Editor: Tứ Phương TeamHứa Hân Kỳ thực sự vẫn còn rất khó chịu với cả nhà Triệu Minh Lượng, nhưng bản thân thì lại không thể tỏ ra hẹp hòi được.
Vì thế, liền cầm miếng thịt cắt, đập ớt, sau đó nhào bột làm thành sợi mì.
Thời điểm này cũng thật không dễ dàng gì khi để mọi người ăn mì, đại khái chỉ có khi qua năm mới, thì mới có thể ăn một chút thứ gì đó giống như sủi cảo. Cho nên Triệu Minh Lượng thật không ngờ người phụ nữ này vậy mà hôm nay khiến mình xuất huyết rồi.
Chỉ có điều, tay nghề của cô có thể tin tưởng được không?
Anh không khỏi liếc nhìn cậu bạn chí cốt của mình, thấy Thiệu Kiến Quốc tựa hồ cũng có chút lo lắng nhìn đi nhìn lại vào phòng bếp, không nhịn được nửa ngày liền tỏ ra ánh mắt xem thường nói: “Cậu đã lo lắng như vậy, bằng không thì cậu vào làm đi.”
“Được, vậy cậu ngồi ở đây đi, tôi vào xem thử thế nào.” Thiệu Kiến Quốc là một người không chịu ngồi yên, cảm thấy để cho một Thiên Kim Đại Tiểu Thư mỗi ngày nấu cơm cho bản thân như một người què có chút không yên tâm. Hơn nữa, cô còn phải chăm sóc ba đứa trẻ nên rất khổ cực, vì vậy anh đứng dậy đi vào phòng bếp.
Hành động này thiếu chút nữa khiến Triệu Minh Lượng thổ huyết, chìa tay kéo anh giữ trên ghế, nhỏ giọng nói: “Cậu sẽ không thể cho tôi yên tĩnh hưởng thụ chút hạnh phúc sao? Từ khi trở về sao cậu không nằm nghỉ đi, cậu bị thương thế kia còn muốn dưỡng bệnh không?”
“Tôi rất khỏe.” Thiệu Kiến Quốc hất tay Triệu Minh Lượng nói.
“Khỏe cái rắm cậu ấy, căn phòng này là cậu dọn hả?”
“Là cô ấy... Cô ấy dọn dẹp.” Nói xong, mặt Thiệu Kiến Quốc tối sầm, có chút ấp úng.
“Lừa quỷ hả, tôi mới không tin nha! Cô ấy là Thiên Kim Đại Tiểu Thư mười ngón tay không chạm tới nước, thì sẽ dọn dẹp sạch sẽ như vậy sao?” Vừa mới dứt lời xong, liền bị người anh em tốt của mình trừng mắt nhìn, sau đó bàn tay to lớn, vứt cho anh nằm xuống ghế, nói: “Tôi là một nam tử hán, sẽ làm những việc màu mè này che đậy này sao? Cậu một chút tầm nhìn cũng không có, cũng đừng nói là bội nhọ chúng tôi.”
Triệu Minh Lượng bị anh đánh sững người, nghe lời anh nói như vậy liền cẩn thận nhìn vào trong phòng lần nữa.
Giày dép được đặt rất ngay ngắn, vả lại còn khác lạ hơn rất nhiều so với những cặp trước đây. Nhưng đây cực kỳ rõ ràng, chắc chắn không phải Thiệu Kiến Quốc đi mua, bởi vì màu sắc những đôi dép này đều rất nổi bật. Một nam nhân muốn đi dép thì cũng sẽ chọn những đôi có màu tối, chí ít sẽ không chói mắt như vậy.
Tiếp đó, còn có một chiếc khăn vải trên TV, mỗi một thứ xem ra đều tốn không ít tâm tư. Thiệu Kiến Quốc – người anh hùng Đông Bắc này làm sao làm những trò vui này? Nếu muốn thì cậu ta nói với cấp dưới, vậy doanh trưởng không cần phải làm rồi.
Chẳng lẽ người phụ nữ này thật sự đổi tính rồi sao? Anh xoa xoa cằm mình nghĩ ngợi, quyết định chờ bữa ăn này rồi nói tiếp.
Chỉ chốc lát, Hứa Hân liền đem mì nấu xong, sau đó hướng về phía Triệu Minh Lượng nói: “Triệu đội trưởng, anh có thể dọn bàn được không, cái bàn này làm không đủ diện tích, nó quá lộn xộn.”
Triệu Minh Lượng không nói lời nào, tác phong nhanh nhẹn, đem cái bàn này dọn dẹp xong. Anh đối với căn phòng này vô cùng quen thuộc, dù sao trước đây khi bọn họ kết hôn cũng là bản thân anh cùng Thiệu Kiến Quốc bố trí lại một chút, cho nên đồ đạc đặt ở đâu nếu làm gì thì bọn họ rõ nhất.
Bàn vừa mới cất liền thấy Hứa Hân đặt lên bàn từng tô mì lớn, tiếp đó lại bưng tương ớt lên, một bát dưa muối nhỏ, nước sốt đầy bàn.
Không nghĩ tới nước sốt này thực ra là cây ớt thịt, là người gốc Đông Bắc, cậu ta đúng là rất thích ăn ớt cay, hơn nữa còn là ớt thịt, nó thực sự là hiếm thấy, nhà bình thường cố thể ăn ớt tiêu như vậy là tốt rồi.
Sau khi đem đồ ăn bày ra, Hứa Hân liền kêu: “Đình Đình, Tiểu Lộ ăn cơm nào, mau thu dọn một chút rồi qua đây.”
Hai đứa trẻ rất nghe lời, đem sách bài tập để sang một bên, sau đó lạch bạch chạy đến ăn cơm, bọn chúng vẫn rất thích món Hứa Hân nấu, chẳng những béo ngậy còn đầy đủ dinh dưỡng, những ngày này cũng béo lên rồi.
Hứa Hân đưa cho mỗi đứa bọn chúng một cái chén nhỏ, sau đó dùng thìa múc nước sốt cho chúng, nói: “Từ từ ăn nhé, đừng có đùa nghịch trên bàn.”
“Biết rõ dì ạ.” Hai đứa
trẻ vừa thấy mì sợi liền cực kì phấn khích, hớn hở bắt đầu ăn.
Triệu Minh Lượng trợn tròn mắt, hóa ra người phụ nữ này cũng có khi tốt như vậy, là cô ta gần đây thay đổi bản thân rồi, hay là đối với trẻ con nên vô cùng khoan dung? Bất quá thấy hai đứa bé ăn rất ngon lành, Triệu Minh Lượng vốn đang lo lắng mùi vị liền động tay làm nước sốt rồi bắt đầu ăn.
Nói rằng nấu nước sốt này vừa đủ độ béo, ăn lên cũng ngon miệng, mì sợi vừa đủ lực kéo, quan trọng nhất là những miếng dưa muối nhỏ vừa tới vị, tương ớt quá đặc biệt như mẹ làm rồi. Anh nhớ tới khi ở căn tin có một vài tiểu chiến sĩ cầm tương ớt khoe khoang, anh lúc ấy còn muốn đi đấu khẩu với những người người đó, kết quả những tiểu chiến sĩ này được bảo vệ một cách gắt gao, sau cùng ôm tương ớt bỏ chạy rồi, anh tức giận đến trơ mắt nhìn.
Chẳng qua nghe nói tương ớt là từ vợ Thiệu doanh trưởng bên kia mang tới, để cho chính anh đi cầu xin. Anh căn bản không tin, bình tĩnh nhớ lại những tiểu tử này không muốn cho mình ăn, vậy nên mới lừa mình, không nghĩ đến thật sự đúng là tương ớt nhà cô.
Mắt nhìn người anh em của mình ăn rất ngon miệng, trong nháy mắt liền ăn đến bát thứ hai rồi. Anh cũng không nghĩ ngợi lung tung nữa, tự đi vào phòng bếp múc một bát, sau đó thấy Hứa Hân làm vẫn còn rất nhiều, vậy mà nấu một nồi lớn đủ cho bọn họ ăn rồi.
Khi quay lại, liền thấy người phụ nữ kia ôn nhu hỏi Thiệu Kiến Quốc: “Anh vẫncòn muốn ăn sao? Em lại lấy thêm cho anh một bát nữa.”
Thiệu Kiến Quốc có phần do dự, anh sợ mì không đủ cho mọi người ăn.
Hứa Hân nói: “Chưa no thì tiếp tục ăn, em nấu không ít.” Nói xong liền cầm bát đi vào phòng bếp.
Quai hàm Triệu Minh Lượng sắp rớt xuống đất rồi, cái này cũng quá hiểu lòng người đi chứ?
Từ lúc hai người bọn họ kết hôn, chưa khi nào thấy qua người này nói chuyện dịu dàng với Thiệu Kiến Quốc như vậy! Tự anh hung hăng bấm móng tay mình, có chút đau, hẳn không phải là nằm mơ.
Không nhịn được nhỏ giọng nói với Thiệu Kiến Quốc: “Người này thật sự thay đổi rồi hả.”
Kết quả bị Thiệu Kiến Quốc trừng mắt một cái, trong lòng Triệu Minh Lượng tựa như gương sáng, người đồng chí của mình chắc chắn sẽ nói: Cô ấy vốn rất tốt.
Vốn rất tốt cái rắm, người ta cưới chính là vợ còn Thiệu Kiến Quốc cưới là bà nội. Cưới rồi vẫn được cậu ta chăm sóc, thiếu chút nữa không tìm khối bản cho cung khởi lai.
Không nghĩ tới người anh em đang hồi phục vết thương, thế nhưng còn được người phụ nữ này chăm sóc, xem ra là còn có chút lương tâm.
Triệu Minh Lượng gật gật đầu, cảm giác đối với Hứa Hân vậy mà có chút thay đổi, nhưng chỉ là một chút thôi. Cô ta chắc hẳn là thấy người anh em này bị thương mới lương thiện chăm sóc cậu ta, không chừng qua một thời gian liền trở lại bộ dạng ban đầu. Tuy rằng không quá tín nhiệm người phụ nữ này, nhưng đối với việc làm của cô không ngờ thật cao hứng. Liền tính có thể tốn chút tiền bạc, lãng phí một chút phiếu cũng không có là gì, chỉ cần đừng có trở về như trước nữa.
Anh cảm thấy chính mình cả đời này muốn cưới vợ thật khó khăn, chỉ cần Thiệu Kiến Quốc có thể qua được là tốt rồi, anh liền không có gì mong đợi nữa. Người này khiến cho tiểu tử này quá thành thật quá mức, bình thường xem ra là một người rất thông minh, lanh lợi, nhưng trong hôn nhân lại ương bướng như vậy, nhìn lên liền bị người kia khinh dễ.