Trọng Sinh Chi Quân Tẩu

Chúng ta về nhà đi


trước sau

Editor: Tứ Phương Team

“Sao thế?” Thiệu Kiến Quốc nhạy cảm nhận phát hiện trên người cô vợ trẻ tỏa ra cảm giác đau thương, không kiềm được lo lắng hỏi.

“Không sao.” Hứa Hân hẳn sẽ không nói ra, cho dù trong lòng cô có tức giận đến không thở nổi.

Để cho hai ông bà ngồi xuống, sau đó nhắc một chút về cuộc sống thời thơ ấu của mình, hơn nữa còn lôi dưới gầm giường ra một cái hòm, cái đó đều chứa những đôi giày trước kia của cô, vốn nghĩ tìm lấy hai đôi giày tặng cho cô em chồng, kết quả mở ra nhìn vào bên trong phát hiện chỉ còn hai đôi giày không phải quá đẹp, toàn bộ phần da nhỏ khác cũng không thấy nữa.

Cô hít lấy một hơi, đi tới bên cạnh cầu thang hỏi: “Mẹ, giày trên lầu của con ở đâu rồi?”

Khúc Mai nói: “Không phải đều ở trong cái hòm sao?” Nói xong liền buông đồ trong tay đi lên lầu, sau đó nhìn thấy con gái quay người đi vào phòng đối với cái hòm gần như trống không, hỏi: “Mẹ, giày của con đâu?”

“A…, đúng rồi. Mẹ nhớ là em gái con lúc trước nói không có giày để đi, thế nên mẹ liền bảo nó chọn lấy một đôi.”

“Chỉ một đôi thôi sao?”

“Mẹ đi hỏi một chút.”

“Mẹ, phòng của con đã cho nó tùy ý sử dụng rồi sao? Nếu như vậy, về sau con không cần trở về nữa phải không?”

Hứa Hân rất điềm đạm hỏi xong rồi đứng dậy, âm thanh bình tĩnh khiến người ta rét run.

Khúc Mai nói: “Chưa từng nha.”

“Nhưng mà nó đã bắt đầu học ở trong này rồi, về sau giường của con, nó cũng ngủ qua.” Vốn là người một nhà không cần phải phân chia lãnh thổ như vậy, nhưng Hứa Hân nói: “Nếu như anh con ngủ hoặc học ở phòng này thì con cũng không nói gì, nhưng con chính là không thích cô ta tới phòng của con.”

Khúc Mai há hốc miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, quả thật trước đây đã oan ức cho cô rồi.

“Mấy hôm trước phòng bên kia phải sửa lại, con bé ầm ĩ cho nên mới đến phòng con ở mấy ngày, sau này ta không cho nó ở trong phòng con nữa.”

“Không cần, giày của con muốn tặng cho em chồng, nếu như nó không dùng thì trả về để con tặng.” Hứa Hân không có truy cứu nữa, cô biết trong lòng Khúc Mai nhất định không thoải mái, quả nhiên bà ấy nghiêm mặt đi tới phòng Tống Tiểu Linh.

“Tiểu Linh, giày của chị con lúc trước mẹ bảo chọn lấy một đôi, thế nào còn chưa trả lại?”

“A, con quên mất, cái này trả lại cho chị.” Tống Tiểu Linh tức giận nghiến răng kèn kẹt, Hứa Hân này rõ ràng muốn kiếm chuyện.

Cô ta ôm đống giày còn lại đem trả, sau đó đặt ở trên sàn, nói: “Chị, thực xin lỗi, em chọn xong quên chưa đem trả lại.”

“Đem tất cả đồ của cô cầm đi, không cần tới phòng của tôi nữa.” Phòng của Hứa gia rất nhiều, tại sao lại tìm tới phòng của cô để học? Còn không phải là muốn bày ra những chứng cứ này sao, nhà này đã không có vị trí của cô rồi.

Vị trí của cô ở nhà này cũng không để ý như thế, dù sao bản thân cũng đã kết hôn. Thế nhưng ở trước mặt cô ta, Hứa Hân thực sự không muốn tỏ ra yếu kém, biểu hiện cứng cỏi giống y như kiếp trước.

Thế là hai mắt Tống Tiểu Linh lại rưng rưng, sau đó gật gật đầu nói: “Em biết rồi, chỉ là nhất thời quên trả lại đôi giày này, những đồ của em sẽ thu lại.” Nói xong liền bước vào phòng thu dọn đồ của mình, sau đó bất cẩn đụng phải một bên người bà Thiệu: “Thực xin lỗi, bác có sao không, có cần con đưa bác đi lau rửa không ạ.”

“Không, không cần.” Bà Thiệu có chút buồn bực, bởi vì góc áo của bà bị dính chút mực đen.

“Nhà vệ sinh ở bên cạnh, bà đừng ngại ạ.” Nói xong Tống Tiểu Linh đỡ bà Thiệu đi lau rửa.

Hứa Hân ở một bên tìm giày, đối với sự ân cần của Tống Tiểu Linh cô đã sớm quen rồi, cô ta thích nhất là ở trước mặt người khác tỏ vẻ bản thân mình biết điều. Thế nhưng ông Thiệu lại liếc mắt hướng về con trai mình ra hiệu, Thiệu Kiến Quốc nhanh ý liền đi theo chậm hai bước.

Anh dựa vào cửa nhà vệ sinh, giọng nói đè nén đến mức thấp nhất, nhìn vào bên trong nghe ngóng, ban đầu chỉ là tiếng nước, sau đó Tống Tiểu Linh nói: “Bác gái, bác đem cái áo này cởi ra, con giặt sạch cho bác, nếu không lau như vậy cũng không lau sạch được.”

“Không cần đâu, con không phải tốn sức, lấy khăn tự bác lau vài cái là được rồi.” Bà Thiệu cũng không quá để ý, dù sao cái áo này tuy không quá mới nhưng cũng không đến mức vì chút vết bẩn lại trách tội con gái người ta.

“Thực xin lỗi ạ, trước kia con cũng không biết chị muốn lấy lại giày, sau khi con tới đây cái gì cũng không có mang theo, cũng phải nhặt lấy đồ cũ của chị mặc. Vốn tưởng rằng chị ấy cũng không yêu thích lắm, thế nào thành tưởng…” Nói rồi thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Con nghe nói chị có rất nhiều tiền, thế sao không mua đôi giày mới mà phải lấy lại đôi giày cũ này chứ?”

Bà Thiệu cười, lắc đầu nói: “Bác nào biết đâu.” Bà đương nhiên sẽ không nói con dâu muốn đem đôi giày này tặng cho con gái mình. Nhưng mà nghe những lời của cô gái này cảm thấy chứa đầy hàm ý, nhưng bà cũng không nghĩ nhiều, tai trái lọt qua tai phải rồi. Ở trong suy nghĩ của bà, con dâu có nhiều tiền thì chính là tiền của nó, thích cho ai liền cho người đó, thích mua gì liền mua cái đó, vả lại làm người cũng không thể quá hoang phí, có thể sử dụng cũng đừng vứt bỏ đi.

Thiệu Kiến Quốc nghe đến đây khóe miệng hơi trễ xuống, nhìn thấy Hứa Bân đi tới liền cất bước trở về phòng Hứa Hân. Hứa Bân cười nói: “Đi, đến phòng tôi nói chuyện.”

Thiệu Kiến Quốc khẽ gật đầu liền đi theo tới phòng anh ta. Phòng của anh em họ rất giống nhau, chẳng qua trong phòng Hứa Bân đơn giản hơn. Anh ngồi xuống, sau đó rút ra một điếu thuốc đốt lên.

“Cậu còn hút thuốc? Không biết em gái tôi ghét nhất mùi khói thuốc sao?”

“Phiền lòng, hút một điếu.”

“Cậu phiền lòng cái gì, con bé đối với người nhà cậu tốt như vậy…”

“Chính là vì cô ấy đối tốt với người nhà tôi, với… tôi cũng tốt, khiến tôi phát hiện cô ấy ở nhà các người chịu biết bao nhiêu ủy khuất. Sau ngày hôm nay trở về, tôi sẽ không để cho cô ấy quay lại đây nữa, chí ít không có việc gì thì không trở về.”

“Kiến Quốc, cậu có ý gì?” Hứa Bân nhảy dựng lên hỏi.

“Các người tự nghĩ đi, dù sao về sau để cho Tống Tiểu Linh kia cách xa vợ tôi một chút, cả người cô ta đầy dã tâm.” Nói xong dập khói thuốc, sau đó liền quay người trở về phòng Hứa Hân để lại Hứa Bân với vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Anh cùng Thiệu Kiến Quốc chỉ có thể nói là đồng đội, cũng không phải là bạn bè quá thân thiết, nhưng mà đối với cậu ta tương đối hiểu rõ, dưới tình hình chung chưa bao giờ biết nói xấu người khác. Thế nhưng cậu ta vừa nói đúng một câu, nhưng ý tứ trong đó hẳn phải suy nghĩ rồi.

Tống Tiểu Linh là em gái ruột của anh, nó và Tống Tiểu Hoa hẳn sẽ không giống nhau, thế nhưng chuyện vừa nãy khiến trong lòng anh không cầm được suy nghĩ mà nhớ tới. Đi theo Thiệu Kiến Quốc tới phòng em gái, phát hiện Tống Tiểu Linh cùng bà Thiệu từ bên ngoài đi vào tựa hồ rất vui vẻ.

“Bác gái cẩn thận nha, mặt đất có hơi hẹp, cái thảm trải sàn không dễ đi. Nơi này không giống như nông thôn chỗ chúng ta đi lại vững vàng như vậy.”

“Cũng không phải nha, đi chỗ mềm rất tốt, nhưng rất dễ dàng ngã sấp xuống.”

“Ừm, đúng thế.”

“Anh, sao anh không vào phòng?”

“Vừa mới đi tới, em và bác gái vừa đi làm gì à?” Hứa Bân kỳ quái hỏi.

“Khi em dọn phòng chị đã làm đổ mực lên người bác gái, sau đó đưa bác đi lau rửa. Bác gái rất tốt bụng, vậy mà không trách em.” Tống Tiểu Linh ngây ngô cười nói.

Bà Thiệu nghe những lời này có phần không chính xác, con bé không phải tự thu dọn đồ của mình sao, lúc nào thành giúp con dâu thu dọn phòng chứ? Phòng đó rất sạch sẽ nha, cần phải dọn dẹp sao?

Chẳng qua cũng không thể nói cô ta chính là cố ý nói như vậy, bà Thiệu buồn bực đi vào phòng, sau đó đã thấy con dâu tìm xong giày nhưng không biết tại sao càng cảm thấy cô rất đáng thương.

“Chị, giày của chị tìm cho ai vậy?” Tống Tiểu Linh tùy ý hỏi.

“Cần cô lo?
Đem đồ của cô thu dọn hết đi.” Hứa Hân thật sự không để ý tới cô ta, loại phụ nữ bụng dạ đầy dã tâm, chuyên ở trong tối hại người, cô một khắc cũng không muốn cùng cô ta dây dưa.

Tống Tiểu Linh lại ra vẻ oan ức rời khỏi, ánh mắt quét về sau người Hứa Bân. Nếu như là trước đây Hứa Bân đã sớm tức giận đến lớn tiếng, cơ bản mà nói lời của Hứa Hân quá đả kích rồi, một chút mặt mũi cũng không cho cô ta.

Nhưng hôm nay Hứa Bân lại nói: “Tiểu Linh, em ra ngoài đi.”

“Uhm.” Tống Tiểu Linh diễn vẻ nhu thuận đồng ý, sau đó cầm đồ của mình từ từ đi ra ngoài. Trước khi đi còn không quên nói với bà Thiệu: “Bác trai, bác gái rảnh lại tới, nhà con vô cùng hoan nghênh hai bác.”

Nói xong liền rời khỏi, thế nhưng người tinh mắt đều nhìn ra khi cô ta đi ra tựa hồ đã rơi một giọt nước mắt

Nước mắt cá sấu, Hứa Hân cười khẩy một tiếng rồi cầm hai đôi giày tốt nhất đứng lên nói: “Đôi giày này em sẽ đi được, đôi này chị dâu có thể đi vừa. Mặc dù không phải là giày mới, nhưng vẫn có thể dùng để đi làm.” Kỳ thực giày của cô trước kia đều là giày da, không thể dùng đi làm, nhưng mà lau chùi sạch thì ở trong làng có việc gì để dùng chính là cực kỳ tốt.

Phải biết rằng tình hình nông thôn hiện nay cũng không giống như những năm sau này, nhà nghèo đến nỗi quần áo mặc, bữa cơm cũng thành vấn đề thì ai còn đi giày da làm gì, cho nên đây là thứ tốt rồi.

Cuộc sống của Hứa Hân bọn họ cũng khó khăn, dù sao mua sắm đồ đạc trong nhà căn bản đều đã tiêu hết tiền rồi. Lại nói, cô trước đây sành điệu đã không phải là cô của hiện tại rồi.

Chờ khi Tống Tiểu Linh đi rồi, mọi người dường như đều thở phào nhẹ nhõm, nói vài chuyện liền đi ăn cơm. Mặc dù Hứa gia chuẩn bị rất thịnh soạn, thế nhưng vẻ mặt mọi người đều rất nghiêm túc. Tống Tiểu Linh ở trên bà ăn vẫn ra vẻ ân cần đối với hai vợ chồng bà Thiệu như trước, nhưng bà Thiệu lại nhạy cảm nhận thấy nha đầu này đã thay quần áo, trên đầu ẩm ướt, hình như đã tắm rửa rồi.

Bà không khỏi đa nghi suy nghĩ, sẽ không phải vì đứng cạnh mình rồi tiếp đó lại đỡ mình cho nên mới trở về tắm rửa sao?

Trong lòng con bé không thích người già như bà rất bình thường, đúng là con dâu lớn lên trong nhà này nhưng con bé vốn không có làm loại việc như vậy đấy?

Sở dĩ ăn xong bữa cơm Khúc Mai vốn đang muốn giữ thông gia lại nói chuyện, đương nhiên là vì giúp con gái nói vài lời tốt, về sau lại thấy mẹ chồng nàng dâu bọn họ ăn uống vui vẻ. Nhưng không nghĩ tới bà Thiệu chủ động nói: “Chúng ta về nhà đi.”

“Dạ, chúng ta về nhà.” Hứa Hân đứng lên, cô cũng không nói gì khác chỉ khoác tay bà Thiệu đi ra ngoài.

Hứa Bân nói: “Tôi tiễn mọi ngươi.” Nói xong cũng lặng lẽ đi đến phía trước.

Sắc mặt Hứa thủ trưởng nghiêm túc hơn, thế nhưng trong lòng ông vẫn vô cùng yêu thương con gái, nhìn thấy cô hôm nay trầm mặc như vậy không biết vì sao trong lòng ông có chút luống cuống, chỉ cảm thấy con gái không làm ồn ào càng ngày càng xa rời mình rồi. Trước đây vẫn luôn hi vọng cô hiểu chuyện, thế nhưng thực sự hiểu chuyện lại cảm thấy con gái mình thay đổi rồi. Cũng không biết phải nói gì với cô và Thiệu Kiến Quốc, đây là tự cô muốn rời khỏi nhà mẹ đẻ.

“Về sau lúc không có việc gì thì về nhà.” Hứa thủ trưởng cứng ngắc nói một câu như vậy.

Đối với việc ông vừa nãy không hỏi rõ mà tự nhận định khiến trong lòng Hứa Hân còn cảm thấy khó chịu, cho tới bây giờ đều như vậy, nó giống như cây kim đâm vào tim cô vô cùng nhanh không thể nào tiếp tục hô hấp.

Từ nhỏ cô đã rất tin tưởng cha mình, kính trọng ông, cho dù ông cả ngày không ở nhà vẫn coi ông giống như một vị anh hùng. Thế nhưng người hùng này cuối cùng lại không tin tưởng cô, thật sự khiến cô vô cùng thất vọng.

“Coi vậy đi.” Trả lời một câu xa cách rồi Hứa Hân lên xe, chờ xe đi tới trụ sở chính cô bớt chợt xuống dưới, sau đó ôm lấy bà Thiệu khóc.

Vừa nãy khi ở nhà cô không khóc một tiếng, thế nhưng hiện tại chợt đột nhiên muốn khóc. Có lẽ là vì đời này của cô đã có người để dựa vào, cho nên mới muốn làm nũng.

“Con ngoan, con đừng khóc, mẹ biết con ủy khuất. Con bé lừa đảo kia không phải là người tốt gì, cô ta gọi mẹ đi giặt áo nhưng ngầm nói xấu con. Mẹ đã sống hơn nửa đời người rồi, làm sao có thể bị cô ta lừa dối chứ, cuối cùng con mới đúng là con dâu của mẹ.” Bà Thiệu cuống cuồng đem Tống Tiểu Linh bán đứng. Mặc dù bà ngốc nghếch, nhưng biết tiểu nha đầu kia không nói gì tốt đẹp.

Thiệu Kiến Quốc thở phào, sau cùng chỉ có thể nói: “Chúng tôi tin tưởng em.”

“Dạ, cám ơn mẹ, mẹ đối với con tốt nhất.” Hứa Hân ngừng khóc mỉm cười, sau đó nói: “Cô ta nói xấu con sao?”

Mẹ Thiệu liền đem chuyện  bọn họ ở nhà vệ sinh kể lại, sau đó nói: “Những lời này mẹ nghĩ không đúng, càng nghĩ càng thấy cô ta có phải đang nói sau lưng con hay không?”

“Vợ à, chuyện này chúng ta về nhà rồi nói tiếp.” Tài xế là người Hứa gia, ở sau lưng người ta nói bậy thực sự tốt sao?

Bà Thiệu lúc này mới nhìn thoáng qua Hứa Bân không phát ra tiếng, đúng là Hứa Bân đang rờ mũi, cảm thấy vô cùng lúng túng.

“Không sao, chuyện hôm nay quả thật Tiểu Linh không đúng, về sau cháu sẽ nhắc nhở con bé chú ý chút.” Trong lòng anh cảm thấy chuyện này hôm nay từ đầu đến cuối thật đúng là không trách được Hứa Hân.

Cũng tốt, trước mắt đem chuyện này đẩy xuống coi như giải quyết xong. Ba chắc hẳn sẽ không trách tội em gái, nhưng…

Lúc ấy bọn họ nhất định phải gả cô đi, rõ ràng cô muốn tiếp tục đọc sách, cho nên em gái rất đau khổ sao?

“Em gái, đơn vị của ba sắp xếp một dịp đi Bạch Sơn du lịch, có hai suất. Thế nhưng ba mẹ đều có việc, hay là em và Thiệu Kiến Quốc đi đi?” Cố gắng mở rộng đề tài, chợt đột nhiên nhớ tới việc này mới nói ra một câu.

“Tôi vừa khôi phục công tác vài ngày, e rằng không có thời gian.” Thiệu Kiến Quốc nói nhưng anh lại muốn cùng cô vợ nhỏ đi chơi một phen, đáng tiếc phải đi công tác.

“Vậy đến lúc đó xem sao.” Hứa Bân nói, nhưng anh lại trừng mắt liếc nhìn Thiệu Kiến Quốc, tại sao không nói tiếp hả, một chút cũng sẽ không giúp anh mở rộng đề tài nói chuyện.

Thiệu Kiến Quốc trừng mắt lại, cái đầu nào nhẹ hơn anh còn biết rõ, anh vợ cùng vợ trong lúc đó anh không chút do dự chọn vợ.

Hứa Bân cảm thấy rất kì lạ nhưng vẫn đưa bọn họ trở về, sau đó lái xe cấp tốc về nhà muốn khuyên Tiểu Linh đừng lúc nào cũng khóc, gặp phải vấn đề phải nói rõ, đừng khiến cả nhà đều hiểu lầm Hứa Hân.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện