CHƯƠNG 23: LẦN ĐẦU ÁP TIÊU
Tác giả: Luna Huang
Lương Tuấn Hy trực tiếp bước vào ngọa thất, mỗi bước chân hắn đều cảm thấy được trên sàn có nước thế nên hắn bước rất cẩn thận: “Điềm Điềm, ta đến.” Hắn biết nàng hiện chỉ có ở trên giường mà thôi, bất cứ nữ nhân nào cũng vậy làm sao chịu nổi đả kích bị hủy dung.
Niên Khai Điềm nghe được người đến là Lương Tuấn Hy nàng chui ra khỏi chăn nhìn hắn. Mắt hắn không thấy vật, nàng không sợ hắn thấy dung mạo của mình.
Thút thít vài tiếng ngồi dậy, nàng hướng hắn vươn tay ra: “Ngươi xem, ta đột nhiên bị thứ này, phải làm sao đây?” Làm sao nàng dám gặp người a.
Lương Tuấn Hy dừng ở bên giường không nắm lấy tay nàng ngược lại đưa cổ tay trái của mình cho nàng xem: “Ta cũng vậy, nàng yên tâm, ta không để nàng xảy ra chuyện.”
Niên Khai Điềm nhìn cổ tay trái của hắn kinh ngạc hỏi: “Ngươi vì sao cũng bị nha?” Tuy bệnh trạng y hệt nàng nhưng nhưng nốt đỏ kia lại mờ hơn của nàng lại ít hơn của nàng nữa. Đột nhiên trong đầu nàng xuất hiện một tia sáng, là nàng lây cho hắn?
Không lý nào là hắn lây cho nàng được, vì hôm qua nàng nắm tay hắn mà hắn chỉ bị tay còn nàng chính là toàn thân a.
Lúc này mọi người trong phủ đều biết nên đến trước gian phòng của nàng chờ được phép vào thăm. Niên Khai Điềm lúng túng hỏi ý kiến của Lương Tuấn Hy. Hắn mỉm cười ôn nhu đáp: “Cho dù Điềm Điềm có thế nào đi nữa mọi người cũng sẽ không chán ghét nàng.” Hắn cũng sẽ không bao giờ bài xích nàng.
“Vậy. . .” Niên Khai Điềm lúng túng kéo kéo ngón tay thấp giọng hỏi: “Vậy còn đại sư huynh thì sao? Hắn sẽ chán ghét ta chứ?”
Tâm của Lương Tuấn Hy âm hàn đến cực điểm, nàng không sợ hắn xa lánh mà lại sợ Hứa Bộ nam chán ghét. Đầu hơi cúi rất lâu mới hạ quyết tâm đè nén đau nhức trong lòng âm giọng đáp: “Sẽ không.”
“Thật sao?” Niên Khai Điềm cao hứng cười khanh khách. Nàng lập tức cho đám người bên ngoài diện kiến. Đương nhiên, ai cũng được trừ Hứa Bộ Nam. Nàng muốn hắn sẽ luôn nhìn thấy bộ dáng đẹp nhất của mình.
Hứa Bộ Nam bị vứt bơ vơ bên ngoài tức đến nghẹn. Nàng cười đùa với Lương Tuấn Hy lại còn cho tất cả mọi người vào bên trong trừ hắn. Đây là lý do gì a? Lương Tuấn Hy đáng chết, hắn đã nói gì với nàng?
Ôm một bụng nộ khí, hắn quay trở về luyện võ trường phát tiết. Đôi mắt đầy tơ máu trừng to, tay nắm chặt thành quyền liên tục đánh vào người gỗ như xem đó là Lương Tuấn Hy mà đánh.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Mấy ngày nay, Niên Khai Điềm làm theo phương pháp Lương Tuấn Hy nói, rất nhanh các nốt đỏ kia cũng giảm đi không ít. Hiện mặt đã lành lặn trở lại, trên người chỉ còn vài nốt mà thôi.
Nàng vui vẻ chạy ra chính sánh đột nhiên nghe được phụ thân cùng một quan lại đang nói chuyện. Đứng ở phía cửa dán lỗ tay vào bên trong nghe trộm.
Nguyên lai quan lại này là khách hàng đầu tiên kể từ hôm xảy ra chuyện nhị thúc tìm về được. Hắn muốn tiêu cục giúp hắn áp một rương tang vật đến đại lý tự ở kinh thành. Lúc đầu hắn cũng rất là lưỡng lự, chỉ là nghĩ đến Niên gia áp tiêu đã lâu chỉ vì một chút chuyện phát sinh mà lụi bại, lại nói kẻ trộm cũng bị bắt.
Kinh qua chọn lọc hắn cũng quyết định nhờ Niên gia. Chuyến đi lần này rất quan trọng, nếu làm không tốt, bán cả Niên gia cũng thường không nổi, nhưng nếu làm tốt chính là vừa lấy lại được uy tín trên giang hồ vừa là giải quyết vấn đề khó khăn hiện tại của Niên gia. Đời trước là nhờ phụ thân của Bá Cao Minh nên mới giữ lại được vỏ bọc hào nhoáng của tiêu cục a.
Niên Khai Điềm đương nhiên là nhớ chuyến áp tiêu này, đây là chuyến mọi người đi mà không trở về a. Thật không nghĩ đến tiêu cục đã đi đến hoàn cảnh này vẫn không thoát khỏi chuyến đi định mệnh này. Tâm nàng nặng như đeo nghìn cân đá.
Khi thấy được phụ thân vui vẻ tiễn vị quan lại này rời đi mắt nàng rũ xuống rồi lại nâng lên nhìn trời cao. Lão thiên gia đã định ra đại cục này, nàng không thể tránh chỉ có thế đối mặt. Nếu may mắn nàng cứu được mọi người, nếu là. . .không may mắn. . .bản thân nàng cũng không trở về nàng. Mậu thân liền phải nhờ đường tỷ cùng đường muội chăm sóc rồi.
Nàng không bước vào chính sảnh mà là xoay người tiến đến viện của Khúc thị. Lúc nãy nghe được còn ba ngày nữa sẽ khởi hành, ba ngày này nàng phải thật tốt ở bên mẫu thân rồi.
Bên cạnh đó nàng còn kéo hai vị đường tỷ đường muội nói rất nhiều thứ. Nhờ bọn họ chăm sóc mẫu thân, chú ý đến tiêu cục khiến ai nấy cũng buồn cười cho một người lần đầu áp tiêu như nàng.
Khúc thị xoa đầu nàng mắng yêu: “Nha đầu này lo lắng như vậy thôi thì không cần đi nữa.”
“Không được, người ta muốn cùng phụ thân áp tiêu.” Niên Khai Điềm kiên định lắc đầu. Mắt lại không tự chủ nhìn xuống bụng của mẫu thân, đệ đệ của nàng, Niên Tiêu Kiên, hắn sắp đến đây rồi. Nếu thật là nàng cùng phụ thân bọn họ không thể trở về, mẫu thân cũng như đời trước có thể dựa vào hắn mà sống tốt.
Lương Tuấn Hy nghe nói Niên Khai Điềm cũng đi áp tiêu liền nhất quyết đòi theo cho kỳ được. Niên Sở Hoằng cùng Niên Khánh Tụ khuyên mãi mà vẫn không xong. Đi áp tiêu nha, nào phải đi chơi mà hết người này muốn theo đến người kia muốn theo a.
Hiện tiêu cục không đủ người, cả Thước nhi cũng đi cùng chỉ chừa lại một ít người không biết võ công ở tiêu cục mà thôi. Khúc thị cũng khuyên nhủ: “Tuấn Hy, ngươi đi rồi ở tiêu cục nhỡ có người bệnh chúng ta phải làm sao nha.”
Niên Khai Điềm cũng nhìn hắn nói: “Mẫu thân nói đúng, ngươi là lang trung của tiêu cục không thể rời đi được.” Đệ đệ chưa xuất thế của nàng cũng cần hắn chăm sóc a. Hiện hai huynh đệ của