Tác giả: Luna Huang
Đến tối, Niên Khai Điềm vận trung y rộng lăn trên giường, tay nàng giơ cao lược lưu ly cùng miếng ngọc bội Hứa Bộ Nam tặng. Hai cái nàng đều thích, tuy giá cả có chênh lệch rất nhiều nhưng trong lòng nàng chúng lại có giá trị ngang nhau vì một người là người trong lòng còn người kia nàng đã xem như bằng hữu a.
Thước nhi thấy được liền che miệng cười ngồi xổm bên giường chu mỏ chọc ghẹo: “Tiểu thư, có phải rất khó chọn lựa không?”
Niên Khai Điềm quay đầu lườm Thước nhi một cái, trảm đinh chặt sắt nói: “Nói bậy, trong lòng ta chỉ có đại sư huynh thôi.”
Thước nhi lại dẩu môi đáp trả: “Nhưng Hy ca vẫn là phí không ít bạc mua chiếc lược này tặng người a. Bản thân hắn trừ tiêu bạc cho Hoa nhũ nương cùng Lương bá ra thì không hề dùng chút nào cho mình a.” Nam nhân như vậy rất đáng gả nha, hy vọng tương lai nàng cũng gặp được nam nhân như vậy.
Nghe đến đoạn này, đường nhìn của Niên Khai Điềm trở nên xa xôi bất định. Hắn vì nàng làm bao nhiêu chuyện, nàng chẳng những không đáp lại còn nơi nơi khi dễ hắn, nàng thật quá đáng. Đời trước nàng không tốt với hắn hắn cũng đã như vậy, nếu là nàng tốt với hắn như vậy hắn sẽ. . .
Thước nhi vẫn không biết cách nghĩ của tiểu thư nhà mình mà vẫn ngồi bên lải nhải: “Đổi lại là nô tỳ, nếu nam nhân nào đối với nô tỳ như vậy, nô tỳ nhất định gả cho hắn.”
“Vậy liền mau mau gả cho hắn đi, ngày mai ta lập tức bảo mẫu thân nói với Hoa nhũ nương để ngươi nhanh một chút xuất giá.” Thoát ra khỏi trầm tư, Niên Khai Điềm khép hờ mắt nhìn Thước nhi, nàng ngồi bật dậy bước đến bàn trang điểm, ngồi xuống thử chải cây lược lưu ly.
Thước nhi chạy đến giúp nàng chải, vừa mấp máy môi ba hoa: “Nhưng hắn tặng tiểu thư người nha, nào có tặng nô tỳ a. Lại nói tặng lược a, đây là hắn tỏ rõ với mọi người tâm ý của bản thân với tiểu thư rồi.”
Niên Khai Điềm nhìn bản thân trong gương đồng, lại nhìn miếng ngọc bội trong tay, lòng ấm lên không ít. Lúc trước Hứa Bộ Nam đối với nàng không mặn không nhạt, hiện hắn lại mang tổ yến cho nàng còn tặng nàng miếng ngọc này nữa, đây là những thứ đời trước nàng chưa từng trải qua. Tuy lúc trước nàng bảo gì hắn cũng sẽ thuận theo nàng, nhưng nàng chưa từng thấy hắn chủ động như vậy.
Không cần nghĩ gì nhiều, nàng trước sau như một, vẫn là thích hắn, vẫn là muốn gả cho hắn. Lương Tuấn Hy nàng chỉ xem như bằng hữu mà thôi. Nghĩ vậy nàng hôn lên miếng ngọc một cái, không để Thước nhi chải nữa mà lăn lên giường ngủ mất.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang—
Ngày kế tiếp, Niên Khai Điềm ở luyện võ trường trở về không trở về Điềm viên mà đến trù phòng. Bởi vì mọi người tặng không ít lễ vật cho nàng nên nàng muốn làm món chè trôi nước để đãi mọi người.
Loay hoay ở trù phòng hơn nửa ngày trời mới đi ra, cả thân người của nàng đều là mồ hôi. Nàng phân phó người mang đi chia cho mọi người trong phủ, bản thân trở về tắm rửa xong nàng cùng Thước nhi đến viện của Khúc thị.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Khúc thị vừa thấy nữ nhi mang chén chè trôi nước đặt trước mặt mình thì toàn cơ mặt đều đông cứng. Cố gắng nặn ra một nụ cười méo mó chống lại nụ cười sáng lạn cùng biểu tình đầy mong đợi của nữ nhi: “Điềm Điềm thật là ngoan, ngươi để đây, chút nữa mẫu thân sẽ dùng.”
“Hiện còn đang nóng a, mẫu thân phải dùng ngay mới ngon nha.” Niên Khai Điềm vẫn chưa nhận ra điều bất thường của mẫu thân mà vẫn ngồi đó vui vẻ đợi mẫu thân dùng xong cho bản thân ý kiến.
Khúc thị nhìn thấy trong lồng thức ăn Thước nhi cầm còn mấy chén nữa liền tâm trạng vui vẻ xoa xoa đầu của nữ nhi nói: “Chẳng phải còn muốn mang đi cho mấy người nữa sao, mau mang đi đi để nguội lại không tốt.”
Niên Khai Điềm nhìn lại lồng thức ăn chợt nhớ ra, nàng vội đứng lên: “Vậy mẫu thân chậm dùng, nữ nhi rời đi trước.” Một từ ‘ân’ của Khúc thị vừa thoát miệng nàng cũng xoay lưng chạy nhanh rời khỏi đây.
Nhìn thấy nữ nhi ra khỏi viện, Khúc thị nhanh chóng đẩy chén chè trôi nước ra xa xa, phân phó hạ nhân: “Mau mang đi đổ đi, dừng để tiểu thư thấy được.”
Cũng không thể trách nàng được. Năm đó nữ nhi nổi hứng xuống trù phòng làm mỳ thọ cho trượng phu, toàn tiêu cục đều là trúng thực phải đóng cửa hơn một tháng tịnh dưỡng lại a.
Lúc nãy thấy được mấy chén còn lại, nàng liền âm thầm thay Lương Tuấn Hy cầu phúc. Mọi người trong Niên phủ nhất định sẽ như nàng âm thầm đổ đi mà không ăn, nhưng tiểu tử kia nhất định sẽ ăn.
Nghĩ đến hắn nàng lại lắc đầu thở dài. Lúc này Hoa nhũ nương cũng vẻ mặt trương hoảng, cước bộ nhanh chóng bước vào báo thông