CHƯƠNG 96: TIẾP NHẬN
Tác giả: Luna Huang
Sau khi bước ra tiền thính, Gia Luật Cẩn cáo biệt, Gia Luật Hy tiễn người xong lại quay trở về tiền thính nhìn phu thê Niên gia, cuối cùng lại nói: “Lễ vật này, là Điềm Điềm cứu thái tử, cũng đã dâng đến cửa rồi, tùy bá phụ bá mẫu xử lý.”
“Điềm Điềm nào biết y thuật, vẫn là vật hoàn khổ chủ, hoàng tử điện hạ nói có đúng không?” Niên Khánh Tụ mỉm cười thay phu thê Khúc thị đáp trả.
“Nhị bá phụ nói đùa, Tuấn Hy hôm đó nhìn không thấy, nếu Điềm Điềm không nói cũng sẽ nhận không ra mà cứu người.” Gia Luật Hy khiêm tốn nói xong, cảm thấy bọn họ không chút động dung lại nói: “Chi bằng như vậy đi, Tuấn Hy một nửa Điềm Điềm một nửa. Phần của nàng mang đến Điềm viên cho nàng, phần của Tuấn Hy lưu lại trong tiêu cục xem như là đáp tạ quan tâm chiếu cố của bá phụ bá mẫu từ nhỏ đến giờ.”
Mọi người nghe vậy cũng không ai phản đối gì nữa. Sau đó hắn lại nói tiếp: “Bá phụ bá mẫu, Tuấn Hy có chuyện muốn nói riêng với hai người, không biết có tiện?”
“Được, vậy vào phòng nói đi.” Niên Sở Hoằng nói xong đứng lên cùng Khúc thị đưa Gia Luật Hy vào căn phòng xưa nay chỉ dành cho khách đến gửi tiêu. Giờ đây mọi người xem hắn như khách quý, tuyệt không phải người nhà như trước nữa.
Trong phòng Gia Luật Hy ngồi ở bàn tròn đối diện hắn người, hạ quyết tâm nói: “Lần đó Tuấn Hy cùng Điềm Điềm ngã xuống vực đã từng qua một đêm ở trong hang đá, nếu chuyện này truyền đi. . .” Lần này hắn quyết tâm tự biến bản thân thành ngụy quân tử, miễn thú được nàng vi thê là được.
Ai biết Niên Sở Hoằng cười hề hề nói: “Mọi người đều biết rõ thái độ làm người của hoàng tử điện hạ, nhất định Điềm Điềm an toàn.” Hắn nói đúng, chỉ là tin chắc hắn sẽ không truyền chuyện này đi hủy hoại thanh danh của Điềm Điềm đâu.
“Không phải như vậy. . .” Gia Luật Hy vốn nghĩ dùng chuyện này bức ép bọn họ gả nàng cho mình, ai biết người nào cũng khẳng định hắn là quân tử. Lúc này đây hắn đang tự thầm mắng bản thân vì sao lúc trước quá ngay thẳng như vậy, lưu manh một chút không tốt sao?
Cuối cùng cũng phải bỏ qua ý nghĩ này, “Bá phụ bá mẫu không cần xưng hô xa lạ như vậy, như lúc trước chẳng phải rất tốt sao?”
Khúc thị nhìn ánh mắt màu hổ phách của hắn có chút cô đơn cũng không đành lòng, nhưng. . .đây không phải vài câu nói liền có thể thay đổi tất cả được. “Hoàng tử điện hạ nói đùa, nếu xảy ra chuyện gì không hay Niên gia thực sự gánh không nổi a! Hoàng tử điện hạ cũng nên sửa cách xưng hô với chúng ta mới là tốt, tránh người bảo chúng ta lợi dụng.”
Mi mắt của Gia Luật Hy rũ xuống, che đi sự buồn bã của mình, hắn xem như nghe không được lời của Khúc thị mà hỏi: “Vậy nếu lần này hồi kinh, hôn sự của Tuấn Hy cùng Điềm Điềm được chấp thuận, vậy hai người cũng sẽ không phản đối, đúng không?”
“Đúng vậy, nếu là hoàng thượng mở lời chúng ta cũng không có gì để nói.” Niên Sở Hoằng không chút do dự đáp, bởi hắn biết đây là chuyện không thể nào. “Chỉ là hy vọng không nên bức ép Điềm Điềm là được rồi.”
“Tuấn Hy hiểu rõ.” Gia Luật Hy gật đầu một cái, lại nâng mắt lên nhìn đôi phu thê trước mặt, “Lúc nãy thái tử có nói ba ngày nữa sẽ hồi kinh, nên Tuấn Hy cố ý đến cùng bá phụ bá mẫu nói câu cáo biệt.” Hắn biết hai người bọn họ đều rất yêu thương Điềm Điềm, không muốn nàng thụ khi dễ, hắn cũng vậy, cũng muốn cho nàng mọi thứ tốt nhất hắn có được.
“Vậy chút nữa ta thay người chuẩn bị một viện khác được không? Người thích viện nào cứ nói là được.” Khúc thị luôn rất thích tích cách ôn nhuận vâng lời của Gia Luật Hy, nếu nàng cũng có một nhi tử vậy cũng không có kéo dài hôn sự của hắn cùng nữ nhi rồi.
“Tuấn Hy vẫn muốn ở cùng nhị đệ nhiều thêm vài hôm, sợ rằng sau này không biết lúc nào mới có thể gặp lại.”
Câu này để hai phu thê kia nói không được gì nữa. Mọi người biết rõ chuyện này rất khó, vì thế lập tức chuyển sang chủ đề khác.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Ba người nói chuyện một lúc Gia Luật Hy cũng ra khỏi phòng, trở về viện. Hắn thả bộ xung quanh Niên phủ một vòng, không biết khi nào mới có thể trở về nơi này, vì vậy phải hảo hảo nhớ rõ. Gặp hắn người nào người nấy đều cũng sẽ cung kính gọi một tiếng hoàng tử điện hạ, khi hắn xuống trù phòng cũng vẫn là như vậy, sẽ không còn ‘Hy ca’ hay ‘Hy tiểu tử’ như trước nữa.
Trùng hợp Niên Nhạn Thanh cùng Bá Cao Minh từ trong viện bước ra, nhìn thấy hắn cũng rất lúng túng, tuy nàng không ở tiền thính nhưng tin tức này đã truyền khắp phủ rồi. Hai người nặn ra một nụ cười, âm thanh vừa nhỏ vừa run nói: “Hoàng tử điện hạ.”
“Nhị tiểu thư, Bá Huynh lại khách sáo rồi, lúc trước chúng ta không có xa cách như vậy.” Gia Luật Hy cười méo mó, lúc trước Niên Nhạn Thanh cũng từng bảo hắn gọi tên nàng không nên xa cách. Lúc đó hắn không chịu, hiện vui rồi, đến nàng cũng không dám cùng hắn thận cận.
“Lúc trước không giống hiện tại, dù sao cũng chúc mừng hoàng tử điện hạ, chúc hoàng tử điện hạ sớm ngày nhận tổ quy tông.” Bá Cao Minh ôm quyền khom người.
Gia Luật Hy cũng không biết nên nói thứ gì, vì vậy hắn chỉ nhờ Niên Nhạn Thanh đến bồi Niên Khai Điềm giúp mình. Sợ là hôn lễ của bọn họ hắn cũng không thể tham dự nữa rồi.
Nói qua hai ba câu, không khí càng ngày càng ngượng, Gia Luật Hy đành cáo từ, mang tâm trạng nặng nề trở về viện, thấy được Hoa Âm cùng Lương Lạc mang theo nước mắt thu dọn đồ đạc cho hắn, hắn nhịn không được liền nói: “Cha nương, nhi tử ba ngày nữa mới rời đi, hai người không cần sớm thu dọn như vậy.”
Hoa Âm hành qua lễ lại nói một câu xa cách như vậy: “Hoàng tử điện hạ đừng gọi như vậy nô tỳ đảm đương không nỗi, lúc trước là bất đắc dĩ nên nô tỳ mới quá