CHƯƠNG 67: HẮN ĐANG NÓI GÌ?
Tác giả: Luna Huang
Để phòng tránh chuyện ngựa trúng độc, Niên Khai Điềm cho người chất đầy cỏ trên mấy xe ngựa mà tiêu chủ mua cho. Lần này người ngựa đêu đông đảo, chỉ là trên người mang quá nhiều ngân phiếu, quả là có chút lo sợ a.
Vốn nghĩ trên đường sẽ không còn gì đặc biệt nữa, thì khi bọn họ đi được mấy ngày đường, đang đi giữa một khu rừng, thì đột nhiên bị một đám người mai phục. Đám người đều đằng đằng sát khí để mọi người trong tiêu cục đều rút kiếm bày thế thủ.
Một người trong đám người kia nhìn Niên Khai Điềm chằm chằm, “Nha đầu, là ngươi làm lỡ chuyện của chúng ta, còn báo hại chúng ta tổn thất nặng nề, tuyệt không thể tha.”
“Ta chọc gì đến ngươi?” Niên Khai Điềm không đáp phản vấn, tay sớm đặt ở nhuyễn tiên trên thắt lưng rồi. Nàng nào biết bản thân đã chọc phải người nào a, cũng không biết có tìm nhầm người hay không.
“Còn dám hỏi như vậy?” Âm thanh của người đó nghe không ra chút ôn độ nào, “Nếu đã dám lo chuyện không thuộc về mình, vậy liền phải dùng mạng mình để đổi rồi!”
Hắn hướng đám người còn lại giơ kiếm lên hô to: “Giết nàng!”
Lương Tuấn Hy đột nhiên hô to: “Người là ta bắt, muốn chém muốn giết, đến đây.” Hắn thúc ngựa chặn trước mặt Niên Khai Điềm.
Hắn biết đám người này từ đâu ra rồi. Hắn từng nghe tiêu chủ nói ở trong thành có tiêu chủ cùng một hộ gia đình nữa đều là buôn bán muối, đã cạnh tranh rất lâu rồi. Mà nếu tiêu chủ vận chuyển muối bị hao hụt mất nhiều bạc lẫn muối vậy người có lợi sẽ là ai, không cần nghĩ cũng biết.
“Tiểu tử, một tên mù như ngươi làm sao bắt được người, còn muốn giúp nàng bao che sao? Đừng hòng!” Người kia vừa nói xong lập tức cầm kiếm xông đến.
Niên Khai Điềm nào để Lương Tuấn Hy ra mặt thay mình nữa, nàng rút nhuyễn tiên ra, thút ngựa lên cùng người đó giao đấu. Đúng, người là do hắn bắt, nhưng nàng là người để hắn phải làm như vậy.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Hai bên lập tức phát sinh một trận chiến trong rừng. Khu rừng im tĩnh lại vì trận chiến này mà trở về cực kỳ ồn ào.
Lương Tuấn Hy im lặng nghe động tĩnh xung quanh, chỉ nghe được âm thanh thở dốc của Niên Khai Điềm bên tai, hắn xác định nàng hiện tại đang ở xách mình không xa liền cẩn thận lái ngựa theo lên. Khi nghe được âm thanh của nam tử kia la to, hắn một tay chuẩn xác kéo Niên Khai Điềm lên ngựa ngồi cùng mình, tay còn lại nắm tay cầm nhuyễn tiên của nàng quất đến chỗ nam tử đó.
Niên Khai Điềm bị kéo đột ngột không hề đề phòng, một trận đầu óc choáng váng, đến khi định thần lại, đã thấy mình ngồi trên lưng ngựa rồi, mà ánh vào mắt nàng chính là trắc dung tuấn lãng nhìn từ dưới lên của Lương Tuấn Hy.
Chỉ nghe âm thanh của con ngựa nàng ngồi lúc nãy hí lên một tiếng rồi oanh liệt nằm xuống, còn nhuyễn tiên của nàng từ giữa trán của nam tử kia rút ra, khiến cho tiên huyết văng tứ tung. Tiếp tới hai nam tử khác lại xông tới, Niên Khai Điềm muốn rút tay về ứng chiến nhưng Lương Tuấn Hy lại giữ quá chặt.
Chỉ thấy hắn lại vung lên một tiên, quất vào tay phải của một nam tử, khiến hắn đau mà thả kiếm xuống. Tay còn lại của nàng chống trên lưng ngựa, tung người xoay thân đá vào một nam tử đang xông lên khiến hắn thổ ra một búng máu.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Sau một hồi ác chiến, cũng may người trong tiêu cục không ai bị gì, dù sao bọn họ cũng vì Niên Khai Điềm mà đến, thế nên mục tiêu cũng chỉ có nàng mà thôi. Mà người đánh hết thảy lại là Lương Tuấn Hy.
Đây khiến mọi người bị hách đến không nhẹ. Bọn họ biết hắn có võ công nhưng lại không biết giỏi đến trình độ nhìn không thấy cũng áp đảo được tình thế. Mà Niên Khai Điềm cũng là không thể tin tưởng được.
“Ngươi khi nào thì lợi hại như vậy?”
Bình thường chỉ toàn nàng bắt nạt hắn thôi, mà hắn võ công tốt như vậy lại cam tâm tình nguyện để nàng bắt nạt?
“Từ lúc muốn bảo vệ Điềm Điềm.” Lương Tuấn Hy mang đầy cưng chìu mà nói ra câu này. Đôi mắt hắn có khiếm khuyết, đương nhiên sẽ dùng những thứ khác bù lại, để khi nàng có gả cho hắn bá phụ bá mẫu cũng sẽ an tâm, tự hào rằng hắn có thể bảo vệ được nàng.
Nhịp tim của Niên Khai Điềm lập tức tăng vọt lên, hai vành tai đỏ bừng lộ ra để mọi người nhìn thấy rõ ràng. Nàng nhìn còn ngựa vừa chết của mình một mắt,