CHƯƠNG 52: CÓ CHÚT DAO ĐỘNG
Tác giả: Luna Huang
Chuyện của Lương Tuấn Hy với Niên Khai Điềm nhanh chóng truyền khắp tiêu cục. Đám trưởng bối là vui nhất, bởi như vậy chứng tỏ chỉ một đoạn thời gian nữa thôi, Lương Tuấn Hy sẽ không còn cố chấp nữa.
Suốt mùa xuân Lương Tuấn Hy quả thật không đến làm phiền nàng nữa, ngay cả vô tình gặp trên đường cũng không hề có. Nghe đám người nói hắn mỗi ngày chỉ chuyên tâm ở trong viện, rất ít xuất môn, nếu có cũng là đi hậu môn.
Niên Khai Điềm dạo này rất nóng tính, làm gì cũng mau phát hỏa, kể cả Hứa Bộ Nam cũng bị nàng giũa cho vài trận rồi. Nàng cũng không hiểu lý do bản thân phát hỏa như vậy nữa, chỉ biết trong người rất khó chịu.
Dạo này mẫu thân lúc nào cũng sẽ mang sổ sách đến cho nàng xem, mà nàng lúc nào cũng sẽ xem không hiểu. Cả bàn tính cũng đánh không xong, đều là chạy đi cầu cứu Niên Nhạn Thanh. Cũng may hôm nay nàng ta chủ động đến viện tìm nàng a!
“Đường tỷ, ngươi nói xem, đầu óc ta như vậy sau này làm sao tiếp quản tiêu cục?”
“Cố gắng là được, tuyệt không được dựa dẫm vào người khác.” Âm thanh gõ bàn tính lóc cóc vang lên hòa cùng với âm thanh nhẹ nhàng của Niên Nhạn Thanh để người khác cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Niên Khai Điềm hít hít mũi, thẳng thắt lưng nói: “Biết là như vậy, nhưng ta quả thực không thể học được. Hay là. . .” Mắt nàng phát sáng nhìn Niên Nhạn Thanh như thể thấy vàng bạc trân bảo hiếm có trên đời vậy: “Sau này đường tỷ xuất giá, mỗi ngày đều trở về thay ta tính sổ sách, cuối tháng ta phát tiền công, được không?”
Niên Nhạn Thanh khẽ cười lắc đầu: “Sau này ta còn phải quản chuyện của nhà trượng phu, làm sao có thể chạy đến tiêu cục giúp đường muội được. Chẳng phải lúc nãy ta đã nói rồi sao, không được dựa dẫm người khác.”
Lấy tính cách này của Niên Khai Điềm nàng sợ nếu nàng gả đi, bá phụ bá mẫu lớn tuổi sẽ chống không nỗi tiêu cục. Chỉ là cũng không thể trách được, nàng ta y hệt bá phụ, hễ chạm đến sổ sách đều sẽ hoa mắt chóng mặt.
“Ta thực sự đã rất cố gắng rồi!” Niên Khai Điềm cau mày vỗ bàn thán. Vì sao tiểu đệ đệ đến nay vẫn còn chưa xuất hiện? Hy vọng tiểu đệ đệ sẽ thừa hưởng những thứ tốt của mẫu thân tránh như nàng vậy, có gì còn có hắn chống đỡ tiêu cục.
Niên Nhạn Thanh vẫn không rời đầu khỏi đóng sổ sách trước mặt, âm thanh không mặn không nhạt vang lên: “Vậy thì cố gắng hơn đi.”
Niên Khai Điềm bĩu môi cũng không nói tiếp nữa. Đầu nàng lúc này đột nhiên xuất hiện ý nghĩ, không biết hiện tại Lương Tuấn Hy đang làm gì, sau đó nàng lại nhanh chóng lắc đầu vảy bỏ đi ý nghĩ đó. Ý nghĩ này mỗi ngày đều sẽ xuất hiện trong đầu nàng, có lẽ nàng điên rồi.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Lúc này Bá Cao Minh chạy đến chỗ của nàng, hắn thấy được Niên Nhạn Thanh ở cũng rất không tình nguyện bước đến nhưng lại có chuyện muốn nói cùng Niên Khai Điềm, không thể rời đi được. Đôi mày cau lại đầy khó chịu gọi: “Sư muội!”
Niên Khai Điềm xoay người nhìn ra phía sau: “Tam sư huynh, sao đột nhiên lại đến đây a?” Lại là vì chuyện của Niên Tuệ Nhàn đi?
Bên này Niên Nhạn Thanh thu dọn sổ sách đứng lên nói: “Ta trước về viện, sổ sách này ta mang đi, chút nữa sẽ trả lại.” Nàng nâng mắt nhìn Bá Cao Minh rồi lập tức rũ mi xuống che lại buồn phiền của bản thân. Người ta bày rõ không thích nàng, nàng lưu lại để người ta chướng mắt thôi, nàng tự an ủi mình như vậy.
Thấy Niên Nhạn Thanh rời đi, Niên Khai Điềm vỗ bàn gằng giọng: “Tam sư huynh!” Lần nào hắn xuất hiện là Niên Nhạn Thanh đều sẽ rời đi như vậy.
Bá Cao Minh nhún vai nhàn nhạt đáp như thể bản thân rất là vô tội: “Ta nào có làm gì.” Hắn cất bước, tiến đến chỗ Niên Khai Điềm. Lúc lướt qua Niên Nhạn Thanh đều sẽ luôn khó chịu mà nín thở một đoạn, bởi hắn không muốn ngửi được hương khí trên người nàng.
Niên Nhạn Thành dừng cước bộ bên cạnh hắn chưa được một giây lại tiếp tục bước. Ai bảo nàng không so với được Nhàn nhi, nhưng nàng vẫn không hiểu rõ vì sao hắn không thích nàng. Là nàng bức ép Nhàn nhi nên hắn mới như vậy?
Niên Khai Điềm rất nhanh lại bắt được điểm này, nếu một lần hai lần còn không tính, nhưng nàng để ý, lúc nào cũng sẽ là như vậy. Vì vậy nàng đợi Niên Nhạn Thanh đi khuất mới hạ giọng hỏi: “Tam sư huynh đây là thế nào? Muội thấy sơn chi hương rất thơm, không lẽ một mùi thơm cũng đắc tội huynh?”
“Đúng là thơm, nhưng không hợp với nàng ta.” Sơn Chi hoa trắng không tỳ vết biểu tượng cho sự tinh khiết trong sáng, loại nữ nhân nham hiểm như nàng ta tuyệt đối không xứng.
Niên Khai Điềm không vui chống cầm xoay đi nơi khác: “Huynh đến đây tìm ta hẳn là chuyện liên quan đến đường muội rồi?” Nàng rất không hiểu vì sao hắn cứ ghét đường tỷ như vậy, đã hai đời vẫn không hề thay đổi. Hắn là biết được cái gì?
“Sư muội quả nhiên thông minh.” Bá Cao Minh cũng không để Niên Nhạn Thanh