Vậy là đúng rồi, Hứa Bân đã gọi điện thoại trong nhà, vậy nếu như Tống Tiểu Linh chú ý cuộc gọi nhất định sẽ biết. Vậy chứng tỏ Tống Tiểu Linh đã bắt đầu qua lại với Triệu Văn Thành, nhưng bọn họ thông đồng nhau lúc nào?
Trong nhà thực ra biết cô có bạn trai, nhưng không hề biết người đàn ông kia là ai, bởi vì cô cũng không có nói.
Chờ đã, nhật kí của mình.
Mặc dù cô viết rất ít, nhưng lại viết một chút về chuyện tình cảm với Triệu Văn Thành. Vậy là đúng rồi, chẳng trách được cô ta có thể tìm đến Triệu Văn Thành.
Bởi vì Hứa Hân nhớ rõ bản thân viết ở cuối nhật kí cô muốn thoát khỏi ràng buộc gì đó, sau đó đến bên người mình thích, cùng anh xây dựng cuốc sống tốt đẹp.
Kiếp trước thật ngốc, cô nghĩ ngày mai rảnh sẽ về nhà một chuyến đem quyển nhật kí kia thiêu hủy, tránh đến lúc đó truyền ra vứt hết mặt mũi bản thân lại khiến Thiệu Kiến Quốc suy nghĩ nhiều.
Trở về nhà tâm tình có chút phức tạp, Thiệu Kiến Quốc nói tối nay có huấn luyện khẩn cấp ban đêm gì đó đã đi rồi, mãi đến nửa đêm mới trở về. Lúc ấy Hứa Hân đã ngủ thiếp đi, trong lòng còn đang đấu tranh kịch liệt cho nên thoáng chốc lại ngủ thiếp đi, sáng hôm sau tỉnh dậy Thiệu Kiến Quốc lại đi rồi.
Thật sự rất bận, bọn họ gần đây có phải đang huấn luyện nhiệm vụ gì đấy chứ?
Nhớ lại kiếp trước hình như không có chuyện này, còn nhớ một năm sau kết hôn đã rất yên ổn ngoại trừ cô gây ra chút chuyện thì tất cả đều khá ổn.
Nói dối không được nha.
Còn nhớ một khoảng thời gian qua tết trước kia, anh có một lần uống rượu say sau đó trở về liền phát điên, đem mình thế nọ thế kia.
Để ý thời gian cứ giống như khoảng thời gian này.
Nhưng khi ở kiếp trước, anh vì quan hệ giữa mình và anh thật sự quá lạnh nhạt, còn không đồng ý cùng anh năm sau trở về nhà mới có thể sinh buồn phiền uống nhiều. Gần đây hai bọn họ vẫn luôn tốt đẹp nha, anh chắc hẳn sẽ không bực tức chứ.
Việc đến mức nhìn ra tâm tình của anh đã khiến Hứa Hân thực sự cảm thấy quá khó khăn, Thiệu Kiến Quốc quanh năm một bộ dạng nghiêm túc, cả ngày thích nghiêm mặt, đến cả một nụ cười cũng không có thì ai biết được tâm tình anh tốt hay xấu. Hơn nữa, anh so với kiếp trước khác xa, hẳn là không có chọc gì tới anh.
Được rồi, kỳ thực Hứa Hân thế nào cũng sẽ không nghĩ đến ba và anh trai mình, hai vị thần này sẽ trợ công cùng Thiệu Kiến Quốc thương lượng chuyện muốn ly hôn với cô, càng không nhĩ đến Thiệu Kiến Quốc đoán được Triệu Văn Thành kia không phải là bạn bè bình thường gì đó của cô mà là chuyện người yêu cũ. Tiếp đó càng không nhìn ra tâm tình Thiệu Kiến Quốc hai ngày nay thực sự rất tệ, còn có ý đồ trốn tránh cô.
Sự tình cứ như vậy hướng tới tuần hoàn kiếp trước, âm thầm phát triển mà hai người đều không hay.
Hôm nay huấn luyện xong, Thiệu Kiến Quốc vừa lau mồ hôi vừa trầm mặc ra về, Bành Trình nhỏ giọng hỏi Triệu Minh Lượng: “Lão Triệu, có cảm thấy doanh trưởng ta hôm nay đặc biệt nghiêm khắc không, không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
“Không rõ, aizaaa, cánh tay của tôi muốn gãy luôn rồi.” Triệu Minh Lượng duỗi tay, tùy tiện nói.
“Có phải cậu ta với chị dâu lại giận nhau rồi không?” Dù sao Bành Trình có vợ con cả rồi nên vô cùng “thính”.
Đáng tiếc Triệu Minh Lượng là một người qua loa, anh lắc đầu nói: “Kì quặc cái rắm, hai người đó gần đây dính sát với nhau. Hơn nữa cô vợ trẻ kia… ý tôi là chị dân khiến cha mẹ doanh trưởng rất vui vẻ, tôi cảm thấy cậu ta nằm mơ cũng có thể cười tỉnh dậy còn có gì kì quặc chứ?”
“Vậy cũng là chị dâu có thể đem quan hệ mẹ chồng nàng dâu xử lí tốt, thật đúng là một người phụ nữ giỏi.” Người phụ nữ nhà mình cũng tốt, nhưng mà với mẹ chồng chính là không hợp, anh vì chuyện này thực sự lo bạc trắng đầu. Nghĩ đến đây Bành Trình cũng cảm thấy doanh trưởng thực sự không cần thiết phải phát sầu gì hết, hẳn là vui mừng mới đúng.
Song trước đây có một khoảng thời gian, chị dâu thay bọn họ chăm sóc con cái không lấy công, cho nên muốn mời hai vợ chồng họ còn có một vài bộ đội đồng nghiệp ăn cơm, Bành Trình liền nói với Triệu Minh Lượng.
Triệu Minh Lượng lại lập tức đồng ý, tuy nói điều kiện nhà Bành Trình không phải quá tốt, nhưng mà vợ anh gần đây tích cóp được chút tiền cho nên lúc này mới muốn mời mọi người ăn cơm, anh này người chạy việc Tử coi như là dính Đại Gia Hỏa quang. Được rồi, nhất là dính thuộc kiến quốc vợ quang.
Bành Trình đem chuyện này nói với Thiệu Kiến Quốc, anh đương nhiên đồng ý rồi. Tâm lí mặc dù ngột ngạt nhưng vợ mình thật không dễ gì có dịp tiếp xúc với chị em một nhà, anh nhất định cũng phải biểu hiện tốt một chút tăng thể diện cho cô.
Ngay sau đó trở về liền nói với Hứa Hân, cô cũng rất vui mừng, vốn dĩ chuẩn bị trở về nhà mẹ, sau khi nghe liền ăn diện thật xinh đẹp, chủ đọng đi giúp chị Quách làm cơm. Thuận tiện còn đem truyện tranh mình vẽ cầm đi, trước thời điểm phát hiện Nhà Xuất Bản đăng nhiều kì đã bắt đầu mở bán, nhưng lại tặng cô năm cuốn đầu tiên, cho nên cô vốn định cầm về cho Thiệu Kiến Quốc và người nhà xem. Không nghĩ đến hai đứa trẻ nhà chị Quách, không biết bọn chúng có thích xem không.
Đời này việc Hứa Hân kiêu ngạo nhất chính là hơn hai đứa Mễ anh Mễ em. Vừa vào nhà chị Quách liền bị hai đứa nhóc ôm trầm lấy. Bọn chúng thật sự yêu quý Hứa Hân, cũng đã coi cô là cô giáo giống như người thân rồi.
“Aizaaa, hai đứa các con đừng ôm dì nữa, ôm ngã làm sao bây giờ?” Chị Quách lắc đầu không nên lời, hai đứa trẻ cũng sẽ không thân thân thiết với mình như vậy.
“Chờ chút, xem dì mang đến cho các con cái gì này? Tập truyện tranh bản mới nhất, dì vẽ đó.” Nói xong liền đem truyện giao cho hai đứa bé.
Bọn chúng tranh giành nhau xem sau đó còn khoe khoang với chị Quách.
Chị Quách cũng lau tay nói: “Em gái thật lợi hại, vậy cũng là tác giả nhỏ rồi.” Mặc dù phổ biến trong quân đội nhưng cũng là lần đầu nhìn thấy liền lật hai trang, cảm giác vẽ thực sự đẹp, chẳng trách con mình cũng có thể vẽ hoa nhỏ gì đấy, thậm chí còn có
thể vẽ gấu con lợi hại như vậy, đúng là vợ Thiệu doanh trưởng chỉ bảo tốt.
“Cũng không có gì, chị Quách có gì cần làm không, em tới giúp chị.” Hứa Hân vừa rửa tay trong bồn, sau đó liền đi vào trong phòng bếp.
Chị Quách là người nhanh nhẹn lại thu dọn sạch sẽ nhưng ngược lại cũng không có chuẩn bị món gì cao sang. Trên bàn chỉ đặt một miếng thịt, lạc sống, còn có năm, sáu quả trứng gà. Nếu như không nhầm thì hẳn còn thiếu một món.
“Cũng không có chuẩn bị gì, em đi lấy mấy miếng đậu hũ, đều là món bình dân.” Chị Quách có chút ngượng ngùng, mỗi lần bọn họ tới nhà Hứa Hân thì đồ ăn chuẩn bị rất tốt rồi.
Hứa Hân hiểu được suy nghĩ của cô liền nói: “Chị Quách, chị đừng nghĩ gì khác, tình hình gia đình em mọi người đều hiểu rõ, hai bên gia đình mẹ chồng và mẹ ruột tạo điều kiện tự do phát triển khá tốt. Vả lại, những món ăn bình dân này không tệ nha, chị đi lấy đậu hũ, em tới rang lạc cho.”
“Chị quay lại làm được rồi.”
“Sợ em rang không ngon sao?”
“Sao có thể chứ, tay nghề của em cả đơn vị đều phải khen ngon.” Tiếng tăm có thể xa hơn nhiều, hiện tại cũng không có người dám tìm cô gây phiền phức.
“Sao lại không được, chị mau đi đi.” Ra khỏi cổng lớn đơn vị, không đến nửa dặm có một nhà đồng hương bán đậu hũ, tất cả mọi người kia đều tới đây ăn đậu hũ.
“Vậy được rồi.” Nếu như là người khác thì cô thực sự không yên tâm với Tiểu Lộ và Đình Đình, nhưng nếu là Hứa Hân thì không lo, hai đứa trẻ này cực kỳ nghe lời cô ấy.
Sau khi chị Quách đi, Hứa Hân cũng không khách khí bắt tay vào làm. Cô biết trong đơn vị mọi người đều thích những cô vợ lanh lẹ, dù sao cũng không phải hời xưa phải ra vẻ tiểu thư khuê các gì đấy. Vì thế có thể nhúng tay liền nhúng tay vào làm, nhiều lắm thì coi như giảm cân thôi.
Thoáng chốc cô đã rang chín lạc, sau đó còn rắc chút đường lên trên. Biết đường là thứ quý giá với mỗi nhà cũng không có bỏ vào nhiều, mượn chút vị thôi.
Tiếp theo lại hấp trứng gà, còn về nhà mình lấy vài quả trứng vịt luộc định làm thành một món. Mang đồ này tới ăn cơm rất bình thường, cô cũng không dám mang thứ gì quá cao sang sợ chị Quách nhạy cảm quá.
Chờ chuẩn bị tốt nhứng thứ này thì có người gõ cửa, sau khi Đình Đình mở cửa liền thấy Thiệu Kiến Quốc cùng Triệu Minh Lượng đến.
Bọn họ ngẩn ra nhìn Hứa Hân ở trong phòng bếp, sau đó cô chủ động giải thích: “Chị Quách đi lấy đậu hũ rồi, hai người ngồi trước đi. Đình Đình, Tiểu Lộ sao chưa chào mọi người?” Cô đối xử với hai đứa trẻ như học sinh của mình, cho nên bình thường những cái này cô cũng sẽ dạy. Xem ra có chút xen vào việc người khác, nhưng cũng có thể nó là biểu hiện của yêu thương. Chí ít hai đứa trẻ rất nghe lời, rất lễ phép chào hỏi, còn rót nước mời.
Trái lại, Triệu Minh Lượng rất kinh ngạc khi Hứa Hân đối xử với hai đứa trẻ như vậy, còn cho nắm đậu phộng ăn.
Thoáng chốc chị Quách và Bành Trình cùng trở lại, tiếp đó là vợ chồng hàng xóm – Phùng phó doanh trưởng. Bọn họ và Thiệu Kiến Quốc không phải một trung đoàn, mà xuất thân của vị Phùng phó doanh trưởng này không tệ, vợ của anh ta càng lợi hại hơn. Nghe nói là làm ở đoàn văn nghệ tỉnh, là một vũ công hết sức lợi hại.
Kiếp trước Hứa Hân không có ấn tượng gì với bọn họ, chỉ là còn nhớ Phùng phó doanh trưởng này vì tác phong thiếu chuyên nghiệp về sau bị điều đi, chỉ là điều đến địa phương nào cũng không rõ.
Tác phong thiếu chuyên nghiệp này đúng là vấn đề lớn, nhưng những thứ này không liên quan đến cô, cô cũng không quan tâm, chỉ là nhìn sơ qua hai vợ chồng đi vào một chút. Quần áo hãng gì đó cũng không tệ, nhất là vợ Phùng phó doanh trưởng thật đẹp, vóc dáng cũng đẹp.
Hứa Hân sờ sờ eo thùng phi của mình nước mắt lặng lẽ chảy thành mì sợi, nhưng mà lại kéo lên ngực mình bỗng chốc sự tự tin tăng cao. Cô hiện tại như thế nào để nói cũng là kiểu bé nhỏ đầy đặn, có thịt, nhưng cũng có ngực nha.
Đúng là dáng cô vợ Phùng phó doanh trưởng này quá thần kì, thắt lưng tuy nhỏ, khí chất tuy cao, nhưng không ngực. Nghĩ tới đây cô rốt cục có chút sức lực đứng trước mặt người ta, thẳng lưng đi ra đứng bên cạnh Thiệu Kiến Quốc.
Sau khi mọi người giới thiệu qua, vợ Phùng phó doanh trưởng liền đưa lên một khay thịt ba chỉ lớn, xem ra rất tốt.
“Cái này cũng quá khách sáo rồi.” Chị Quách có phần thụ sủng nhược kinh.
“Không vấn đề gì, tất cả mọi người đều là hang xóm láng giềng. Đúng rồi chị dâu, em là Quan Bội Bội, bởi vì trước đây vẫn luôn bận công tác cho nên không có cùng mọi người qua lại nhiều.” Quan Bội Bội nhìn thoáng qua Hứa Hân, nghe mọi người đều nói cô ấy là tài nữ trong nhà, cho nên không khỏi nhìn nhiều vài lần. Nhìn quả thực dáng vẻ trẻ trung xinh đẹp, dù cho có hơi béo.
Hứa Hân cũng mỉm cười, con người cô giống y như kiếp trước không có thay đổi nhiều, ngay cả đối với người không liên quan cũng chẳng quan tâm ra sao: “Đây là trứng vịt muối chị dâu mang tới sao, ướp rất ngon, đều là dầu mỡ.”
“Ừm, thích thì ăn nhiều chút.” Hứa Hân mỉm cười không để ý, nhưng mà trong lòng lại cảm thấy cô ta hình như là cố ý nói như vậy, vì để cho mọi người chú ý cô mang đến khay thịt ba chỉ sao?