cước đá vào cánh cửa, gào lên: “Chết tiệt.”
Lúc Thất Tử chạy đến tòa án, mẹ Điềm Bính đã đứng đó.
Một người phụ nữ đầu bốn mươi khóc đến mức đôi mắt bị thũng cuống, chỉ mới vài ngày không gặp mà một mái tóc đen bây giờ lại trở nên lấm tấm bạc.
Thất Tử không biết nên phải an ủi người khác thế nào, chỉ đành vắt óc tìm từ ngữ để an ủi mẹ Điềm Bính vài câu, vừa lúc đó, quan tòa đi đến chỗ ngồi, tuyên bố khai tòa.
Ba tên nguồi trên ghế bị cáo kia khăng khăng không chịu nhận tội.
Luật sư biện hộ lại đưa ra chứng cứ chứng minh ba người bọn họ không cố ý tạo ra vụ cháy, ba người không biết lúc đó trong phòng bình gas có mở hay không, còn người bị hại là ở dưới tình trạng hôn mê dẫn đến tử vong, vụ án án này thuộc loại sự cố ngoài ý muốn, không thể xem là mưu sát.
Thất tử không tin là ngoài ý muốn, nếu bình gas trong phòng lúc đó bị hở, trong khoảng thời gian dài như vậy bọn chúng không có khả năng không ngửi thấy được.
Hắn nhìn chằm chằm ba kẻ ngồi trên ghế bị cáo, cả ba kẻ này đều không có lỗ tai, việc này nhất định có vấn đề, lúc ấy ở đó phải có ít nhất một tên nữa, kẻ đó mới chính là hung thủ thật sự.
Đại diện Viện Kiểm sát đưa ra chứng cứ chứng minh dịch thể của ba người kia tương xứng hoàn toàn với dịch thể còn lưu lại trong cơ thể người bị hại, tội danh cưỡng hiếp được thành lập, nhưng Viện Kiểm sát lại không có chứng cứ cho chứng minh cho tội danh mưu sát, quan tòa lấy tội danh cưỡng hiếp và việc ba người bọn họ bỏ chạy trong thời gian nạn nhân tử vong, phạt tù 15 năm.
Thất Tử không phục, kích động đứng dậy tố cáo, yêu cầu cảnh sát điều tra một lần nữa, lúc này bị pháp viện bác bỏ, cũng lấy tội làm mất trật tự tại tòa án để bắt giữ hắn ba ngày, cuối cùng vẫn là Hạ Bỉnh Hiên ra mặt bảo lãnh cho hắn.
Trên xe, Hạ Bỉnh Hiên yên lặng hút thuốc lái xe, Thất Tử vẻ mặt tức giận ngồi ở vị trí phó lái.
Chiếc xe dừng lại trước đèn đỏ.
Hạ Bỉnh Hiên rút điếu thuốc nói: “Chuyện này khẳng định là có người ở sau lưng làm trò quỷ, thủ đoạn ti tiện như vậy sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra dấu vết thôi.”
Thất Tử hung hăng nói: “Em sẽ không buông tha cho bọn chúng.”
Hạ Bỉnh Hiên bình tĩnh liếc hắn một cái, đèn đỏ trước ngã tư đã đổi sang màu xanh, xe hai người nhanh chóng chạy qua ngã tư.
Trong một phòng của câu lạc bộ Bách Nhạc Hoàng, Thất Tử nhìn chiếc nhĩ đinh đá lam đặt trên bàn đến xuất thần, ba kẻ kia chỉ là bia ngắm thế thân, đừng nghĩ rằng chỉ như vậy là hắn đã bỏ qua, không tìm ra thủ phạm hại chết Điềm Bính, hắn sẽ không còn là Phượng Thất Tử nữa, tên Thất Tử của hắn sẽ viết ngược lại để cho tên ăn mày làm ngựa cưỡi.
Tiểu Lang đi vào phòng, nhìn cái nhĩ đinh đặt trên bàn.
“Anh Thất Tử, anh còn đang nghĩ đến chuyện của Điềm Bính sao?”
Thất Tử gật gật đầu: “Chú