CHƯƠNG 120 – PHIÊN NGOẠI: ĐÔNG CUNG 1
Tác giả: Luna Huang
Trong đông cung còn có vài viện nhỏ dành cho các phu nhân ra thì có ba viện lớn nhất dành cho ba vị chủ đông cung là hoàng hậu, thái tử Gia Luật Cẩn và thái tử phi Bạc thị. Lúc này thái tử phi Bạc thị cũng là Bạc Tiệm Lộ đang ngồi ở bàn đá trong viện thổn thức nhìn vầng trăng mờ nhạt bị mây che phủ trên bầu trời cao.
Mấy hôm trước Niêm Khai Điềm rời đi rồi, còn là chính nàng đích thân ngồi xe ngựa tiễn người đi nữa. Vốn đây cũng chẳng phải là chuyện to tát gì, một nữ tử thương nhân chỉ vào cung làm khách, hết chuyện thì đi thôi, nhưng mà hôm nay huynh đệ Gia Luật thị biết chuyện rồi.
Còn nhớ lúc Niên Khai Điềm rời đi, treo trên miệng chính là dặn dò nàng không được nói cho Gia Luật Hy biết chuyện này, mặc kệ hắn khi nào biết cũng được, miễn là chớ nói. Bởi một phần lương tâm nào đó trong lòng vẫn có cắn rứt khi đối diện với Gia Luật Hy cùng Niên Khai Điềm nên nàng đã đáp ứng.
Ai biết, lúc nãy đột nhiên Gia Luật Cẩn ở chính điện đông cung mắng nàng một trận, không hề cố kỵ mặt mũi của nàng, không hề để ý vẫn còn có cung nhân ở chung quanh. Đã thế, lúc nàng bước ra ngoài vẫn còn nhìn thấy Gia Luật Hy đứng ở cửa nhìn mình nữa chứ.
Nàng cũng không muốn mà, cô mẫu muốn nàng tách Niên Khai Điềm với Gia Luật Hy, nàng chưa hề làm gì hết, là Niên Khai Điềm tự bỏ cuộc thôi. Đúng là bản thân nàng cũng có thêm chút củi, nhưng cô mẫu bảo, nàng có thể không làm sao?
Đột nhiên lúc này an tĩnh, nhớ lại mọi chuyện từ trước đến nay nàng cảm thấy buồn cười vô cùng. Lúc nhỏ nàng cũng giống Niên Khai Điềm vậy, vui thì cười buồn lại khóc, không hề cố ý bất kỳ thứ gì, hoàn toàn trái ngược với hiện tại.
Nhưng vì cái gì mà nàng thay đổi?
Nàng cùng Gia Luật Cẩn vốn là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đều là hắn chọc nàng khóc mới thôi, nàng từng thét vào mặt hắn vô số lần ‘Bạc Tiệm Lộ ta thề, đời này gả cho gả mèo cũng không gả cho ngươi’. Đúng vậy, không những là nói với hắn còn là thầm thề với lòng mình như thế.
Mỗi lần hắn đều nói với nàng ‘Gia Luật Cẩn ta lấy danh dự ra thề, thú chó thú mèo cũng không thú ngươi’. Có lẽ hắn cũng từng âm thầm thề như thế đi.
Cuối cùng thì sao? Tạo hóa trêu ngươi, kéo hai đứa thề thốt suốt đời không đội trời chung cuối cùng lại dính sát vào nhau, còn là trói nhau cả đời nữa chứ.
Nhưng lúc bước lên kiệu hoa gả cho hắn, nàng dường như không còn bao nhiêu ấn tượng với lời thề kia nữa rồi, nàng phát hiện bản thân đã yêu hắn. Còn yêu từ khi nào, đừng hỏi, bản thân nàng cũng không biết đáp án nữa.
Chỉ nhớ một hôm thỉnh an cô mẫu xong chuẩn bị ra về, gặp hắn ở ngự hoa viên. Đôi bên chào hỏi xong hắn đột nhiên nói với nàng, “A Lộ, ta sắp thú phi rồi, ta không hy vọng ngươi xuất hiện trong danh sách tuyển phi của ta.”
Lúc đó tâm nàng như bị người xé ra vậy, đau đớn không kiềm chế được, vội vã cúi đầu không đáp lời hắn liền bỏ đi. Nàng sợ, nàng sợ hắn nhìn thấy nàng đau lòng, sợ hắn thấy nàng khóc, sợ hắn thấy bộ dạng xấu xí của nàng, sợ hắn biết được nàng vui vẻ khi biết sắp gả cho hắn.
Mấy năm trước, phụ mẫu bồi dưỡng nàng, không ngừng nói với nàng, nàng nhất định phải làm thái tử phi, nhất định sẽ làm hoàng hậu. Lúc đó nàng có cảm giác rất kinh ngạc, nhưng chuyển đầu vừa nghĩ gả cho ai cũng không bằng gả cho người mình quen thuộc, vì vậy không có phản đối.
Hôm nay cô mẫu gọi nàng tiến cung, nói với nàng rất nhiều chuyện của hắn, lại còn vui vẻ thảo luận về lễ nghi của thái tử phi sắp tới với nàng. Tâm trạng nàng có bao nhiêu vui vẻ liền bị một câu nói của hắn dập tắt mọi thứ.
Cũng chính là lúc này nàng phát hiện, bản thân đã yêu hắn rồi. Vốn nghĩ nàng chỉ là vui vẻ vì có được một hôn lễ to lớn, vì có được vị hôn phu thân phận cao quý thôi, nhưng nếu đổi tân lang đi, sợ là nàng cũng không vui vẻ được như thế.
Còn nhớ lúc ở tân phòng, dưới ánh nến đỏ rực nóng bỏng cũng không thể tan đi lớp băng lạnh lùng trên gương mặt hắn. Đôi mắt màu hổ phách long lanh quen thuộc nay trở nên xa lạ vô cùng nhìn chằm chằm nàng với dáng vẻ không biết nên nói gì cho phải.
Lúc đó nàng chỉ có thể thốt lên: “Thực xin lỗi.”
Hắn hỏi nàng: “Xin lỗi vì chuyện gì?”
Hai mắt nàng không dám nhìn hắn nữa, dời đường nhìn rơi xuống đôi tay thừa thải đang túm vào nhau đặt trên đùi của mình: “Ta đã không làm như hy vọng của ngươi.”
“Hôm đó ngươi cũng không có hứa là sẽ làm.” Gia Luật Cẩm ngồi trước bàn, cầm lấy bình rượu hợp cẩn tự châm ra ly tự uống. Nhìn một thân đỏ rực của hắn, hoàn toàn tương phản với tâm trạng của hắn hiện nay.
Nàng nhớ kỹ ngày hôm đó, hắn uống rất say, sau đó. . .Không có sau đó nữa.
Theo quy định, nàng là thái tử phi, mỗi tháng hắn phải đến chỗ nàng hai lần, một giữ mặt mũi cho nàng, hai vì mặt mũi của cô mẫu. Nàng thực sự không cảm nhận được quan tâm cũng như tình cảm của hắn dành cho mình.
Sau đó thời gian qua đi, nhan sắc nàng cũng không giữ được, mà các nữ nhân xinh đẹp trẻ tuổi lần lượt tiến nhập đông cung. Vốn nàng cũng không có bao nhiêu cảm giác cho đến khi Gia Luật Hy cùng Niên Khai Điềm xuất hiện.
Nói không ghen tỵ chính là lừa người dối mình, thực lòng đố kỵ muốn đỏ cả mắt. Nói nàng xem thường Niên Khai Điềm thô lỗ, không có dáng vẻ nữ nhân, lúc này nhìn lại thật ra nàng mới là người không bằng được với Niên Khai Điềm.
Trọng trọng thở dài một hơi, ánh mắt ngập lệ của Bạc Tiệm Lộ vẫn chưa từng rời khỏi ánh trăng kia. Nó mờ ảo hiện lên giữa một bầu trời sao lập lánh xinh đẹp hệt như thân phận nàng ở đông cung này vậy, làm thái tử phi cũng không bằng được đám phu nhân của Gia Luật Cẩn.
“Nô tỳ gặp qua thất điện hạ.”
Một câu thỉnh an để Bạc Tiệm Lộ vội vã đưa tay thấm đi nước mắt rồi mới quay sang nặn ra một nụ cười nhạt nói: “Hoàng đệ sao lại đến đây rồi.”
Gia Luật Hy vận một bộ thường phụ trực xuyết, tay