Editor: Tứ Phương TeamVừa lau mồ hôi vừa đi về, nhớ đến Thiệu Kiến Quốc hẳn là sẽ nhanh trở về thôi?Đã nhiều ngày sau khi trọng sinh, anh tại sao vẫn chưa trở lại a, có phải xảy ra chuyện gì hay không?
Nhưng mà ngẫm lại, với bộ dáng lợi hại của Thiệu Kiến Quốc muốn xảy ra chuyện cũng khó.
Mang chúng trở lại tắm rửa, sau đó việc ai người ấy làm rồi. Bọn họ muốn học, Hứa Hân muốn đan áo len, trải qua nhiều ngày cố gắng như vậy áo len đã đan được cũng tàm tạm rồi, áo len dài màu xanh nhạt, hoa văn tuy phổ thông, nhưng là so với bên ngoài bán đẹp hơn. Chờ chút nữa đem hai cái tay áo khâu lại cũng có thể mặc rồi, vừa vặn thời điểm cuối thu, bên ngoài khác một chiếc áo măng tô, lại phối với quần ống rộng cũng rất hợp thời rồi.
Đây là cách mặc nhiều năm về sau, thế nhưng hiện tại mặc cũng sẽ không xem là quá mức mới mẻ, chỉ là phối hợp cực kỳ tuyệt mà thôi.
Chờ sau khi chị Quách đón hai đứa con đi, cô liền bắt đầu đơm tay áo, nhưng đúng lúc này có người gõ cửa, rất kỳ lạ trời cũng tối rồi thế nào còn có người tới?
Mở cửa nhìn lên thấy một tiểu chiến sĩ, hẳn là cảnh vệ viên phụ trách phiên trực hôm nay. Từ sau chuyện lần trước, Hứa Bân ở trong viện kêu la hô hào phát hỏa, những tiểu chiến sĩ này xem ra nhiều quy tắc rồi.
“Có chuyện gì sao?”
“Chị dâu, trước cửa có một cô gái ôm con nói là chị dâu cả của Thiệu doanh trưởng có việc gấp tìm chị, không biết…”
Chị dâu cả của Thiệu Kiến Quốc
Chợt đột nhiên nhớ tới, Thượng Nhất Thế cô quả thật là tới tìm cô rồi, lúc ấy gặp cũng không gặp liền đuổi người đi rồi. Sau này nghe nói anh hai Thiệu Kiến Quốc nói lúc ấy tựa hồ xảy ra chuyện gì, chị dâu cả qua đây là muốn nhờ cô trông con vài ngày. Về sau bởi vì cô đuổi người đi rồi, lúc nửa đêm chị dâu cả đi đến thị trấn, ngày hôm sau đứa bé liền bị bệnh rồi.
Thiệu Kiến Quốc vì thế lại cố ý xin phép trở về chăm một lần, nhưng bé con bệnh quá nặng lại nằm viện tới năm mới trở về nhà được.
“Mau để cho người ta vào đi!” Hiện tại mặc dù mới đầu thu, nhưng đến buổi tối, nhiệt độ không khí đã rất thấp rồi.
Tiểu chiến sĩ đồng ý một tiếng liền đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau một cô gái ôm con đi đến. Người phụ nữa ấy khoảng chừng chỉ có hai mươi tuổi, tướng mạo bình thường, nhưng khung xương có phần lớn, xem ra là một người rất nhanh nhẹn. Bé con xem ra cũng khoảng một tuổi, ở trong ngực cô ngủ thiếp đi.
Cô gái thấy Hứa Hân có chút khẩn trương, phải biết rằng ở thời đại này ăn mặc quần áo không chắp vá cũng đã là người đặc biệt có tiền rồi, mà cô gái trước mặt chẳng những quần áo không chắp vá mà còn vô cùng tốt, trên mặt lại trắng nõn xem ra chính là người thành phố, cô lập tức co quắp nói: “Tôi là Trương Tú Lan, là vợ Thiệu Kiến Minh, cô là em dâu sao?”
“Vâng, em là vợ Thiệu Kiến Quốc – Hứa Hân. Chị, mau vào nhà.” Mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng mà cô đối với người nhà Thiệu Kiến Quốc lại có chút thiện cảm. Chị dâu cả này nghe nói là cực hiếu thảo, ở trong thôn cũng là con dâu hiền số một số hai.
Trương Tú Lan mặc dù đi đến có chút băn khoăn bất an, nói: “Giày của chị bẩn sẽ không đi vào, quả thực chị qua đây là có một việc mong em giúp đỡ.”
“Chuyện gì cũng phải ngồi xuống nói nha!” Hứa Hân nhiệt tình lôi kéo cô ngồi xuống, sau đó rót cho cô cốc nước ấm.
Trương Tú Lan lúc này mới có phần lo lắng ngồi xuống nói: “Thực ra là thế này Thiệu Kiến Minh ở trong lúc làm việc bị thương nằm viện rồi, chị qua đây là để trông nom, nhưng mà bệnh nhân quá nhiều, cho nên chị muốn để con ở nơi này nhờ em chăm sóc vài ngày.”
“Bị thương như thế nào? Nghiêm trọng không?” Hứa Hân vội vàng hỏi, không nghĩ tới Thượng Nhất Thế nói là gặp chuyện không may, dĩ nhiên chuyện lớn như vậy Thiệu Kiến Quốc chưa nói, cô cũng vẫn không biết!
“Cũng cũng không phải bị thương nghiêm trọng gì, chỉ là cánh tay ngã gãy rồi.” Không nghĩ tới cô em dâu cao cao tại thượng trong truyền thuyết lại nhiệt tình như vậy, Trương Tú Lan cuối cùng thả lỏng một chút.
“Tay ngã gãy còn không nghiêm trọng sao? Vậy có cần giúp đỡ gì không? Tiền bạc nằm viện đầy đủ chưa?”
“Đủ rồi, Kiến Minh lần này là tai nạn lao động, cho nên tiền thuốc men đều là chỗ anh làm việc chi trả.”
“Vậy được, em giúp chị chăm sóc bé con vài ngày không thành vấn đề. Nhưng mà đã trễ thế này rồi chị đi về thị trấn quá xa, không bằng em đi hỏi bộ đội một phen xem còn có lái xe đi tiếp viện cho thị trấn
không, chị ngồi cùng xe đi nhé!” Thời gian trễ như vậy hẳn là không có xe, nhưng nếu tìm người sắp đặt mà nói, hẳn là có thể đưa cô đến thị trấn. Nhưng nghĩ đến nhân duyên của mình ở đây, chỗ nào cũng không tốt.
Chợt đột nhiên nghĩ tới chồng chị Quách, gần đây rất thân cận với nhà anh, anh ta hẳn có thể giúp đỡ một chút!
“Không cần, tự chị đi tới thì có thể trở về được, cũng sẽ không mất nhiều thời gian.”
Trương Tú Lan khẩn trương xua tay nói.
“Hôm nay lạnh hơn nha? Hơn nữa chị đi đến thị trấn phải mất hai giờ! Anh hai ở trong bệnh viện còn cần người khác trông nom, chị đừng khách khí nữa chị dâu, việc này em đi tìm rất nhanh.” Nói xong cũng không có quan tâm cô có đồng ý hay không, đi lên trên lầu liền gõ cửa nhà chị Quách.
Mở cửa chính là chị Quách, nhìn cô sửng sốt, hỏi: “Em gái, em đây là có chuyện gì hả! Nhìn bộ dáng cực kỳ gấp gáp.”
“Là như vậy, anh hai Thiệu Kiến Quốc bị thương, chị dâu cả đưa con đến gửi em, giúp đỡ chăm sóc vài ngày, sau đó đi tới bệnh viện trông nom. Nhưng mà bây giờ trời đã tối rồi, em muốn hỏi anh Trình một chút có thể giúp đỡ sắp xếp giúp một chiếc xe đưa chị ấy vào trong thành được không.” Hứa Hân cũng không có quanh co lòng vòng, dù sao Trương Tú Lan vẫn còn vội vã trở về bệnh viện mà!
Chị Quách vừa nghe đây thật là việc gấp, liền quay đầu nói: “Lão Bành...”
“Tôi nghe thấy rồi, việc này đi tìm chính trị viên sắp xếp một phen. Chị dâu, chị đi về trước bảo người ta chuẩn bị một chút, lập tức có thể đi rồi.” Bành Trình ở trong phòng nói xong, liền vừa mặc quân phục vừa đi ra.
Hứa Hân đồng ý một tiếng, vội vàng đi xuống lầu bảo Trương Tú Lan chuẩn bị rồi.
Cô xem ra có chút không nỡ xa con gái mình, dặn dò: “Hổ Nữu cực kỳ nghe lời, ăn linh tinh xong rồi sẽ đi ngủ, cũng sẽ không nghịch, nếu như con bé nghịch ngợm, nhất định là bụng khó chịu. Đến lúc đó em pha cho nó chút sữa bột, pha một chút uống là tốt rồi, bình thường có thể bón một chút cháo trắng hoặc bột là được rồi. Trong túi còn nửa hộp sữa bột, đến lúc đó em dùng nước nóng pha một chút là có thể rồi.”
“Được, em biết rồi, chị yên tâm sẽ không để cháu đói gầy.” Vừa nói vừa đem cơm và thức ăn còn lại trong bữa tối tới, đều đặt ở trong cặp lồng.
Hôm nay buổi tối cô lấy bột ngô làm bánh, hầm chút đậu với khoai tây, bởi vì làm được rất nhiều, cho nên cảm thấy đồ ăn này có thể đủ để bọn họ ăn buổi tối.
Sau đó còn cầm mười đồng, vốn muốn đưa nhiều một chút, đáng tiếc hiện tại tài sản của cô cũng không nhiều. Cũng được, ở thời đại này, mười đồng đã ngang với một trăm hoặc là mấy trăm về sau rồi.
Trương Tú Lan cực kỳ cảm kích, nhưng mà cô hẳn là một người hiền lành an phận, chỉ là mộc mạc nhìn Hứa Hân cười, tay lại duỗi ra đem tiền bạc trả lại, nói cái gì cũng không cần.
“Đều là người một nhà, chị dù sao cũng đừng khách khí với em, bằng không Thiệu Kiến Quốc trở về lại phải hỏi em tư tưởng giác ngộ không đủ cao rồi.”
“Chú hai mới không nói cô đâu, tính cách của nó chị rất hiểu rõ. Cưới nàng dâu nhỏ trắng trẻo nõn nà như vậy, khi nó trở về sẽ vui vẻ chết mất. Lúc ấy em gái không cẩn thận nói nó một lời phàn nàn, nó cũng tức giận đem hàng rào tường giẫm nát. Chị còn là lần đầu nhìn thấy chú ấy giận dữ như vậy a!” Trương Tú lan nói xong liền nở nụ cười.
Cả người Hứa Hân đều ngây ngẩn rồi, cô vẫn lo lắn anh sẽ chán ghét tránh né cô như thế nào, thậm chí ngay cả việc anh còn đối với mình bấm bụng chịu đựn cũng khiến cho cô hoài nghi anh là vì sợ quyền thế của cha Hứa mới có thể như vậy.
Cho dù là một đời này Hứa Hân cũng ghĩ anh đối với mình không phải là yêu, có lẽ chỉ là đối với Hứa Thủ trưởng có phần tôn kính, cho nên đối với cô cũng là kính lớn hơn yêu đi!