CHƯƠNG 42: TÂM TRẠNG HỖN LOẠN
Tác giả: Luna Huang
Trong phòng của huynh đệ Lương gia truyền ra âm thanh khóc lóc của Hoa nhũ nương cùng tiếng thở dài thường thược của Lương quản gia. Lương Vân Kha bị cha nương chen qua môt bên, chỉ có thể thần sắc khẩn trương đứng ở một bên nhìn cha nương chăm sóc đại ca mà thôi.
Nhìn nhìn sắc trời, hắn lại mở thanh khuyên nhủ: “Trời không có sớm nữa, cha nương hai người trở về nghỉ ngơi đi, đại ca có nhi tử chiếu cố là được rồi!”
“Không, ta muốn đích thân chiếu cố hắn.” Hoa nhũ nương cực kỳ đau lòng nói, tay không ngừng vắt khăn ngâm trong nước nóng thay Lương Tuấn Hy lau mặt, lau người.
Lương quản gia còn lại là liên tục theo dõi mạch tượng của Lương Tuấn Hy, tay chưa từng rời khỏi mạnh môn của hắn, hệt như sợ bỏ qua bất cứ loại nhịp đập gì. Thần sắc ngưng trọng không ngừng nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt kia, muốn từ đó nhìn thấy được hắn động mới an tâm.
“Ngày mai hai người còn có việc làm a, để nhi tử tới là được rồi, sáng mai hai người thay nhi tử, có được không?” Lương Vân Kha hiếu thảo bước đến bên Hoa nhũ nương, hai tay đặt lên vai của nàng khẽ lay lay.
Lương quản gia đặt lại tay của Lương Tuấn Hy cho vào trong chăn rồi mới đứng lên nói: “Vân Kha nói có lý, chúng ta vẫn là trở về nghỉ ngơi trước thôi.” Hắn bước đến cho thê tử, đỡ nàng trở về phòng.
Hoa nhũ nương rất không muốn rời khỏi, nhưng cũng không còn cách nào khác. Vừa đi vừa quay đầu lại nhìn nhìn Lương Tuấn hy bất động trên giường.
Lương Vân Kha đóng cửa lại rồi ngồi ở vị trí của Hoa nhũ nương làm tiếp nhiệm vụ lúc nãy của nàng. Chỉ là tay hắn còn chưa chạm vào khăn dưới nước đã nghe âm thanh gõ cửa. Giờ này sẽ còn người nào đến nữa? Mắt đầy nghi vấn nhìn cửa một lúc mới chậm rãi đứng lên bước ra ngoài mở.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Cửa vừa mở, hắn liền thấy được Niên Khai Điềm, kinh hách treo đầy miệng hỏi: “Đại tiểu thư, sao. . .?” ngươi lại đến đây, còn là vào giờ này nữa.
Chỉ là còn chưa nói hết, Niên Khai Điểm đưa tay lên miệng làm động tác bảo hắn im lặng, mắt cũng không quên lén nhìn phòng của phu thê Lương gia gần đó.
Nàng cẩn thận thấp giọng nói: “Lo lắng hắn, ngủ không được nên đến xem!”
Cũng không để Lương Vân Kha có cơ hội đuổi mình, nàng nhẹ đẩy hắn ra, chen cửa bước vào trong. Đây là lần thứ hai trong hai đời người nàng bước đến đây, lúc nãy lo lắng hắn bước vào không có lưu ý, nhưng hiện tại liền có chút lưu ý rồi.
Phòng này có một cái giường to bằng đá cỡ của hạ nhân nằm chung, rất cứng có lớt chiếu, nhưng mẫu thân nàng yêu thương huynh đệ bọn hắn nên cố ý làm một cái nệm ấm cùng hai chiếc chăn cho bọn hắn. Cứ mỗi năm lại thay một lần. Thế lên lúc này đây, chân hắn đặt ngoài hướng về phía nàng, nàng muốn đến gần hắn không có cách nào khác ngoài chuyện leo lên giường ngồi.
Bên trong cũng toàn mùi dược liệu, có hai gia treo y phục, một tủ quần ý, một bộ bàn ghế gỗ cũ kỹ, cùng một rương gỗ đựng đồ lại không biết là đứng thứ gì bên trong. Chậu than nàng để lúc nãy được thay bằng một lò nhỏ, bên trên có đun nước sôi, có lẽ là vì để lấy nước nóng giúp hắn lau người.
Nàng tháo hài leo lên giường bò đến gần chỗ hắn, sắc mặt có tốt hơn lúc nãy một chút nhưng vẫn là tái nhợt đến không thể nào tái nhợt hơn được nữa, khiến tâm nàng trầm lắng rất nhiều. Y phục của hắn lúc này chỉ có một chiếc tiết y trắng vải cũ đến mỏng tanh, nhưng nút lại được tháo hết ra, mở rộng, lộ ra lồng ngực rắn chắc vững trải dưới ánh nến mập mờ, nàng lại một trận đỏ mặt thay hắn kéo chăn che lại.
Lương Vân Kha không thể làm gì khác hơn là đóng cửa lại bước đến chỗ nàng. Hắn cũng leo lên giường ngồi phía bên kia của Lương Tuấn Hy. Mắt nhìn Niên Khai Điềm không rời, hắn rất muốn nói với nàng ‘nếu không đáp lại đại ca thì đừng quan tâm đến, để đại ca có thể sớm chết tâm’ thế nhưng lại nói không ra miệng.
Nếu thực sự đại ca có thể chết tâm thì đã sớm từ bỏ rồi, nào dây dưa đến ngày hôm nay. Lại nói nếu nàng càng không quan tâm đại ca, vậy đại ca càng truy cầu sẽ càng thêm đau khổ. Đây quả là tiếng thoái lưỡng nan, hắn cũng không biết nên làm thế nào mới tốt nữa.
“Hắn sẽ không sao chứ?”
Âm thanh nhỏ nhẹ của Niên Khai Điềm vang lên hòa với âm thanh than lửa trong phòng để Lương Vân Kha thoát khỏi tư tự, hắn hít một hơi mới đáp: “Có lẽ, đại ca còn chút sốt thôi.”
“Là do ở ngoài trời tuyết lâu?” Niên Khai Điềm nheo mắt nhìn Lương Vân Kha hỏi.
“Ân.” Lương Vân Kha khẽ gật đầu, động tác trong tay bắt đầu vắt khăn thay Lương Tuấn Hy lau người, cũng không quên hỏi: “Lúc nãy là tìm được đại ca ở nơi nào?” Vì Niêm Khai Điềm chỉ nói là tìm được Lương Tuấn Hy lại không có nói tìm được ở đâu, mà mọi người đều đầy lòng lửa nào quan tâm đến chi tiết đó.
“Ngất xỉu ở hẻm nhỏ hậu môn.” Niên Khai Điềm nửa thật nửa giả nói, trước khi hỏi rõ Lương Tuấn Hy nàng sẽ không nói bất kỳ người nào nghe về chuyện chiếc ngoa tử cùng nàng vừa ra khỏi hậu môn thì thấy hắn trở về. “Chuyện này khoan hãy nói cho người khác biết.”
“Vì sao?” Lương Vân Kha hỏi nhưng lại không nhìn nàng, vẫn chuyên chủ với việc của bản thân.
“Không biết, cảm giác là như vậy.” Niên Khai Điềm nhìn thấy gì đó liền leo xuống giường, mang hài bước đến đó.
Nàng dừng bước trước một giá treo y phục, mắt tỉ mỉ đánh giá kiện y phục cũ nát này của Lương Tuấn Hy, qua một lúc lâu, chỉ vào đó hỏi: “Kiện y phục này quá cũ rồi, nhìn có vẻ sắp rách vì sao không bỏ đi?”
“Là đại ca không cho bỏ, hắn rất yêu quý nên vẫn treo ở trên đó.” Đầu cũng không quay lại, Lương Vân Kha lại biết nàng nói kiện y phục nào.
“Nếu còn sử dụng sẽ rách a!” Nàng khoác tay trước ngực, tay còn lại nâng cằm quan sát kiện y phục hạt sắc kia vài mắt.
Lương Tuấn Hy vốn không có bao nhiêu y phục, mỗi kiện y phục của hắn sẽ là một nhan sắc khác nhau nhưng luôn là thuần sắc, cùng một kiểu dáng đơn giản và tất cả đều là ám sắc không có chút nổi bật nào. Thế nên trước lúc nàng đoạn khí ở đời trước nhìn thấy ở trước ngực của hắn là mảnh bạch sắc viền thâm tử sắc, thiết nghĩ mua kiện kia ở y trang hắn mặc nhất định rất đẹp.
Mà kiện y phục hạt sắc này, lần cuối nàng thấy hắn mặc chính là lúc ở Thủy phủ, vốn