Tác giả: Luna Huang
Buổi sáng sớm, sương vẫn còn chưa tản trong không khí, ánh dương quang vẫn là mờ nhạt đã thấy có một nam tử đứng ở nguyệt môn Điềm viên. Chỉ thấy nam tử một thân y phục phổ thông hạt sắc, vải cũng là loại bình thường, nhìn qua không có gì bắt mắt, nhưng khí chất từ trên người hắn toát ra lại khiến người có thiện cảm nhưng e ngại đến gần vài phần.
Đỉnh đầu có một búi tóc gọn gàng được cố định bằng băng dải cùng màu. Tóc còn lại được xõa ra đen mượt như thác bay loạn trong gió sớm. Dược sương gỗ trên vai phải rộng của hắn cũng bị một phần tóc cuốn vào.
Trên mặt hắn có một băng dải trắng quấn quanh mắt, da thịt xung quanh băng dải còn lộ ra vết tích lòi lõm nhăn nhúm như là bị lửa thiêu qua vậy. Sóng mũi cao cao, đôi môi mỏng nhuận hồng khép hờ trông rất câu hồn, chỉ là hiện tại có chút tái nhợt có lẽ vì đứng ở bên ngoài khá lâu. Trên gương mặt hắn tràn đầy lo lắng hướng vào gian chính bên trong Điềm viên.
Một tay xuôi bên người nắm dây dược sương, một tay đặt trước bụng, nhưng mười ngón tay lại chăm chú nắm chặt không thả, thể hiện được khẩn trương của hắn. Đôi tai cũng là tập trung thính lực nghe tiếng động xung quanh.
Trong căn phòng lộng lẫy của gian chính Điềm viên, huân hương thơm ngát lưu chuyển trong bầu không khí khiến người thoải mái. Nhưng một nữ tử mười lăm vận y phục nha hoàn lại là sắc mặt khẩn trương. Nàng không ngừng nhúng khăn lụa vào nước, vắt khô, thay chiếc khăn lụa trên trán của nữ tử nằm trên giường.
Nữ tử đang nằm trên giường chừng mười lăm tuổi, sống mũi cao cao, hai gò má tái nhợt cao gầy, nghe được tiếng nước động truyền vào trong tai, các ngón tay của nàng khẽ động. Hàng mi vong vuốt khẽ mấp máy, đôi môi mỏng khô khốc cũng nhẹ nhàng nhấp, chiếc cằm nhọn cũng vì vậy mà khẽ động.
“Nước. . .nước.” Âm thanh hư nhược lại có chút khàn khàn do cổ họng khô.
Tiểu nha hoàn nghe được lập vui mừng chảy nước mắt lập tức chạy đến bên bàn tròn bên ngoài thính tử, châm một tách trà lại chạy trở về bên giường. Nàng cẩn thận nâng tiểu thư của mình lên đưa nước đến môi của nàng.
“Tiểu thư, nước đây nước đây, người từ từ uống nhuận hầu.”
Nữ tử bên giường mở to đôi mắt sáng ngời như sao nhìn tiểu nha hoàn không chớp mắt. Đôi môi khô khốc lại động: “Ta đang ở đâu?” Mặc kệ ly nước bên môi mình, nàng vẫn là mang suy nghĩ trong lòng ra để hỏi trước.
Tiểu nha hoàn lau nước mắt, sụt sịt mũi nói: “Tiểu thư đang ở trong phòng a, người thật làm nô tỳ lo lắng chết.” Nói xong nàng lại khuyên nhủ: “Tiểu thư dùng chút nước trước đi.”
Nữ tử mở môi nhấp một ngụm, lại tiếp một ngụm, cuối cùng vì khát mà uống cạn sạch ly trà ấm. Nàng đảo tròng mắt nhìn xung quanh phòng lại một lần nữa nhìn tiểu nha hoàn của mình.
Dung mạo này, dáng vẻ này của tiểu nha hoàn nhắc nhở nàng một chuyện, chính là bản thân trọng sinh. Chỉ là nàng vẫn không tin tưởng hỏi: “Thước nhi, có phải Thước nhi không?” Tay nàng không tự chủ giơ lên, áp hai lòng bàn tay lên đôi gò má ửng hồng thấm đẫm nước mắt của Thước nhi.
“Là nô tỳ a, tiểu thư người làm sao?” Thước nhi có chút không hiểu đáp, nhưng nàng lại rất nhanh thì sợ hãi. Sẽ không phải tiểu thư hôn mê một ngày liền cái gì cũng quên chứ.
Nhịn không được nữ tử lại ôm lấy Thước nhi khóc rống một trận thật to.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Đời trước, Thước nhi trước đại hôn của nàng năm ngày liền mất tích, khi tìm được liền đã đoạn khí rất lâu rồi. Thi thể lạnh ngắt có thể do nơi đó lạnh nên vẫn chưa phân hủy, được tìm thấy ở trong hang cụt của một vách núi hoang vu, mà trên thân thể một sợi chỉ cũng không có chứ đừng nói đến y phục. Thứ nàng thấy trên người nàng(TN) chỉ có vết xanh tím đáng sợ thôi, mà lúc đó nàng(TN) vẫn còn mở to mắt.
Sau đó vụ án này mang lên quan phủ truy tra rất lâu cũng không có biện pháp tra ra được, hai năm sau liền khép lại (Luna: cái này nữ chủ không biết). Thước nhi chết không minh bạch khiến nàng cảm thấy rất có lỗi khi đêm đó bảo nàng ta xuất phủ giúp mình mua trà sơn tra.
Hiện nàng lại lần nữa được nhìn thấy Thước nhi rồi. Nếu như Niên Khai Điềm nàng đã trọng sinh liền sẽ không được những chuyện kia phát sinh nữa.
Thước nhi thấy tiểu thư như vậy bản thân rất là khó hiểu, lại sợ hãi đến tim sắp rơi ra ngoài. Nàng luôn miệng hỏi nhưng tiểu thư không đáp mà chỉ có khóc lóc không ngừng.
“Tiểu thư, người đừng dọa nô tỳ sợ a.”
Rất lâu sau, Niên Khai Điềm mới sụt sịt mũi buông Thước nhi ra, nàng đưa tay lên lau nước mắt, hỏi: “Người nào mang ta trở về?”
Nàng nhớ được đây là sự kiện nào. Năm nàng mười bốn tuổi, nàng vì muốn theo phụ thân đi áp tiêu nhưng phụ thân không cho nên nàng vừa tuyệt thực vừa đứng dưới mưa để phụ thân động tâm. Đáng tiếc dù cho nàng làm thế nào phụ thân cũng không có đáp ứng.
Mà thực ra, nàng muốn đi áp tiêu cũng không phải vì có hứng thú với nó, nàng chỉ là muốn cùng đại sư huynh Hứa Bộ Nam có thêm thời gian tiếp xúc mà thôi. Đời trước hắn chính là nam nhân nàng yêu thương nhất, cũng là trượng phu của nàng.
Phụ thân nàng Niên Sở Hoằng cùng mẫu thân nàng Khúc thị chỉ có mỗi một nữ nhi là nàng. Nàng chính là