Ba tháng sau, rốt cục Lam Diệp cũng tìm thấy thảo dược có thể xóa đi vết xăm trên lưng Thất Tử trên Tuyết Sơn, vì thế nên nơi ở của Hạ Bỉnh Hiên sau khi được Lam Diệp bái phỏng thì quang vinh nhận thêm một vị khách bám trụ lại, chưa kể còn một vị ngày nào cũng đến đây làm khách. Tuy nhiên, Hạ Bỉnh Hiên cũng cảm thấy được việc Lam Diệp vào ở trong nhà mình, ngoài việc không gian riêng tư bị mất đi nhưng cũng có điểm tốt, ví dụ như Lam Diệp có thể giúp Thất Tử xử lý vết thương trên người hắn, vì nhìn thấy điểm này cho nên Hạ lão đại mới miễn cưỡng đồng ý để hắn ở lại.
Không khí u ám trong nhà suột mấy tháng Thất Tử bị bắt đi, cuối cùng cũng được giải phóng.
Khi Hạ Bỉnh Hiên đang ở phòng khách chơi với cục cưng, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Thất Tử từ trong phòng bếp đi ra, trong tay cầm theo bình sữa, hắn nhìn qua bảng điều khiển gần cửa phòng bếp, nói một câu “Hắn ta lại tới nữa.” Lập tức quay đầu lại.
Hạ Bỉnh Hiên ôm lấy cục cưng, chậm đến không thể chậm đi mở cửa, mở cửa ra, hắn cũng không nhìn người đứng ngoài cửa, lập tức xoay người xoay người trở về phòng khách, đem cục cưng đặt lên thảm mềm cười mị mị hỏi: “Bé ngoan có muốn xem chú chuột nhỏ không?”
Cục cưng khánh khách cười.
Hạ Bỉnh Hiên mở TV ra, cảm giác có cái gì vướng nơi chân, hắn cúi đầu xem, cục cưng lôi kéo ống quần hắn, ngẩng đầu giương đôi mắt to long lanh nhìn hắn.
“Sao vậy cục cưng? Chú sẽ cho con xem chuột nhỏ ngay đây.”
Cục cưng xoay người, thân hình tròn vo đầy thịt bò đến trước hộp chứa băng đĩa, vươn bàn tay bé nhỏ lấy ra một cái đĩa phim rồi đưa lên cái miệng nhỏ nhắn gặm cắn, sau đó huy động hai tay hai chân bò về bên chân Hạ Bỉnh Hiên, đôi mắt to trong suốt ngây ngô nhìn hắn.
Hạ Bỉnh Hiên lấy đĩa phim từ miệng cục cưng, lật xem tựa đề, gãi gãi đầu nói: “Cục cưng muốn xem cái này?”
Cục cưng đặt mông ngồi xuống, vỗ bàn tay nhỏ bé cười khanh khách.
“Hóa ra cục cưng của chú thích xem phim chiến tranh!” Hạ Bỉnh Hiên nói xong đi đến trước TV đặt đĩa phim.
“Anh ấy không ở đây?” Lãnh Kiệt bị bỏ quên trước cửa lên tiếng hỏi.
“Lam Diệp không ở đây, tối nay hắn cũng không về.
Bé ngoan uống sữa nào!” Thất Tử ôm lấy cục cưng bón sữa.
Lúc biết Lãnh Kiệt là em trai cùng cha khác mẹ với Lam Diệp, Thất Tử cũng cảm thấy khá bất ngờ, hơn nữa Lam Diệp còn luôn trốn tránh Lãnh Kiệt, điều đó cũng làm hắn thấy kỳ quái.
Đột nhiên, điện thoại trong túi quần Thất Tử kêu lên, hắn nhận cuộc gọi, “Chuyện gì?” Sau đó, biểu tình trên mặt hắn khẽ biến đổi, rồi hưng phấn nói, “Tôi đến ngay.” Đem bình sữa cho cục cưng, hắn vội vàng vò cái đầu bé bé lưa thưa tóc, “Ba ba phải đi làm việc, cục cưng của ba chơi với chú nhé.” Nói xong liền bỏ chạy khỏi nhà.
“Quấy rầy rồi.” Lãnh Kiệt cũng rời đi.
Cục cưng ném bình sữa xuống, vươn hay cánh tay ngắn ngắn đầy thịt để Hạ Bỉnh Hiên ôm một cái.
Cục cưng rất dính Hạ Bỉnh Hiên, có lẽ là bởi vì phần lớn thời gian, cục cưng đều do Hạ Bỉnh Hiên chăm sóc.
Hạ Bỉnh Hiên ngồi xuống rồi đem cục cưng đặt trên đùi mình, trên tay cầm bình sữa, cục cưng rất nghe lời ngậm núm ti uống sữa.
Ngay sau đó, điện thoại Hạ Bỉnh Hiên cũng kêu lên.
Hắn nhận điện thoại, nhẹ thờ dài một tiếng, nhìn bảo bối lộ ra vài phần khó xử.
Hôm nay là cuối tuần, vốn là hắn không cần đến công ti, nhưng công ti lại đột nhiên có một số việc cần hắn lập tức đi xử lý, để một mình cục cưng ở nhà nhà hắn lo lắng, đưa đi theo lại không tiện.
Ngay tại lúc hắn đang lo lắng về việc an bài cục cưng như thế nào, Y Kình đã trở lại.
Vài phút sau, trong nhà chỉ còn lại Y Kình và cục cưng, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Kỳ thật Y Kình không thích trông cục cưng, đứa bé này ở trước mặt người khác thì ngoan ngoãn như một thiên thần, nhưng chỉ cần ở riêng với y thì nó lại giống như một tiểu ác ma.
Cục cưng hít hít mũi, sau đó, mở miệng khóc òa lên… Y Kình thở dài, cởi áo khoác, tùy tay ném lên sô pha, xoay người cúi xuống ôm lấy cục cưng bế bổng nó giơ lên, quả nhiên, trên người cục cưng tỏa ra “hương thơm” đặc trưng.
“Nhãi con chết tiệt, đừng có gây thêm phiền toái cho ta.” Y Kình đặt cục cưng trên bàn, tìm bỉm trong ngăn tủ sau đó cởi cái bỉm bẩn ra, chim nhỏ của cục cưng vưa mới được thả ra, một cột nước mang theo mùi khai liền như đê vỡ mà tràn ra.
Trên mặt Y Kình dính đầy nước tiểu.
“Thằng nhóc này, có tin ta cắt chim luôn không.”
Cục cưng mếu mếu, lại một lần nữa òa khóc, khóc đến kinh thiên động địa, Y Kình hận không tìm được hai cái nút tai để nhét vào tai mình.
Chuông cửa vang lên, y ôm lấy cục cưng đi mở cửa, không ngoài dự đoán, người đứng ngoài cửa chính là Âu Tam Tang cách vách.
“Anh lại ngược đãi đứa nhỏ phải không?” Âu Tam Tang nghiêm túc đối diện với Y Kình, nhìn thấy gương mặt khóc đến đỏ hồng của cục cưng, hắn đau lòng đưa cho cục cưng một quả cầu nhỏ, “Đứa bé này thật đáng thương.” Nói xong, Âu Tam Tang lại trừng Y Kình, “Nếu anh cứ tiếp tục ngược đãi trẻ em thế này, tôi sẽ đi báo công an, anh tự xem lại mình đi.” Âu Tam Tang khí thế hừng hực uy hiếp, sau đó trở về phòng mình.
Y Kình cúi đầu nhìn cục cưng trong ngực: “Ngươi vừa lòng?”
Cục cưng bắt đầu chu môi mếu máo, khóe mắt lăn ra hai giọt nước.
Y Kình thấy cục cưng chuẩn bị tư thế muốn khóc, tập tức đặt nó vào xe trẻ em đi ra cửa, thẳng tiến về phía thang máy.
……
Trong một ngõ nhỏ mờ tối –
“Hai người này sẽ không nói dối đâu, bọn họ dù sao cũng không muốn bị nhóm Miểu Lí làm một trận nữa đâu.” Tiểu Lang nói.
“Kêu anh em Miểu Lí tiễn bọn chúng đi.” Thất Tử âm trầm trầm nói, “Tra xem cái tên kia thường xuyên xuất hiện ở những chỗ nào, quan hệ lui tới với những người nào, cũng kêu bọn Tiểu Miêu và các an hem khác chuẩn bị cho tốt, anh muốn cho tên khốn kiếp hại chết Điềm Bính phải trả giá đắt.”
“Bên chỗ Hùng tử thì làm sao bây giờ?” Tiểu Lang hỏi.
“Lúc hành động các chú nên cẩn thậ một chút, đừng lộ ra tiếng gió.” Thất Tử nói.
Một ngày nào đó, hắn sẽ đuổi Hùng tử ra khỏi phố Hồng Phiên.
……
Khi Thất Tử trở lại chỗ ở tạm thời của mình thì cũng đã khá khuya, trong phòng tối om, ánh sáng duy nhất là chiếc TV trong phòng khác đang mở.
Hắn đi vào phòng