CHƯƠNG 54: QUYẾT ĐỊNH XUỐNG NƯỚC
Tác giả: Luna Huang
Sáng hôm sau, Niên Khai Điềm từ luyện võ trường trở về lập tức chạy đến tìm Lương Tuấn Hy. Thước nhi ở bên cạnh lải nhải rằng: “Tiểu thư, người trở về tắm qua trước mới đến được không, cả người toàn mồ hôi thế này a.”
Niên Khai Điềm cúi đầu nhìn nhìn bản thân, cũng cảm thấy nên tắm trước, thế là nàng trở về Điềm Viên, tắm qua rồi vận y phục Hứa Bộ Nam tặng. Bởi hiện đã vào hạ rồi, rất nóng, mà y phục mùa hạ của nàng tú phường còn chưa mang đến.
Thước nhi bận rộn ở lại viện phân phó hạ nhân làm việc nên không có theo cùng, một mình nàng đến gặp Lương Tuấn Hy. Khi nàng bước đến hắn đeo một chiếc giỏ mây trên lưng, có lẽ là chuẩn bị ra ngoài hái thuốc, cũng may là nàng đến sớm, nếu không thì không gặp được rồi.
Lương Tuấn Hy nghe được cước bộ của nàng ở sau lưng mình, trong lòng có chút kinh ngạc cùng mong chờ nhưng lại thất vọng hắn xem như nghe không thấy vẫn tiếp tục bước. Một là hắn nghĩ bản thân sinh ảo giác như đêm qua, hai nếu thật là nàng thì nàng cũng sẽ không muốn gặp hắn.
Ai biết, Niên Khai Điềm lại chủ động chạy đến bên cạnh hắn, chân không ngừng bước hỏi: “Còn giận ta?” Lâu như vậy nếu hắn còn giận chính là hẹp hòi.
“Không có.” Hai chữ nhàn nhạt nhẹ nhàng nhưng lại không có ôn độ phát ra từ miệng của Lương Tuấn Hy, rồi cũng không còn từ nào khác nữa. Hắn nghe được âm thanh của nàng, lại cảm nhận được hương khí cùng khí tức của nàng ở bên mình, đáng lẽ hắn nên cao hứng mới phải.
Chỉ là nàng vì sao đột nhiên tìm đến hắn? Cũng không phải bị bệnh, vậy liền là chuyện như ngày hôm đó nàng nói sao? Hắn không muốn nghe.
Niên Khai Điềm bĩu môi tiếp tục hỏi: “Đang đi đâu đó?” Biết rõ mà còn hỏi, là bởi vì nàng muốn theo cùng. Hứa Bộ Nam để sau đi, không hiểu sao nàng lại cảm thấy níu kéo hắn quan trọng hơn.
“Ta ra ngoài.” Lại chỉ là mấy chữ, không nói hơn bất cứ thứ gì.
Có lẽ từ lúc hôn mê tỉnh lại nàng đối xử với hắn quá tốt, nên lúc nàng lại lạnh nhạt với hắn như trước, hắn liền cảm thấy chịu không được. Lúc này đây hắn cảm thấy bản thân thật tham lam, rõ ràng lúc trước cái gì cũng không có, nàng cho hắn một ít, hiện tại lại lấy lại thôi mà, thế mà hắn cũng tính với nàng.
Niên Khai Điềm cau mày khẽ hừ một tiếng, nàng là nữ nhân cũng không để bụng, ngược lại hắn vẫn còn giận a. Chỉ là còn chưa kịp nói gì đã thấy hắn đi phương hướng hậu môn, nàng kinh hô: “Vì sao không đi đại môn?”
“…” Lương Tuấn Hy không đáp, chỉ chuyên tâm mà đi thôi.
Niên Khai Điềm nhìn nhìn hắn lại có chút bất đắc dĩ nói: “Dạo này nhìn ngươi ốm lắm, có phải ăn không ngon miệng không, hay ngủ không được?” Có khi nào từ hôm đó đến nay hắn đều ngủ không ngon không.
“Không có.” Lại là hai từ này.
Niên Khai Điềm cũng không nói gì nữa, bước theo hắn. Trong đầu nàng liên tục nghĩ ra chủ đề để cùng hắn nói, trên đường đi cũng chỉ không ít thứ nhưng hắn cũng không có bao nhiêu phản ứng, chỉ ‘ân’ một từ xem như đáp nàng rằng hắn có nghe.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Rất nhanh, hai người bước đến nơi Lương Tuấn Hy thường hái dược. Chỉ thấy hắn đặt giỏ mây trên vai xuống, cầm lấy một cây cào nhỏ cùng một cây chủy thủ, ngồi xổm xuống bắt đầu công việc của mình.
Niên Khai Điềm túm váy rườm rà lại, xắn tay áo, cũng ngồi xổm xuống với hắn: “Ta giúp ngươi!” Biết trước như vậy lúc nãy nàng không chọn bộ này đâu, giờ đây cảm thấy phiền phức chết được, tay áo quá dài, váy cũng quá dài, làm gì cũng bất tiện.
Khi tay nàng chạm vào cán của cây cào, Lương Tuấn Hy đưa tay dời đi nơi khác, nhỏ nhẹ nói: “Ta tự làm được.” Hắn rất muốn bảo ‘nàng trở về đi’ nhưng không cách nào bật ra miệng được, bởi hơn ai khác, hắn biết rõ bản thân mình nhớ nàng cỡ nào, muốn nàng lưu lại bên cạnh mình cỡ nào.
Niên Khai Điềm im lặng nhìn hắn một hồi, sau đó lại kéo kéo tay áo của hắn hỏi: “Vì sao có thứ ngươi lại đào cả gốc lẫn rễ, có thứ ngươi lại chỉ cắt một chút?”
Lương Tuấn Hy cũng tỉ mỉ giải thích với nàng: “Bởi vì có một số loại phải dùng cả gốc lẫn rễ, giống như nhân sâm vậy, nhưng có loại thì không cần, vậy nên ta chỉ cắt một chút thảo dược, lưu lại rễ để chúng tiếp tục sinh trưởng.” Lâu rồi không cùng nàng như thế này, quả thực rất tưởng nhớ a. Hắn thật muốn giờ phút này ngừng lại để mãi mãi ở bên nàng như vậy.
“A!” Niên Khai Điềm gật gù bày ra vẻ hiểu biết. Nàng cùng hắn ngồi một lúc lại cảm thấy rất chán, đột nhiên nàng nhớ đến một chuyện, liền hỏi hắn: “Ngươi hái xong chưa?”
Lương Tuấn Hy đưa tay sờ sờ đám thảo dược quanh mình, rồi đáp trả: “Hái thêm một chút nữa là xong.”
“Vậy nhanh lên đi, ta đưa ngươi đến nơi này.” Niên Khai Điềm đứng lên, học đám nam nhân trong tiêu cục chấp tay sau lưng huýt sáo.
Lương Tuấn Hy cau mày nghĩ ngợi một lúc, lại hỏi: “Đi nơi nào?” Dạo này nàng phát hiện ra nơi nào thú vị sao?
“Ngươi nhanh lên một chút, tới đó chẳng phải biết sao?” Niên Khai Điềm bày ra thái độ thần thần bí bí khiêu khích trí tò mò của Lương Tuấn Hy.
Do có lúc Hứa Bộ Nam bận nên nàng một mình đến đây chơi, chân bất giác bước đến nơi tìm được thi thể của Thước nhi ở đời trước. Nơi đó tuy đối với nàng là một ác mộng, nhưng phải công nhận cảnh sắc rất là đẹp.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Lương Tuấn Hy hái xong thuốc rồi mang lại giỏ mây trên lưng, “Xong rồi, nàng muốn mang ta đi đâu?”
Niên Khai Điềm cười khúc khích, nắm lấy cổ tay hắn kéo đi: “Theo ta chẳng phải sẽ biết sao! Ta đảm bảo ngươi cũng sẽ thích.”
Đã lâu rồi nàng không có nắm tay hắn, thế nên giờ phút này đây, tâm hắn đập rộn ràng vô pháp bình phục. Hắn rất muốn nắm hồi tay nàng nhưng nàng nắm cổ tay, làm sao mà nắm hồi được.
Thế nhưng hắn tận lực để bản thân bình tĩnh trở lại. Bởi hiện không phải ở