Tác giả: Luna Huang
Khi Hoa nhũ nương bước đến trù phòng chính thấy Lương Tuấn Hy đang ngồi trước một lò nhỏ, tay cầm một cây bồ phiến dơ bẩn đun dược. Gương mặt tuấn tú kia hiện lên một sự nghiêm túc cẩn thận, mọi âm thanh ồn ào dưới trù phòng phản phức cũng không thể làm ảnh hưởng đến hắn vậy.
Không kiềm được lòng, nàng cầm khăn tay bước đến giúp hắn thấm mồ hôi trên trán, cũng không quên mở miệng trách móc vài câu: “Ngươi a, một đại nam nhân có người nào lại xuống trù phòng, chuyện này để hạ nhân làm là được rồi.” Nàng đương nhiên biết hắn vì ai mà làm rồi, chỉ nàng không nhẫn tâm nhìn thấy hắn như vậy thôi.
“Nương!” Lương Tuấn Hy đổi lại mỉm cười quay sang Hoa nhũ nương. Hắn đứng lên kéo nàng ngồi xuống ghế ban nãy mình ngồi: “Chúng ta không phải cũng là hạ nhân sao, lại nói cha cùng nhị đệ chẳng phải cũng tự xuống trù phòng đun dược sao?”
Hoa nhũ nương triệt để á khẩu, mắt nàng chớp chớp nhìn hắn một lúc lại muốn đứng lên, nhưng lại bị đôi tay to của hắn đặt ở hai vai dùng đạo lực không lớn ấn xuống ghế, thế nên liền mở miệng đuổi người: “Ngươi xem ngươi, cả người đều là mồ hôi, để ta giúp ngươi, ngươi ra ngoài đi.”
Khóe môi của Lương Tuấn Hy cong loan, bật ra tiếng cười khẽ: “Dược cũng sắp xong rồi, trái lại nương xuống trù phòng vì việc gì nha?” Tay hắn cũng không rảnh rỗi mà là vì Hoa nhũ nương bóp vai.
Hoa nhũ nương như bừng tỉnh đại ngộ một dạng, khẽ trách hắn: “Đều do ngươi cả, nương bảo người dọn tảo thiện a, suýt chút nữa là quên mất chuyện này.” Nàng lại giúp hắn cho thêm một cây củi vào trong lò lửa nhỏ.
Lương Tuấn Hy nghe vậy liền quay sang đám người có mặt trong trù phòng: “Tảo thiện mọi người chuẩn bị xong liền dọn đến viện của bá mẫu a.” Âm thanh nghe như chỉ là nhắc nhở, không hề có chút ra lệnh nào.
Mọi người cũng vui vẻ ứng tiếng. Trong phủ này, ngoài đám chủ tử ra, người đắc nhân tâm nhất chính là Lương Tuấn Hy. Hắn vừa hiếu thảo lại đối xử tốt với mỗi một hạ nhân trong phủ. Tuy hắn cũng là hạ nhân nhưng thân phận của hắn cao quý hơn vì Lương quản gia cùng Hoa nhũ nương chỉ là làm thuê lại không có bán thân, lại nói hắn được Niên Sở Hoằng cùng Khúc thị yêu thích nữa.
“Không cần bóp vai đâu.” Hoa nhũ nương có chút ngượng ngùng cầm cổ tay hắn Lương Tuấn Hy kéo ra, nhưng hắn lại cố chấp không chịu.
Lúc này dược cũng đun xong, Hoa nhũ nương muốn giúp hắn nhưng hắn lại không cho. Sau khi đổ vào chén nhỏ, rồi đặt vào lồng thức ăn, Hoa nhũ nương lại mở lời: “Ta cũng đến đó, để ta giúp ngươi mang đi.” Nàng đương nhiên là sợ hắn lại bị Niên Khai Điềm khi dễ a.
“Không cần a, nhi tử tự mang cho nàng.” Lương Tuấn Hy vui vẻ lắc đầu, nhớ lại chuyện lúc sáng hắn càng vui vẻ hơn vài phần.
Nhìn thấy dáng tươi cười cui vẻ trên mặt Lương Tuấn Hy, lòng của Hoa nhũ nương lại dâng lên một trận chua xót. Cũng bởi vì một câu nói đùa mà hắn bám theo Niên Khai Điềm không dứt, mặc cho bị khi dễ vẫn là kiên trì đến cùng.
Nàng đưa tay giữ lại quai của lồng thức ăn: “Đại tiểu thư đang ở chỗ phu nhân, để ta mang đến đó là được rồi. Cả người của ngươi đều đầy mồ hôi đến đó không tốt a.” Mỗi lần hắn đến đúng lúc dùng bữa đều được Khúc thị gọi là dùng, nhưng mỗi lần như vậy hắn đều là bị Niên Khai Điềm khi dễ. Nàng làm sao có thể trơ mắt ra nhìn a.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
“Nương, nhi tử cùng ngươi đến đó.” Lương Tuấn Hy vẫn kiên định với ý của mình. Hắn đương nhiên biết Hoa nhũ nương lo lắng thứ gì, chỉ là thái độ của Niên Khai Điềm đối với hắn đã có chút thay đổi rồi, biết đâu sau này nàng sẽ nguyện ý gả cho hắn.
Hoa nhũ nương biết có khuyên nữa cũng là vô ích thế nên cùng hắn bước đến viện của Khúc thị. Theo sau còn có đám hạ nhân mang theo không ít lồng thức ăn theo sát.
—-Phân Cách Tuyến Luna Huang—-
Niên Khai Điềm ngồi ở bên bàn tròn nói chuyện với Khúc thị. Nàng cũng không hề mở miệng đòi đi áp tiêu hay là làm lễ cập kê nữa. Nàng nhớ đời trước, vừa tỉnh lại nàng liền không đợi phụ thân trở về mà gấp gáp làm lễ cập kê, chỉ vì muốn mau chóng gả cho Hứa Bộ Nam.
Khúc thị thấy nữ nhi không nhắc đến bản thân thầm thở phào mà cũng càng không dám nhắc. Nàng biết tâm ý của nữ nhi nhưng là Lương Tuấn Hy vì một lời của nàng mà ôm hy vọng đến nay vẫn không chịu từ bỏ. Nếu là một ngày nữ nhi nàng thực sự gả cho Hứa Bộ Nam vậy chẳng phải là ủy khuất Lương Tuấn Hy sao. Đều là do nàng lúc đầu không tốt ăn nói linh tinh a, ai mà ngờ được hắn sẽ luôn nhớ như vậy cơ chứ.
Lúc đầu Lương Tuấn Hy cùng nữ nhi của nàng vốn là rất