CHƯƠNG 93: THÂN PHẬN CHÂN CHÍNH
Tác giả: Luna Huang
Miệng thì hỏi nhưng mắt đã nhìn chằm chằm vào Lương Tuấn Hy rồi. Gia Luật Cẩn biết mình còn có một thân đệ đệ, chỉ là vì thái tử vị của hắn cùng vì an toàn của thân đệ đệ, nên vừa sinh ra đã phải nhờ Hoa Âm cùng Lương Lạc mang xuất cung. Nay mọi chuyện đã nằm trong lòng bàn tay thì lại tìm không thấy hạ lạc của bọn họ vì vậy trễ nãi đến hiện nay.
Lúc nãy thì không nói, hiện tại lại cảm thấy có chút sai rồi. Nhìn quét qua nơi này cũng chỉ có mỗi mình Lương Tuấn Hy là che mắt thôi, đây để hắn không hoài nghi là không được. Mà điều đáng nói hơn chính là, hôm hạ sinh hoàng đệ, hắn nghe mẫu hậu dặn Hoa Âm, nói hoàng đệ hắn tên ‘Hy’ là do phụ hoàng đích thân đặt.
Hoa Âm cùng Lương Lạc cũng nhìn về phía Lương Tuấn Hy cẩn thận hít thở. Lương Lạc kính cẩn bước đến phía sau của Lương Tuấn Hy, đưa tay kéo băng che mặt của hắn xuống, cung kính nói: “Hoàng tử điện hạ ở nơi này.”
Lương Tuấn Hy nghe được câu của Niên Khánh Tụ thì toàn thân đều đông cứng không nói nên lời. Đúng, mắt của hắn màu hổ phách, chính vì sợ người nói hắn là quái nhân nên lúc nào cũng che lại. Đến ngày hôm nay hắn mới biết được, bản thân không phải quái nhân, mà thân phận của hắn cùng mọi người khác biệt rất nhiều.
Trách không được cha nương, hạn chế hắn gọi ‘cha nương’, không để hắn xưng nhi tử, không để hắn gọi Lương Vân Kha là nhị đệ, không để hắn quỳ, bắt hắn học thật nhiều thứ, kể hắn nghe rất nhiều quy tắc cùng hoàng đế các lịch đại, luôn luôn thiên vị hắn. Hóa ra toàn bộ đều là có nguyên nhân, nguyên nhân sâu xa nhất bởi vì đó mới là thân phận chân chính của hắn.
Mà mỗi lần nói gì hắn đều bảo vì sao Lương Vân Kha có thể hắn lại không thể, cha nương đều sẽ im lặng đáp không được, cuối cùng là tùy ý hắn. Chỉ có mỗi chuyện của Điềm Điềm là bọn họ rất cương quyết không để hắn thú nàng.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Khi băng che mắt rời ra, đôi mắt phượng màu hổ phách của Lương Tuấn Hy rất lâu rồi mới được nhìn thấy ánh sáng nên khẽ nhíu lại, theo bản năng đưa tay lên che trên mắt. Sau khi thích nghi thì cánh tay kia hạ xuống, để mọi người có mặt đều hút khí, đến một âm thanh nhỏ cũng không phát ra được khỏi cổ họng.
Lương Vân Kha nhìn thấy lập tức ngã ngồi trên đất. Không ngờ thân phận của đại ca mà hắn luôn bảo vệ từ đó đến nay lại cao như vậy. Trách không được phụ mẫu thiên vị đại ca như vậy, hắn vẫn luôn tự an ủi bản thân rằng, đại ca thiếu đi đôi mắt, so với hắn vất vả hơn rất nhiều, xem ra hôm nay lầm to rồi.
Gia Luật Cẩn nở ra một nụ cười từ lúc bước vào đến nay mới thấy, nhấc chân bước đến trước mặt Lương Tuấn Hy, “Hoàng đệ? Thật không ngờ người cứu ta lại là hoàng đệ.”
Sau đó cao hứng ha ha bật cười, hai tay nắm lấy hai bắp tay của Lương Tuấn Hy. Trách không được hắn nhìn thấy Lương Tuấn Hy ánh mắt đầu tiên đã thấy rất quen mắt, hóa ra tiểu tử này giống mẫu hậu, còn hắn lại tựa như phụ hoàng, vì vậy nhìn không giống như cũng là chuyện bình thường.
“Lương ngự y, mắt của hoàng đệ vì sao lại như vậy?” Gia Luật Cẩn quan sát Lương Tuấn Hy một mắt lại hỏi. Bởi xung quanh mắt của Lương Tuấn Hy đều là vết sẹo lòi lõm chồng chéo nhau, cực kỳ ác tâm.
Lương Lạc kính cẩn đáp trả: “Hồi thái tử điện hạ, vì để che giấu màu mắt này nên tiểu dân mỗi ngày đều để Hoàng tử điện hạ dùng dược duy trì vết sẹo này. Chỉ cần ngưng dược, ba ngày sau sẽ không còn vết tích.” Sao đó còn bồi thêm: “Tiểu dân vốn muốn dùng dược đổi màu mắt cho Hoàng tử điện hạ nhưng lại nghiên cứu chưa ra nên đành ủy khuất vương gia.”
Lương Tuấn Hy có chút hiểu rõ, lúc nhỏ hắn từng hiếu kỳ mở băng che mắt ra xem. Mắt hắn vốn nhìn rõ ràng vì sao cha nương lại bắt hắn che lại, tại những vết sẹo kia sao? Kết quả bị cha phát hiện, cha để hắn xem rõ mắt của hắn cùng mắt người bình thường khác thế nào rồi dặn hắn tuyệt đối không nên mở ra.
Hắn sợ nhị đệ ghét bỏ hắn nên từ đó cũng không dám mở. Hôm nàng tặng y phục cho hắn, hắn mở ra mặc xong đội ngọc quan nàng tặng lên nhìn mình trong gương đồng đến thẩn thờ. Đó là đồ nàng tặng cho hắn, cũng may hôm đó nàng xông vào hắn kịp thời mang lên lại. Hôm hắn cứu Gia Luật Cẩn, hắn cũng phải dùng mắt nhìn vì vậy mới đuổi nàng ra ngoài. Hôm ngã vực hắn cũng có mở ra, lại sợ nàng nhìn thấy nên căn bản không dám nhìn nàng.
Mỗi ngày cha nương mang dược đến cho hắn đều nói dược này giúp hắn đổi màu mắt, nhưng là vẫn còn đang trong quá trình điều chế nên chưa phát huy tác dụng, cha nương dặn hắn phải kiên trì. Hóa ra thất cả đều không phải sự thật, đây là thay hắn che giấu thân phận mà thôi.
Hoa Âm khóc đến đứng không vững phải đưa tay đỡ lấy bàn. Nàng vốn cùng Lương Lạc cũng muốn tìm hiểu chuyện ở kinh thành nhưng lại không quen biết người nào, sợ bị truy sát nên mới trễ nãi. Lại không nghe hoàng thất tìm người, vốn nghĩ sẽ xem Lương Tuấn Hy như Lương Vân Kha vậy, đều là hài tử của mình, nhưng hôm nay đột nhiên Gia Luật Cẩn xuất hiện, để nàng cảm thấy đau như mất hài tử vậy.
Nàng chậm rãi xoay