Y Kình và Thất Tử ngồi máy bay đáp tới sân bay trung tâm vương quốc Long Tát Mỗ Nhĩ là vào buổi sáng này hôm sau, người trong sảnh sân bay không nhiều lắm, hai người vừa xuống máy bay lập tức đi về phía dự định, chỉ là chưa kịp rời khỏi sân bay đã bị ba người đàn ông mặc trường bào A Rập ngăn lại.
Một người trong số đó dùng tiếng Trung cứng ngắc của mình hỏi: “Có phải là Y Kình tiên sinh và Y Chức thiếu gia không?”
Hai phút sau, hai người bọn họ bị đẩy lên một chiếc xe tải màu xám, xe nhanh chóng chạy ra khỏi sân bay.
Hai người đàn ông ngồi ở khoang người lái phía trước, trong thùng xe cũng có hai người ngồi bên cạnh cửa xe, sau đuôi chiếc xe tải này còn có hai chiếc xe màu đen đang bám sát.
Ước chừng khoảng bốn mươi phút, chiếc xe giảm chậm tốc độ, xóc nảy chạy vào ngõ nhỏ, không bao lâu sau thì tiến vào một căn cứ quân sự.
Thất Tử nhảy xuống xe, nhìn quanh bốn phía, phụ cận có ba khu nhà nhỏ, chạy dọc theo căn cứ là một hàng trực thăng chiến đấu.
Rất nhanh sau đó, hai người bị mang lên một chiếc trực thăng quân dụng, trực thăng bay qua vách tường, bay vài vòng quanh sa mạc rồi tiến vào một sơn cốc, lướt qua sơn cốc, nước biển màu xanh ngát hung vĩ giữa trời đất.
“Thật đẹp!” Thất Tử bật thốt lên lời tán thưởng.
“Ở Tây Á ta có một hòn đảo nhỏ, chúng ta có thể đến đó nghỉ mát.” Y Kình nói.
Thất Tử vui vẻ nhìn về phía Y Kình:” Thật không?” Sau đó bỗng dưng trầm mặt, hất đầu một cái, “Ai nói sẽ ở cùng với ông.”
Y Kình sủng nịch cười rộ lên: “Cậu nhóc khẩu thị tâm phi.”
Thất Tử hừ một tiếng, hắn thích khẩu thị tâm phi đó, thì sao?
Trực thăng đáp xuống ở một chỗ vắng người trên bãi biển thượng, hai người lại bị chuyển cho một đám người trông như thổ dân rồi được đưa lên một chiếc thuyền.
Thất Tử không kiên nhẫn lớn tiếng: “Bọn họ rốt cuộc muốn dẫn chúng tôi đến nơi nào? Hết trực thăng lại đến thuyền, mông của tôi ngồi đến biến dạng rồi.” Hắn rống vào tên có vẻ là thủ lĩnh ngồi phía trên hắn, “Mẹ nó, các người mang chúng ta đi đâu? Lão tử bị các người gây sức ép đến sắp nôn ra rồi.”
“Ngồi yên, đến nơi tự nhiên hai người sẽ biết.” Một người đàn ông dùng thương chỉ vào đầu Thất Tử nói.
Thất Tử trừng mắt người đàn ông nhếch mép khiêu khích, vội vàng rời khỏi gã, ôm miệng rồi nôn một trận.
Y Kình vỗ vỗ lưng hắn, hỏi: “Say sóng?”
Thất Tử nâng gương mặt trắng bệch của mình lên, oán hận: “Ông không thể để lại cho người khác chút mặt mũi trong lời nói không? Ngô…… Ngô……”
Nhìn thấy bộ dạng khó chịu của Thất Tử, Y Kình hận mình không thể say sóng thay hắn.
Toàn thân Thất Tử vô lực nằm trên đùi Y Kình, bầu trời trước mắt hắn thật xanh, thật sạch sẽ.
“Thật muốn có một đôi cánh.”
Y Kình nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc lộn xộn trên trán Thất Tử: “Con bây giờ cứ ngủ một chút trước đã, đến nơi ta sẽ gọi con.”
Thất Tử di chuyển tầm mắt nhìn Y Kình.
Tầm mắt Y kình đối diện với ánh mắt Thất Tử, đôi mắt bình tĩnh đó giống như biển cả rộng lớn hấp dẫn y giống.
Phẫn nộ, thiêu đốt, ánh mắt như một dã thú, lại giống như biển cả xanh thẳm, mỗi một thứ trên người hắn, y đều mê luyến thật sâu.
” Tôi – đói.”
Y Kình giật mình thanh tỉnh, nhìn bộ dạng Thất Tử ngốc ngốc ngơ ngác lại thêm nhăn nhó, thật sự là một tên nhóc phá hoại phong cảnh.
“Đừng tưởng tôi đối với ông như thế ày là đã tha thứ chuyện ông làm với tôi, chỉ là chúng ta tạm thời đang ở cùng chiến tuyến, sau khi cái chuyện ngu ngốc này chấm dứt, chúng ta vẫn là kẻ thù.”
“Chúng ta đương nhiên là kẻ thù, con còn có thể trở thành tù binh của ta.” Y kình cười nói.
Trải qua mấy giờ đồng hồ chuyển tới chuyển lui, Y Kình và Thất Tử cuối cùng được đưa lên một chiếc du thuyền xa hoa.
Khi hai người nhìn thấy Ai Tát Nhĩ ở sân thượng du thuyền, hắn ta đang mặc một chiếc quần bơi, đeo kính râm lời biếng nằm trên một chiếc giường gập, hưởng thụ mát xa của một cô gái mặc bikini.
Ai Tát Nhĩ phất tay, nữ hầu bikini liền đứng dậy, bước vào khoang thuyền.
Ai Tát Nhĩ nói: “Không cần khách khí, tùy ý đi.”
Cùng lúc đó, nữ hầu Bikini bê một khay rượu đỏ từ trong khoang thuyền đi ra, Ai Tát Nhĩ nhận lấy một ly được đưa đến, nhấp một ngụm: “Hm, rượu ngon, rượu Armenia 20 năm, ta đặc biệt gọi người mua về từ Pháp để khoản đãi hai người.”
Y Kình lắc nhẹ ly rượu, chậm rãi đưa lên mũi ngửi ngửi.
“Quả thật là rượu ngon.”
Thất Tử nhìn bộ dáng hưởng thụ của Y Kình và Ai Tát Nhĩ, lại nhìn về phía ly rượu trên tay giống như viên đá quý trong suốt, chất lỏng màu đỏ sẫm.
Bưng ly rượu lên uống một ngụm lớn, rồi đột nhiên trừng lớn hai mắt, “ọe” một tiếng nôn ra, ai oán: “Đây là cái thứ gì vậy? Khó uống chết.”
Ai Tát Nhĩ cười đến sảng khoái.
Thất Tử đỏ mặt trừng Ai Tát Nhĩ một cái, quay đầu, nhìn thấy Y Kình muốn cười lại không cười, nhịn đến gương mặt vặn vẹo khó chịu, rống lên: “Muốn cười thì cười đi, giả vờ cái rắm.”
Ai Tát Nhĩ gọi người dọn dẹp một chút.
Thất Tử nhấp nhổm nhấp nhổm, dài tai nghe ngóng cuộc nói chuyện của Y Kình và Ai Tát Nhĩ.
“Uy lực của M-66 cả ngài và tôi đều rõ ràng, cũng biết như thật thể hóa thất bại sẽ có kết quả gì.”
“Đây là lý do ông muốn ta bỏ kế hoạch này sao? Vì thắng lợi, có một chút hi sinh là chuyện không thể tránh khỏi.”
“Hy sinh hàng trăm vạn sinh mệnh con người, đó là cái tất yếu