CHƯƠNG 98: ÁP ‘TIÊU’
Tác giả: Luna Huang
Thời gian rất nhanh trôi qua, hôm nay mọi người cùng xuất phát rời khỏi Lan Châu. Huynh đệ Gia Luật gia ngồi trong xe ngựa ấm áp, phu thê Lương gia cũng cùng hồi kinh gặp hoàng hậu. Lương Vân Kha lưu lại thay Lương Lạc tiếp tục trị liệu cho Thước nhi.
Đồ mang theo được lượt bớt không ít, tỉ như Gia Luật Hy chỉ mang theo bạc hắn tiết kiệm cùng với rương đồ kỷ niệm, y phục chỉ có vài kiện, tỉ như Gia Luật Cẩn đều có thuộc hạ toàn bộ lo liệu. Mà đồ của huynh đệ bọn hắn đều là đặt ở sau xe ngựa to.
Bên ngoài tuyết lất phất rơi, Niên Khai Điềm cưỡi ngựa đi ở trước xe ngựa, áo choàng của nàng bay hòa cùng hoa tuyết, tuyết động một tầng mỏng trên phong mão che khuất mặt lâu lâu đọng có chút dày bị bước chân của ngựa làm cho rơi xuống. Tuy nói là lạnh nhưng với một người áp tiêu mà nói, dù lạnh hơn nữa vẫn phải cắn răng mà chịu. Nàng là người tiếp quản tiêu cục, lại sống tận hai đời tuyệt không để bản thân bị trận tuyết đầu mùa này cản trở.
Gia Luật Hy rất không an tâm chốc chốc lại nâng rèm cửa lên nhìn ra ngoài. Nếu hắn mở miệng bảo nàng tiến đến nàng nhất định không đáp ứng, mà nhìn nàng như vậy lòng hắn rất khó chịu.
Gia Luật Cẩn biết được ý định đi cùng tiêu cục của Gia Luật Hy cũng không chút cự tuyệt, dù gì thì cũng cùng đường, lại nói hắn nhận thấy hắn(GLH) rất thích Niên Khai Điềm vì vậy không có ý kiến.
“Hoàng đệ chắc là rất hận ta đến vạch trần thân phận của ngươi quá sớm?”
Gia Luật Hy không chút e ngại gật đầu, ánh mắt đầy tiếc nuối nhìn bóng lưng kiều tiếu trước mắt đang chống chọi với gió lạnh trước mắt, hận không thể thay nàng gánh, “Nếu như sau một tháng có lẽ cũng không cần cùng nàng xa lạ như vậy. Không thì bây giờ ít nhất cũng có thể cùng nàng cưỡi ngựa.”
“Nếu lo lắng nàng cũng có thể mang chút lý do tuyết rơi bảo nàng chú trọng sức khỏe mà vào đây ngồi.” Gia Luật Cẩn thổi thổi ly trà nóng thấp giọng cho ý kiến.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Gia Luật Hy khẽ lắc đầu, nàng sẽ không vì những lý do này mà bước vào trong này đâu. Lần đầu cùng nàng áp tiêu cũng là vào đông mà hồi Lan Châu, nàng cứng rắn chống chọi về đến Lan Châu, đến xe ngựa cũng không mua.
Hiện có cha đi cùng hắn cũng không thể giả bệnh thu hút sự chút ý của nàng được. Cầm lấy ấm trà đang đun sôi trên lò nhỏ đặt trên bàn, tự châm ra ly, hắn đưa lên môi thổi thổi một lúc lại vén màn lên, khẽ gọi, “Điềm Điềm, dùng chút trà nóng làm ấm người đi.”
“Không nhọc hoàng tử điện hạ quan tâm.” Niên Khai Điềm xa cách nói một câu, đến quay cũng không hề quay lại. Nếu đã quyết định buông bỏ thì không cần dây dưa làm gì, cả hai đều không vui.
Gia Luật Hy bước ra khỏi xe ngựa, đứng ở bên cạnh một thuộc hạ đang đánh xe của Gia Luật Cẩn. Hắn nhìn nàng một lúc, chân điểm một cái phi thân đến lưng ngựa, vững vàng ngồi sau lưng nàng. Mở nắp trản trà nóng đưa đến bên miệng nàng, ôn nhu nói: “Uống xong ta không trở ngại nàng nữa.”
Ôm một bụng tức giận không chỗ phát tác, Niên Khai Điềm chau mày lại, đường nhìn hạ xuống trản trà, hít một hơi khẽ nhấp, “Nóng quá không uống được, ngươi vào trong đi.”
Gia Luật Hy nghe vậy khẽ trách bản thân không thử nhiệt độ trước mới đưa cho nàng. Hắn thu tay lại thổi thổi thêm một chút lại đưa đến bên miệng nàng, “Uống hết ta vào.”
Niên Khai Điềm cắn cắn biên trà trản xong mới uống hết. Quả nhiên nàng vừa uống xong hắn không đợi nàng mở miệng đuổi đã phi thân trở về xe ngựa rồi. Càng nghĩ càng thấy không ổn, tuy nàng là đại diện tiêu cục phải tiên phong như vậy, nhưng không có nghĩa là sẽ đi đầu để liên tục thụ khi dễ của hắn được.
Vì vậy nàng thúc ngựa đi lách sang một bên, đợi xe ngựa lướt qua mình, sau đó mới đi ở phía sau cùng của đoàn người. Do Lương Lạc cùng Hoa Âm cũng theo nên bọn họ là ngồi xe ngựa, xe ngựa của bọn họ ở phía sau xe ngựa của huynh đệ Gia Luật gia vì vậy nàng cũng an tâm không ít.
Gia Luật Hy lại vén màn lên nhưng không thấy được thân ảnh của nàng lập tức bước ra ngoài nhìn quanh. Lúc này hắn cực kỳ khó chịu trong lòng lại không thể làm gì được, nếu là bảo dừng xe lại sẽ làm chậm tiến độ của mọi người, mà không dừng hắn lại không nhìn thấy nàng.
Gia Luật Cẩn nhìn thấy hắn như vậy hơi kéo kéo khóe môi: “Nàng muốn tránh ngươi, đến lật lộng cũng không tiếc, ngươi cũng nên từ bỏ đi thôi.”
Hôm đó hắn không tin Gia Luật Hy sẽ tự nhiên nói đến chuyện nàng hứa gả, nhất định có nên hắn mới mang ra chế trụ nàng. Không ngờ nàng lại không